[Dân Quốc] Xuyên Thành Người Xưa Nguyên Phối

Chương 11: Chương 11: Chuẩn bị khởi hành (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Phụ thân, cái này còn phải xem tình hình cụ thể, nếu như trong tình hình chất lượng tương đối ổn định, thì con nghĩ rằng có thể lắp thêm một số máy móc của họ, muốn chấn hưng ngành công nghiệp dân tộc thì đương nhiên phải dùng nhiều máy móc sản xuất trong nước.”

“Bất cứ khi nào chúng ta cũng phải kiếm tiền trước, rồi sau đó mới nói đến những đạo lý này.” Tống lão gia chỉ vào sô pha: “Con xuống trước đã, cha nói chuyện với con.”

Tống Thư Ngạn ngồi xuống sô pha, Tống lão gia quay đầu lại nói với người giúp việc: “Má Lưu, đưa Ngũ di thái lên lầu.”

Mẹ Lưu giúp việc đi đến đưa Ngũ di thái lên lầu.

Tống lão gia nhìn con trai, ông ấy có năm người con trai, người xuất sắc nhất chính là người con trưởng này, trở về chỉ ngắn ngủi vài tháng đã quen thuộc với nhà máy dệt từ trong ra ngoài. Đám công tử bột ở Thượng Hải quần là áo lượt hàng đống, con trai cũng xem như là hạc đứng giữa bầy gà.

Nhưng, có một chuyện khiến ông ấy rất không hài lòng, Tống lão gia trầm giọng nói: “Mẹ con nói muốn đưa Nhã Vận lên đây, chắc con đã biết chuyện này nhỉ.”

Đương nhiên Tống Thư Ngạn biết, nguyên nhân của chuyện này chính là cha muốn đưa Ngũ di thái đang mang thai đứa con của ông ấy về nhà, theo cách này ngược lại đã nhắc nhở mẹ anh ấy phải đưa người phụ nữ đó đến đây.

“Biết rồi.”

Tống lão gia châm điếu xì gà, rít một hơi, tay kẹp điếu xì gà chỉ vào Tống Ngạn Thư: “Cha đã nói với con, vị tiểu thư của nhà họ Tần này dịu dàng, thật thà và nhanh nhẹn, rất quý phái, là một người phụ nữ tốt hiếm có. Điều khó nói duy nhất là mẹ vợ con đã qua đời, con thất lễ như vậy nhưng con bé cũng không oán giận. Làm sao con có thể bị những tình yêu bên ngoài kia làm cho hồ đồ như vậy. Con nên vui vẻ ở cùng với Nhã Vận, sinh con đẻ cái. Sau này con lại cưới thêm vài cô vợ bé, con thích chiều chuộng thế nào cũng được, ba và mẹ con nhất định sẽ không quản nhiều.”

Tống Thư Ngạn nhìn ba mình, còn người phụ nữ tốt là một người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, không có bất cứ suy nghĩ gì và bị ràng buộc bởi lễ giáo phong kiến khắt khe mà thôi. Anh ấy không có cách nào tranh luận với ba mình, bởi vì họ có khoảng cách rất lớn trong quan niệm gia đình, giữa họ chỉ có thể cãi nhau, cuối cùng không thể có được kết quả, cô đã muốn đến vậy thì cứ để cô đến thôi.

“Con biết rồi.” Tống Thư Ngạn đứng dậy: “Phụ thân, cũng sắp đến giờ rồi, con đi trước đây.”

Mặc dù chỉ nói một câu biết rồi, nhưng thái độ đã tốt hơn trước đây rất nhiều, Tống lão gia cũng không có cách nào quản được trong phòng của con trai, vì vậy chỉ xua tay “Đi đi.”

Người giúp việc mở cửa chính ra, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, tài xế nhìn thấy Tống Thư Ngạn đi ra thì mở cửa xe cho anh ấy, Tống Thư Ngạn ngồi vào trong xe, chiếc xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Tống, đi qua hai con đường thì đi đến một cửa hàng bách hóa.

Tống Thư Ngạn bước xuống xe, lúc này là chạng vạng, trên đường người qua kẻ lại, xe điện chạy qua, đưa trẻ bán báo đang rao bán báo, bên đường có một cậu bé bảy tám tuổi đang đánh giày cho một người đàn ông trong bộ đồ vest lòe loẹt.

Tống Thư Ngạn còn đang buồn phiền chuyện vừa rồi, anh ấy nhíu mày không suy nghĩ nữa, anh ấy thoáng dừng lại ở cửa cửa hàng bách hoa, nghiêng đầu nhìn, bên cạnh vừa vặn có hai cô gái mặc sườn xám bằng vải bông, tóc ngắn ngang tai đi ngang qua, bị anh nhìn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mặt tròn kia bỗng đỏ ửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.