[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Chương 41: Chương 41: Đề nghị (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người đàn ông này nở cười nhìn cô, mở một lọ gốm sứ ra, rút từ bên trong ra một điếu xì gà, đặt ở trên miệng, dùng cái bật lửa châm thuốc, phun ra một ngụm khói, chậm rãi nói: “Tôi cho rằng khí chất của cô Tần cực kì tốt, làm một phiên dịch văn bản thật sự đáng tiếc. Cho nên cửa hàng đồ tây chúng tôi bằng lòng cung cấp cho cô Tần một chức vụ khác, không biết cô có đồng ý hay không?”

Quỷ thiêu thân! Quả nhiên có quỷ thiêu thân! Tần Du hỏi: “Xin hỏi là chức vụ gì?”

Anh ta phun một ngụm khói ra, nói: “Tôi thiếu một thư ký riêng, tôi cho rằng cô Tần cực kỳ thích hợp.”

Chức vụ thư ký riêng này rất thiên biến vạn hóa. Ví dụ như thư ký riêng của cô ở kiếp trước, ngoại trừ sắp xếp hội nghị, ký tên xét duyệt chuẩn bị công việc gọn gàng ngăn nắp, còn phải vào lúc cô không nhịn được muốn mắng chửi người khác, thì dịu dàng bưng trà đổ nước cho cô, khuyên cô bớt nóng. Cấp dưới không muốn bị cô mắng, tất nhiên sẽ để cho em gái thư ký chuyển tài liệu lên thay. Nhưng cô vẫn hỏi rõ chi tiết bên trong rất rõ ràng.

Đương nhiên cũng có công việc có phạm vi rộng lớn hơn, như các đối tác kinh doanh hợp tác nhiều năm, chức trách phạm vi của các thư ký kia lại càng rộng. Trong lúc nghỉ họp, cũng phải bớt thời gian để thư ký phục vụ này kia, có một lần quên tắt gọi trực tiếp đi, khiến cho Tần Du với em gái thư ký nhìn thấy bộ mặt thật sự đằng sau, cô ấy trừng to mắt nói: “Chị, sau này chị đến chỗ nào em đi theo tới chỗ đó?”

Trên mặt Tần Du mang theo ý cười: “Không biết trách nhiệm của chức vụ này là cái gì?”

Người này đứng lên, đi tới hai tay chống lên lưng ghế của Tần Du: “Không cần có kinh nghiệm, tôi có thể tự tay dạy cô.”

Tần Du chợt hiểu được phạm vi của công việc này: “Anh Hà, tôi đã xác định công việc này không thích hợp với tôi, hôm nay dừng ở đây.”

“Cô Tần, tiền lương của vị trí này cao hơn làm phiên dịch văn bản, không ai bỏ qua được tiền cả.”

“Ngại quá, khẩu vị tôi không tốt, không thể hưởng thụ được mức lương cao mà anh cung cấp.” Tần Du đứng lên, cầm túi xách: “Tạm biệt!”

Người này cầm lấy sơ yếu lý lịch của cô lên, khẽ cười: “Trình độ tiếng Anh của cô Tần tốt như vậy, khí chất cũng tốt như vậy, hoàn cảnh gia đình trước kia hẳn là không tồi, nếu hiện tại ra ngoài làm việc, tất nhiên có chỗ bất đắc dĩ. Có thể cô không biết nhân mạch của tôi ở trong giới rồi? Tôi có thể khiến cho cô không chỗ dung thân ở trong giới này.”

Đây là coi cô như cô chủ gặp phải khó khăn rồi? Tần Du đi tới cửa, mở cửa văn phòng ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, đồng thời dùng giọng nói khiến cho người ở bên ngoài văn phòng nhân có thể nghe thấy: “Anh Hà, ngoài vòng giếng lớn như vậy, tôi đề nghị anh nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Nghe thấy Charles Hà bị mắng ếch ngồi đáy giếng như thế, nhân viên bên ngoài muốn cười lại không dám cười. Charles Hà ở bên trong, cầm điếu xì gà chọc lên sơ yếu lý lịch chính tay Tần Du viết một cái, hơi nóng làm thủng ra một cái lỗ lớn: “Cô chờ đấy.”

Tần Du không trả lời thẳng thắn câu hỏi của anh ta, cô phải để anh ta biết rõ chính mình: “Anh Hà, ếch có rất nhiều loại, xem như tôi thấy anh là con ếch Trung Hoa.”

Nhân viên ở bên ngoài có hơi kinh ngạc nhìn cô gái khí phách hiên ngang đi ra ngoài, có người hỏi: “Tại sao nói Charles là ếch Trung Hoa?”

“Ếch Trung Hoa còn có cái tên gọi là…”

“Là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?”

Charles Hà đứng ở cửa, gào lên: “Có phải không có chuyện gì làm hay không?”

*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.