Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 145: Chương 145: Chương 145: Thao tác cực quang!




Cơ giáp sĩ của Liên Bang nhìn đối thủ của mình đã hoàn toàn bị tiêu diệt mới thở ra một hơi, cả người thả lỏng. Đồng dạng, anh ta cũng không phát hiện dị trạng, chỉ âm thầm may mắn đối thủ mất hết sức lực trước mình, nếu không người còn sống cuối cùng chưa chắc là mình.

Tránh ở một bên, Lăng Lan đang tự hỏi có nên thừa cơ ra mặt tiếp xúc với đối phương hay không. Nhưng đột nhiên trái tim cô đập mạnh không ngừng, không dám nghĩ ngợi, cô dùng sức chống tay xuống đất, cả người nhanh chóng bắn ngược ra sau.

Đúng lúc này, một đường năng lượng sáng chói đáng sợ từ không trung bắn thẳng xuống cùng với tiếng hoảng sợ hô lên giữa không trung: “Trốn ……”

Trên trời cao, một cơ giáp của Nhật Mộ phát hiện người sống sót cuối cùng là cơ giáp sĩ của Liên Bang thì quyết đoán giơ súng ống trong tay lên, một nguồn sáng uy lực cường đại trút xuống phía dưới mặt đất. Cách cơ giáp đó không xa, một cơ giáp khác của Liên Bang nhìn động tác của đối phương thì kinh hô đồng thời giơ súng xạ kích trong tay mình lên cố gắng ngăn chặn, nhưng đã không còn kịp…

Đứng nghỉ ngơi ở phía dưới, người lính của Liên Bang căn bản không có cơ hội phản ứng thì đã bị năng lượng khổng lồ của nguồn sáng cắn nuốt sạch sẽ……

“Oanh” một tiếng vang lớn, toàn bộ mặt đất nổ tung, một hố sâu chừng hơn 20m xuất hiện ở nơi đó, lúc này, vị cơ giáp sĩ kia của Liên Bang đã biến mất vô tung vô ảnh, không còn một ti dấu vết, chỉ có lây vết máu loãng và màu đỏ sậm của bùn đất xung quanh chứng minh nơi đó đã từng có một sinh mệnh tồn tại.

“Hỗn đản! Tao giết mày!” Cơ giáp sĩ Liên Bang bi phẫn đến cực điểm hô lên, tiếng súng gầm rú không dứt.

Giữa không trung, lại một đôi cơ giáp của Liên Bang và Nhật Mộ đấu với nhau, chỉ là không biết ai mới có thể chân chính sống sót cuối cùng.

Cách cái hố không đến 10m là nơi Lăng Lan đang nằm, giờ phút này, cả người cô đầy mồ hôi lạnh, căn bản không dám nhúc nhích. May mắn cô cảm giác được nguy hiểm cho nên có thời gian né tránh trước một bước chứ nếu không, với một kích vừa rồi, chắc chắn kết cục của cô cũng sẽ giống người lính Liên Bang kia, hóa thành một bãi máu loãng.

Nhưng cho dù như thế, cô vẫn bị lửa đạn đánh văng ra ngoài, đập mạnh vào gốc gây rồi ngã xuống đất, cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến khiến cô biết mình bị nội thương. Lăng Lan rất rõ ràng, trong những trận chiến bằng cơ giáp kiểu này, nếu chỉ dùng lực người đơn bạc là không thể chống lại cơ giáp, cô có thể tránh thoát một lần đã xem như may mắn vô cùng rồi.

“Lão Đại, cơ giáp mà hai người kia bỏ lại có thể dùng được một chút đấy.” Tiểu Tứ lúc này cũng rất khẩn trương, nó cho rằng Lăng Lan một người chạy trên chiến trường là một chuyện quá mức nguy hiểm, cần phải tìm ngay một cơ giáp mới thì khi gặp phải kẻ địch mới có khả năng thoát thân được. Tiểu Tứ tìm nửa ngày thì phát hiện cơ giáp rơi xuống hồi nãy vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, vẫn còn có hy vọng sử dụng được.

“Bây giờ chúng ta ở đây chờ một chút, chờ hai cơ giáp phía trên kia rời khỏi rồi nói tiếp.” Lăng Lan một bên vận dưỡng thân khí quyết âm thầm chữa thương cho chính mình, một bên trấn an tiểu Tứ.

Cơ giáp rớt trên mặt đất kia đã sớm bị đất cát chung quanh phủ đầy, cũng không bị bất cứ thứ cây cối gì đè lên. Nếu bây giờ cô lao ra ngoài thì nhất định sẽ bị hai cơ giáp đang chiến đấu kia phát hiện, Lăng Lan tuyệt đối không hy vọng mình cũng sẽ bị trúng lửa đạn bất ngờ giống người lính Liên Bang kia, cuối cùng biến mất hoàn toàn trên thế giới này, không lưu lại một chút dấu vết.

Tiểu Tứ biết Lăng Lan nói đúng nên liền im lặng không nói nữa, bất quá cảm giác muốn có một cơ giáp riêng lại trào lên trong nội tâm của nó, nếu nó có thể khống chế quang não của cơ giáp thì có thể tới trợ giúp lão Đại nhà mình rồi.

Lăng Lan nội thương không tính nặng, nhưng không trị tốt cũng sẽ để lại hậu hoạn, đặc biệt là tại địa phương nguy hiểm như vậy, chỉ cần bị thương thì sức chiến đấu sẽ giảm ngay, cho nên việc cấp bách bây giờ là cần phải chữa trị cho nội thương.

Vì thế Lăng Lan liền cho tiểu Tứ phụ trách việc an toàn chung quanh còn mình an tâm an dưỡng, rất nhanh Lăng Lan liền quên mất hư cảnh chung quanh, tiến vào quá trình tự vận khí an dưỡng……

Lúc mở mắt ra lần nữa, Lăng Lan liền cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cơ bắp vì bị vận động mạnh và đột ngột không còn cảm giác mệt mỏi nữa, Lăng Lan biết tinh khí của cô đã khôi phục trở lại về điểm tốt nhất.

Cô tâm tình sung sướng theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện trên trời đã trống không, không còn cảnh tượng chiến đấu kịch liệt giữa hai cơ giáp nữa. Hơi nhíu mày, Lăng Lan hỏi: “Tiểu Tứ, vì sao ngươi không báo tình hình này cho ta biết?” Không biết cô đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi, nếu biết hai chiếc cơ giáp kia đi rồi thì cô đã sớm tỉnh lại.

Tiểu Tứ cũng không cho rằng mình làm sai, nói tranh nói: “Chỉ khi cô khôi phục hoàn toàn thể trạng thì chúng ta mới có thể nhanh chóng tìm được đám Tề Long.”

Lăng Lan bị tiểu Tứ nói á khẩu không trả lời được, rốt cuộc tiểu Tứ cũng là vì tốt cho cô, nếu cô bị thương mà không chữa trị tốt, cứ cố gắng tìm người, vạn nhất có nguy hiểm, vào thời điểm mấu chốt lại không thể cử động thì tuyệt đối là một chuyện nguy hiểm vô cùng.

Lăng Lan đơn giản đem vấn đề này ném xuống, cẩn thận mà nhìn về phía hai cơ giáp đang nằm trên mặt đất rồi không quên hỏi: “Hai cơ giáp kia đi khi nào?”

“Hả? Chưa rời đi ……” Mất một khoảng thời gian ngắn tiểu Tứ mới hiểu Lăng Lan muốn nói gì.

“Vậy bọn họ đang ở đâu?” Lăng Lan bị tiểu Tứ nói làm sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, chẳng lẽ tránh ở cái góc nào? Vì sao tiểu tử không nói sớm với cô một chút chứ?

“Đang ở cách đây 1000m.” Tiểu Tứ nói làm trái tim đang treo cao của Lăng Lan trong nháy mắt an ổn rơi xuống đất.

Không chỉ có như thế, tiểu Tứ còn đem hình ảnh trong vòng 1000m này kéo tới, phóng trước mắt Lăng Lan trước mắt, lúc này cô mới phát hiện hóa ra hai chiếc cơ giáp kia cũng chọn đồng quy vu tận, cách chỗ đó hơn một cây số, một cái hố sâu cũng đồng dạng xuất hiện, hai cơ giáp đang trong tư thế dính chặt nhau nằm trong đó. Đồng thời, kiếm quang trong tay hai chiếc cơ giáp đều đâm trúng khoang thao tác của đối phương, từ vết đâm, máu đỏ đang chảy không ngừng ra ngoài, chỉ cần nhìn như vậy liền biết cơ giáp sĩ bên trong đã không còn khả năng sống.

“Tiểu Tứ, theo dõi chung quanh, kể cả ở phía trên” Tâm tình Lăng Lan trầm xuống, cô thở dài một hơi, sau đó lại phân phó. Trên chiến trường, gần như mỗi phút trôi qua đều sẽ có một sinh mạng mất đi, cô không hy vọng người biến mất tiếp theo sẽ chính là mình, cho nên bây giờ điều quan trọng nhất là nắm chắc tình huống xung quanh, không thể để kẻ địch đánh lén.

Dưới sự giám sát chặt chẽ của tiểu Tứ, Lăng Lan an toàn mà đi tới mục tiêu. Tiểu Tứ nhanh chóng kiểm tra hai cơ giáp, nó phát hiện mình đều có thể tiến hành phục hồi hệ thống cho cả hai. Lăng Lan nghĩ nghĩ quyết định chọn sử dụng cơ giáp của Liên Bang, tuy rằng cô cũng muốn lợi dụng cơ giáp của Nhật Mộ để đánh lén chính họ những bây giờ là ở chiến trường, khắp nơi đều rối loan, giết nhau đỏ cả mắt rồi, nếu vạn nhất bị Liên Bang ngộ sát thì cô liền quá oan uổng.

Lăng Lan nhanh chóng bò vào khoang điều khiển, tiểu Tứ đã tiếp nhận quyền khống chế của quang não từ trước, chuyện thứ nhất nó làm là đem cửa khoang điều khiển mở ra, sau đó liền khởi động cơ giáp.

Màn hình cơ giáp lập tức sáng lên, sau đó vô số tổ hợp o và 1 xuất hiện, liên tục chạy từ dưới lên trên, che hết toàn bộ màn hình.

“Lão Đại, kiên nhẫn một chút, tôi đang thăng cấp cho quang não, đồng thời cũng chữa trị một ít điều khiển trình tự bị hư hao.” Giọng nói của tiểu Tứ đột nhiên từ hệ thống thanh âm của cơ giáp truyền ra.

Lăng Lan đợi ước chừng ba phút thì những con số 0 và 1 biến mất, cuối cùng xuất hiện 2 chữ to: Cực quang!

Rất nhanh, hai chữ cực quang biến biến mất trên màn hình, cùng lúc đó, màn hình sáng lên, Lăng Lan liền cảm giác mình không còn bị giam cầm nữa, một mảnh trời mênh mông vô tận cùng với những đường khói đen không biết thổi từ nơi nào.

“Giá cơ giáp thuộc loại cơ giáp cao cấp trong thế hệ cơ giáp cực quang.” Lăng Lan nhìn hai chữ cực quang liền biết mình sử dụng cơ giáp cấp bậc gì. Không nghĩ tới cô lần đầu thao tác cơ giáp chân chính lại bỏ qua cơ giáp cơ sở, cơ giáp cấp thấp, cơ giáp trung cấp, trực tiếp nhảy tới cơ giáp cao cấp.“Quả nhiên, trên chiến trường hết thảy đều có khả năng xảy ra!”

“Cực quang hệ liệt, ưu thế là tốc độ, cùng với công kích viễn trình, như vậy, năng lực tấn công cận chiến của nó kém một chút.” Tiểu Tứ tiếc nuối nói, phải biết rằng cho dù là thể thuật hay là điều khiển cơ giáp, khả năng cận chiến của Lăng Lan đều mạnh hơn tấn công viễn trình.

“Tiểu Tứ, cơ giáp không có cái gọi là ưu điểm và khuyết điểm, nó mạnh hay yếu thì phải xem vào năng lực của người điều khiển.” Khóe miệng Lăng Lan lộ ra một nụ cười, cho dù là cơ giáp kém cỏi nhất, thì chỉ cần không gặp người mạnh hơn mình, cô vẫn có thể tự tin xử ls đối phương.

“Còn có, tôi tìm thấy một video hướng dẫn điều khiển loại cơ giáp này, lão Đại có muốn xem một chút hay không?” Dù sao đây cũng là cơ giáp cao cấp, so với cơ giáp thương thì động tác điều khiển vẫn có một chút khác nhau.

“Được, mau mở đi.” Lăng Lan nhìn những hàng nút điều khiển cơ giáp trước mặt, đại bộ phận đều giống cơ giáp thường, nhưng vẫn có một vài nút mới xuất hiện, cô muốn biết chính xác những thứ được thêm vào đó là gì.

Rất nhanh, Lăng Lan liền biết những đồ vật được thêm vào đó là để làm gì, cũng không phải vũ khí quý giá gì, trên cơ bản đều là dùng để bắn một vài quả pháo thôi, Lăng Lan cũng không dùng mấy loại này, vì thế cô càng thêm nắm chắc việc mình có thể điều khiển cơ giáp này trong lòng.

“Đáng tiếc, giá cơ giáp này trừ bỏ hai thanh đao và kiếm quang thì không có vũ khí nào dùng để cận chiến cả.” Tiểu Tứ cực kỳ ghét bỏ việc sử dụng đao và kiếm quang.

“Đủ để dùng.” Lăng Lan nhanh nhạy mà điều khiển cơ giáp dùng tay trái cầm kiếm quang lên, thanh kiếm có chút dài, có cảm giác giống như như kiếm ba cạnh làm Lăng Lan thực vừa lòng.

“Tiểu Tứ, lập tức kiểm tra số đạn còn thừa và năng lượng của cơ giáp.” Lăng Lan cũng không phải là người mù quáng xúc động, mỗi một việc cô làm đều phải nắm chắc hết thảy.

“Phần đầu: Còn lại 2 quả đạn. Cánh tay trái: Năng lượng quang thuẫn đầy đủ nhưng chỉ duy trì chiến đấu liên tục trong vòng hai giờ, năng lượng kiếm quang có chút không đủ, chỉ có khả năng duy trì khoảng bốn mươi phút. Cánh tay phải: súng trường chùm tia sáng cao áp 57mm chỉ có thể bắn thêm 18 lần. Mặt khác, hai quả đạn hỏa tiễn ở ngực vẫn chưa được sử dụng. Những vị trí khác, khối năng lượng chủ chỉ dư lại 20% năng lượng, hai khối năng lượng dự trữ chưa sử dụng.” Tiểu Tứ đem tình huống cơ giáp báo cáo cho Lăng Lan.

“Tiểu Tứ, với tình trạng bây giờ thì chúng ta có thể bay trong vòng bao lâu, còn nếu chiến đấu thì cầm cự được bao lâu?” Lăng Lan lại đem vài tình huống có thể phát sinh hỏi tiểu Tứ.

“Nếu chỉ cần bay thì trong vòng mười tiếng cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là toàn lực chiến đấu thì cũng chỉ có thể duy trì trong vòng 30 phút.” Tiểu Tứ quyết đoán trả lời.

“Đã biết.” Lăng Lan trong lòng có tính toán rồi điều khiển cơ giáp nhanh chóng bay lên trời, hướng về phía bọn Tề Long. Cô cũng không dám sử dụng kỹ năng phi hành siêu tốc vì sợ bị địch phát hiện…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.