[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Chương 43: Chương 43: Đề nghị (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tình huống nói lẫn mấy tiếng với nhau cô đã hoàn toàn quen rồi.

Mấy chuyện máy móc này, nói trắng ra là ô tô được tạo thành từ hơn mười nghìn linh kiện, những danh từ chuyên ngành gần như giống nhau, lúc cô phiên dịch cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Cho dù là có một số từ chuyên ngành không hiểu lắm, nhưng sau khi được người đàn ông nước Đức giải thích, cô cũng tìm được trọng điểm, cuối cùng đã nói rõ ràng nguyên lý của chiếc máy in này.

Tần Du phiên dịch xong, ăn luôn miếng bánh ngọt cuối cùng rồi hô lên: “Xong. Tôi nghĩ chắc là tiếp theo mọi người không cần tôi nữa rồi.”

Nói xong cô muốn đứng lên, người phụ nữ kia gọi cô lại: “Tiểu thư, cô từ từ đã. Chắc cô là người làm trong ngành rồi? Tôi có thể trao đổi danh thiếp với cô không?”

Tần Du đưa hai tay nhận lấy: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp. Mà tôi cũng không phải người trong ngành gì, vừa vặn học tiếng Anh với tiếng Đức, lại từng giúp giáo viên tiếng Đức của tôi phiên dịch bản chế tạo máy móc, cho nên có ít kiến thức cơ sở về mặt này. Cô có thể gọi tôi là Yolanda.”

Kiếp trước cô quả thật đã phiên dịch rất nhiều tài liệu tiếng Đức, cũng không tính là nói dối.

Tần Du nhận lấy danh thiếp, người phụ nữ này là chủ tịch của cửa hàng tây Minh Thái?

Người đàn ông đứng bên người phụ nữ này đưa danh thiếp ra, anh ta là phó tổng giám đốc của cửa hàng tây này, danh thiếp của người nước Đức là ông chủ của nhà máy in.

“Yolanda, không biết có thể nhờ cô giúp đỡ được không?” Chủ tịch Minh Thái - phu nhân Smith hỏi Tần Du.

“Không biết là giúp thế nào?” Tần Du hỏi.

“Gần đây công ty chúng tôi gặp một chút thay đổi, một nhân viên có thể nói tiếng Anh với tiếng Đức tạm rời khỏi vị trí, còn chưa tìm được người mới, anh Josh tìm chúng ta hy vọng mượn tài nguyên khách hàng máy dệt trong tay chúng tôi, để khai thác thị trường máy in. Không may là, người phiên dịch cho anh ấy lại bệnh, phải ở lại Quảng Châu. Cho nên chúng tôi rất cần một người biết tiếng Anh với tiếng Đức để giúp đỡ.”

Tần Du nhìn chằm chằm danh thiếp một hồi, ngẩng đầu: “Thảo nào, chính là quản lý bộ phận bất động sản thông báo với phỏng vấn. Hóa ra là quản lý bộ phận đại lý máy dệt tạm rời khỏi cương vị công tác.”

Phu nhân Smith khó hiểu nhìn cô.

“Tôi thấy ở trên báo quý công ty thông báo tuyển phiên dịch văn bản, cho nên đến nộp sơ yếu lý lịch, hôm nay nhận được thông báo của Charlie Hà ở quý công ty, bảo tôi đến tìm anh ta phỏng vấn. Lúc ấy vẫn cực kỳ nghi ngờ, tại sao bộ phận bất động sản lại tuyển người cho bộ phận đại lý máy dệt, hiện tại đã hiểu, chắc là quản lý những ngành khác đi phỏng vấn giúp rồi?”

“Cô ứng tuyển vị trí của chúng tôi?” Người phụ nữ kia không trả lời câu hỏi của cô: “Tôi cho rằng với trình độ rèn luyện hàng ngày của cô thì phải thuộc về tầng lớp phú hào Trung Quốc, tại sao lại đến ứng tuyển vị trí nhỏ ở công ty chúng tôi?”

“Hoàn cảnh gia đình tôi đúng là rất tốt, nhưng vì lý do cá nhân, hy vọng không cần gia đình lo lắng, bước đi đầu tiên vô cùng khó khăn, cho nên chỉ có thể đi từ vị trí cơ sở trước.”

Phu nhân Smith nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, người đàn ông kia nhún vai: “Tôi chưa từng thấy sơ yếu lý lịch của Yolanda.”

Phu nhân Smith bày tỏ bà ấy đã hiểu, bà ấy mỉm cười: “Quản lý bộ phận đại lý máy dệt bởi vì lý do cá nhân nên rời khỏi cửa hàng tây chúng tôi, hiện tại Bob đang tạm nhận vị trí quản lý đại lý máy dệt. Yolanda cô đã thông qua phần phỏng vấn của chúng tôi, chức vụ của cô là trợ lý của quản lý đại lý máy dệt. Lúc nào thì cô có thể nhận chức?”

Bà ấy quyết định như vậy khiến cho phó giám đốc sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.