Đan Khí Thần Tôn

Chương 81: Chương 81: Trấn áp quần hùng




Lấy một đấu 12 người sao? Những cường giả có mặt ở đây đến Thiên Tôn cũng phải nín thở. Tiêu Ngọc Lâm này, nếu không để hắn chịu ít đau khổ sau này sẽ khó lòng thu phục. Thiên Tôn lan tỏa sát khí ra khu vực chính giữa 13 người đang đứng. 13 người đứng giữa đều dùng vũ lực chống lại sát vực khủng bố này. Lâm cảm thấy sát vực này mang thuộc tính mài mòn của thời gian. Lâm chìm luôn vào trong đó. Đối với thời gian chi cảnh Lâm rất mẫn cảm. Tại sao sát vực của Thiên Tôn lại cường đại đến vậy? Phải rồi, là vì nó là sự mài mòn của năm tháng. Trên đời này không có điều gì bất diệt cả. Kể cả vũ trụ này cũng sẽ có lúc phải sụp đổ theo thời gian. Đời người cũng vậy. Lâm đưa mắt nhìn bản thể của Thiên Tôn thì thấy lão là một người xương. Lúc Thiên Tôn khởi động sát vực thì thân thể của lão đã hoàn toàn biến đổi thành một bộ xương khô. Lão chạm vào đâu là sự sống héo tàn đến đó. Đây mới chính là sự cường đại thật sự của lão, sự đáng sợ của lão.

Hôm nay lão vẫn chưa bước vào minh tôn cảnh. Lão còn thiếu hỏa hành. Điều này sẽ không cản lão được bao lâu. Có lẽ nhờ vào các quyển trục lão sẽ rất nhanh lĩnh ngộ được hỏa hành. Sau khi lão rời khỏi Thiên Linh thế giới lão đã đem đạo của mình lĩnh ngộ đến mức tận cùng. Làm sao có thể giết được chính cái chết? Thiên Tôn cường đại hơn Lâm có thể tưởng tượng rất nhiều. Dù sao thì lão đã hé lộ chút ít bản lĩnh thực sự của lão. Có được thời gian chi cảnh cường đại như thế này không thể nghi ngờ gì là lão đã nhờ vào cỗ quan tài bằng kính.

Khi Thiên Tôn hóa thành một bộ xương khô lão đã trở thành một tử thần chân chính. Nhưng trạng thái này lão không duy trì được lâu. Lâm cảm thấy tuổi thọ của mình bị cạn kiệt bằng mắt thường có thể thấy. Râu của Lâm dài ra, sinh tử chi cảnh khởi động khiến linh khí của Lâm tiêu hao đi rất nhiều. Lâm cười ha hả khởi động Thôn Thiên Diệt Địa vực nuốt hết sát vực của Thiên Tôn đang bao phủ Lâm. Sống và chết cũng là một phần của hỗn độn. Vực của Lâm cường đại hơn của lão Thiên Tôn, mặc dù Lâm vẫn chưa thể phản công lại được nhưng sự ăn mòn của tử khí đã không còn ảnh hưởng đến Lâm nữa. Thiên Tôn cũng phải giật mình. Tên Tiêu Ngọc Lâm này quả nhiên có chút bản lĩnh. Nếu so vực có lẽ võ đạo của Lâm đã trên cả lão một bực.

Tử khí của Thiên Tôn được thu lại. Cả 13 người đứng giữa từ từ lấy lại được sinh khí râu ria ngắn lại rồi rụng đi. Lâm không mất thời gian lâu lắm đã trở lại đáng vẻ thanh niên. 500 tuổi nhưng đôi mắt sáng, khuôn mặt như một thiếu niên 18 mà thôi. Lâm cười ha hả nhìn những lão già kia đang cố gắng lấy lại sinh lực. Cảnh giới riêng lẻ của mỗi người đã rõ rệt. Ba lão minh tôn giả lấy lại được giáng vẻ trung niên tầm ngũ tuần. Khốn khổ nhất là ba vị thành chủ. Bọn họ mới chỉ là chuẩn huyền tôn giả. Đế giả đỉnh phong không dễ dàng gì thoát khỏi sát vực của Thiên Tôn như vậy. Lâm nhìn bọn họ khốn khổ thì lắc đầu lên tiếng:

- Đã yếu còn đòi ra gió. Các ngươi tưởng đông người thì có thể đè bẹp cường giả đỉnh tiêm hay sao? Cảnh giới thua xa người khác, vũ kỹ thua xa, thủ đoạn chiến đấu không bằng người ta. Các ngươi lấy gì chèn ép người khác? Còn muốn lấy đông khi ít? Có tin lão tử diệt tộc các ngươi hay không?

Bị khinh thường trước bao nhiêu thế lực như vậy, tam đại thần thành làm sao chịu để yên. Lâm cũng cố tình khiêu khích bọn họ, đặt ra cái bẫy để họ bước vào. Thiên Tôn chỉ lắc đầu chê bọn người tam đại thành thị này ngu. Bọn họ đã không có mắt nhìn Tiêu Ngọc Lâm kia đã cắn nuốt sát vực của lão như thế nào. Bọn họ còn tưởng Tiêu Ngọc Lâm bị già đi thì chứng tỏ Lâm còn thua kém cảnh giới của Thiên Tôn. Thiên Tôn là ngưỡng cửa khó ai có thể vượt trội tại Thần Địa. Nhưng lão hiểu rõ hơn ai hết. Nếu thật sự là quyết đấu sinh tử, lão chỉ nắm được 7 phần có thể thắng được Tiêu Ngọc Lâm. Còn nói là giết hắn, thật sự rất khó.

Tiêu Ngọc Lâm không có bà con thân thích. Nô lệ của hắn, hắn cũng quy ra thần thạch mà thôi. Hắn đòi đủ thần thạch thì coi như xong chuyện. Đối với tên này hình như việc gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết. Thiên Tôn thấy việc đến nước này thì nhất định phải chen vào tránh cho Thần Địa tổn thất càng nhiều hơn thế nữa. Giọng lão trấn áp toàn trường, bức người khó thở:

- Các ngươi thật sự coi bản tôn không ra gì hay sao? Tự biên tự diễn tại điện Kim Loan?

Lâm chỉ lắc đầu mỉm cười. Trận chiến hôm nay khó tránh. Đã thế thì phải kiếm của bọn người này thật nhiều lợi ích. Ba lão minh tôn giả của tam đại thành thị thì gầm gừ nhất quyết đòi đánh. Phong Bá Vương, Lôi Ma Hận, Quang Huy Vũ. Huynh đệ đồng tộc của bọn họ đều bị Lâm sát hại. Lôi Ma Lực tuy còn sống nhưng cũng sống không được bao lâu nữa. Mối thù này bọn họ nhất định phải trả. Quang Huy Vũ là người cường đại nhất chắp tay cung kính hướng phía Thiên Tôn.

- Thiên Tôn anh minh. Thần Địa ta cường đại là vì chúng ta chấp nhận sự cạnh tranh của các thế lực bằng vũ lực. Cường giả vi tôn. Chỉ có người nào có nắm đấm to nhất mới có lý lẽ. Hôm nay Tiêu Ngọc Lâm cùng tam đại thành thị có xung đột lợi ích. Kính xin Thiên Tôn chấp thuận cho chúng ta giải quyết với hắn bằng vũ lực.

Hỏa Nhân Tà Thần nghe vậy thì không yên tâm đứng ra chắp tay cung kính.

- Khai bẩm Thiên Tôn. Hỏa Thần Thành của thần bao lâu nay không có gia tộc cường đại có đến ba vị minh tôn giả tọa trấn. So với các thành thị khác bị chèn ép đã lâu. Hôm nay thần có duyên với cảnh giới của minh tôn cảnh cũng muốn lấy lại sự công đạo. Kính xin Thiên Tôn cho phép thần sát vai cùng Tiêu Ngọc Lâm lão đệ.

Thiên Tôn thấy vậy thì không ổn. Lão muốn là có thể chính thức ép ra cảnh giới của Tiêu Ngọc Lâm thật sự ra sao. Có thêm Hỏa Nhân Tà Thần thì lão không nắm chắc bèn xua tay.

- Hỏa Thần thành chủ. Ta chính là muốn Tiêu Thần Vương có thể cùng tam đại thành thị giải quyết ân oán gọn nhẹ. Nếu ngươi gia nhập vậy các thành thị khác cũng sẽ gia nhập. Thần Địa ta sẽ tất loạn. Ta không thể để ngươi làm vậy. Đây là ân oán cá nhân của Tiêu Thần Vương và tam đại thành thị. Nếu có ngươi gia nhập vậy sẽ trở thành tranh chấp giữa nội thành và ngoại thành. Sẽ kéo cả các thành thị khác vào. Bản tôn không muốn trong lúc này phát sinh đại loạn. Ngươi yên tâm. Tiêu Thần Vương quyết đấu nhưng đôi bên không được phép sát hại đối phương. Chỉ có thể đánh trọng thương xong ta sẽ truyền tống người trọng thương đưa ra ngoài. Người thua cuộc phải chịu sự sai khiến của người thắng cuộc 1 vạn năm. Ta nói như vậy các ngươi đã hiểu chưa?

Câu cuối Thiên Tôn quay mắt nhìn thẳng vào ba người minh tôn giả của Quang, Lôi, Phong Thần Thành. Bọn họ là ba lão gia hỏa cường đại nhất của Thần Địa. So với tiểu đệ của họ đã mất còn nổi trội hơn rất nhiều. Thiên Tôn làm như vậy quả thật là một đá hai chim. Vừa có thể chèn ép Tiêu Ngọc Lâm trưởng thành quá nhanh, vừa có thể lấy lòng của tam đại thành thị. Dù sao nếu xét vũ lực thì tam đại thần thành vẫn có lợi hơn cho Thiên Tôn. Lão cần sự ủng hộ của ba đại thành thị này. Ba lão già kia thầm hiểu điều này. Bọn họ dĩ nhiên không có ý kiến. Bọn họ đều chắc chắn rằng Tiêu Ngọc Lâm lần này sẽ bị đè bẹp.

Lâm nghe nói vậy thì hiểu ra ngay ý tứ của Thiên Tôn. Lâm chỉ cười trừ nhìn Hỏa Thần mỉm cười rồi nháy mắt.

- Lão ca không cần lo lắng. Ta tin chắc có thể diệt sát 12 tên gà mờ này. Nhưng mà sắp tới tiểu đệ cá hơi lớn, có lẽ phải xin lão ca ít vốn làm ăn rồi.

- Ủa Lâm lão đệ muốn cá bao nhiêu?

- Thì cá tất cả của đệ, kể cả cái mạng.

- Ha ha ha... Cái mạng của đệ rất đáng giá. Chỉ tiếc rằng người muốn lấy nó cũng không dễ đâu.

- Ha ha ha ... Thì phải. Lão ca nghĩ xem mạng của ba minh tôn giả, 6 huyền tôn giả và 3 đế giả đỉnh phong phải tính ra sao đây?

Hỏa Thần ngước nhìn 12 người nhíu mày đánh giá. Tiểu tử này đòi chơi thật? Chắc chắn hắn có lá bài tẩy nào rất khủng bố. Hắn đã có tự tin như vậy dĩ nhiên lão phải ủng hộ cho hắn. Hỏa Thần gãi cằm khiến 12 người với 24 con mắt nhìn lão bừng bừng lửa giận. Dám nhìn bọn họ như một món hàng, hóa giá để mua bán? Tên Hỏa Thần này sẽ là mục tiêu kế tiếp của tam đại thành thị. Hỏa Thần phớt lờ những tên này. Lão chỉ cười trừ trong bụng, lão tử là Viêm Đế, dĩ nhiên không để các ngươi trong mắt. Các ngươi làm sao biết được Tiêu Ngọc Lâm kia lại là Lôi Trấn Phong chứ? Hắn đã bước vào trong Tiên Duyên Chi Địa cùng 9 người khác, bọn họ làm gì trong đó thì chỉ có bọn họ biết, trời biết, đất biết. Các ngươi bị chơi ác còn trả thêm tiền cho người ta mà không biết.

- Àii... Lão đệ tính toán nhanh nhẹn. Một tên minh tôn cảnh giá là 100 tỷ, ba tên 300 tỷ. Thêm vào 6 tên huyền tôn cảnh. Ta tính bọn họ cộng lại cũng chỉ đáng giá 200 tỷ mà thôi. Còn ba tên đế giả đỉnh phong. Thôi thì thương cho thân phận thành chủ của bọn họ, cấp cho bọn họ chút mặt mũi. Mỗi tên 50 tỷ đi. Tổng cộng 650 tỷ.

- Con số này tạm được. Kèm theo con số lúc trước là 350 tỷ 28 triệu 630 ngàn thần thạch. Vậy đệ phải thu của họ đúng 1000 tỷ 28 triệu 630 ngàn thần thạch. Thiếu một xu cũng không được.

- Có cần bớt giá cho bọn họ không?

- Thôi đi. Bọn họ đâu phải hảo hữu gì của đệ mà bớt giá chứ. Có Thiên Tôn làm chủ. Việc này cứ nhờ ngài là được rồi.

Quang Huy Vũ hừ mạnh cũng đứng ra nói thách tiền cược.

- Tiêu Ngọc Lâm ngươi có cảnh giới cường đại, nếu là một trọi một chúng ta tuy là những lão gia hỏa bất tử cũng không phải là đối thủ của ngươi nhưng 12 người liên thủ ngươi chết là cái chắc. Thua thì phải làm nô lệ cho tam đại thành thị chúng ta 1 vạn năm. Sau đó khi ngươi thân tàn ma dại rồi thì ta sẽ hấp thu linh hồn của ngươi để làm lớn mạnh thần hồn của ta. Ha ha ha...

- Ai... vậy thì lão già ngươi đợi cái gì? Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Dân số 35 tỷ nô lệ của Băng Xương Thần Thành không có lực hoàn thủ đối với tam đại thành thị các ngươi. Cái mạng cùng toàn bộ tài sản trên người của ta nếu thua cũng để cho các ngươi xử lý. Nhưng nếu ta thắng vậy thì lại phải mất công đi đòi. Ha... Lúc đó các ngươi có những 6 minh tôn giả, không trả ta lấy gì đòi các ngươi đây. Việc này các ngươi muốn đấu vậy thì phải chung tiền cho Thiên Tôn giữ trước. Còn nếu không chịu thì kể như hòa đi ha ha ha...

Lâm nói xong thì quay người định bỏ đi như chắc chắn số tài phú 1000 tỷ rất khó trong một lúc lấy được ra. Nào ngờ Quang Huy Vũ chỉ giơ tay:

- Khoan đã. Tiêu Ngọc Lâm. Ngươi tưởng lão phu không xuất được ra số tiền kia hay sao?

Lão nói xong ném ra một cái thần cấp giới chỉ có không gian khủng bố, xóa đi linh hồn lạc ấn rồi dùng tinh thần lực đặt trước mặt của Thiên Tôn. Các người khác cũng góp phần. Chả mấy chốc mà Thiên Tôn đã gật gù tuyên bố:

- Tiêu Thần Vương. Ngươi thắng hay thua cũng vẫn là Thần Vương của ta. Lần trước cá cược ta đã nhận được những 1 vạn thần thạch. Ta còn chưa thưởng thí gì cho ngươi. Nếu ngươi thua thì không nói, nếu ngươi thắng lần này ta tăng tiền thắng cược của ngươi lên gấp đôi.

- Vậy đa ta Thiên Tôn ân sủng. Thần sẽ cố gắng để nhận được tiền thưởng của ngài.

Lâm nói xong xá một cái thật dài hào hứng. Ba vị Thánh Tháp các chủ và 4 vị Thiên Lập sẽ đứng ra làm trọng tài. Họ rời ngày quyết đấu vào ba ngày sau để có thể bày trận pháp cấp minh tôn cảnh. Tài liệu lần này dùng để bày trận do Thiên Tôn xuất ra. Trận văn được rất nhiều chí tôn giả của ngoại vực tham gia cùng vẽ. Trận đấu gay cấn này trong vòng một ngày đã được loan truyền khắp Thần Địa ngoại vực, địa vực. Khu vực giao đấu nằm cách Hắc Thần Thành không xa tại một nơi hoang vu của cường giả hay quyết đấu. Khán đài có ghế ngồi đàng hoàng do các vị trọng tài và Thiên Tôn làm chủ tọa. Các thế lực muốn đến xem thì phải trả phí.

Tin tức đồn xa võ giả khắp nơi nghe tin đổ về. Ghế có trận pháp truyền hình trong một phòng đều có giá cả hàng mấy chục triệu. Vé bán ra chưa đến 1 canh giờ đã hết. Các thế lực lớn nhỏ yêu cầu trận pháp sư phải bày thêm phòng. Rớt cuộc trận đấu vì nhu cầu truyền hình phát tuyến mà phải rời lại thêm 7 ngày. Lâm lợi dụng thời gian này kêu thuộc hạ đem hết tiền đi cá cược cùng người của các thế lực. Ngũ các ngoại vực cũng đứng ra làm nhà cái cá Tiêu Ngọc Lâm thua chắc. Tỷ lệ ăn thua lúc đầu chỉ có 1:1 nhưng không ai dám cá. Thấy vậy thì bọn họ đều yên tâm lên giá đến 1 đền 10.

Lâm hí hửng báo cho đám thuộc hạ thời cơ đã đến, nói bọn họ đem hết tiền cược Lâm thắng. Các thế lực theo Lâm không hỏi nhiều. Bọn họ đã theo Lâm kiếm ăn, mấy lần trước tuy không chắc chắn nhưng những người cá Lâm thắng đều trở lên giàu có. Những người khác tiếc nuối không thôi. Lần này lại có dịp 1 đền 10. CHƠI.

Thánh Tháp lại vì họ là trọng tài mà không thể ra mặt lột sạch ngoại vực ngũ các, nên vui vẻ với những gì đã cá cược lúc trước. 12 người đấu 1 mình Lâm. Chỉ cần Lâm thua cho một người trong lúc bọn họ liên thủ cũng là thua. Trận pháp có lực phòng thủ rất mạnh nên khó lòng phá bỏ phòng thủ cuối cùng đối với một thần hồn. Thân xác chỉ cần còn một giọt máu cũng có thể tạo lại, cấp bậc minh tôn giả quyết đấu sinh tử đều thiêu đốt trọn vẹn thân xác của đối thủ, kể cả hồn phách. Trận pháp bày ra là để phòng thủ điều này. Chỉ cần đối phương bị mất hết lực lượng đánh trả, trận pháp sẽ lập tức truyền tống người bị thương ra khỏi tránh bị thiêu đốt.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi đến ngày thứ 10 Lâm mỉm cười đứng lên trên khán đài nhìn xuống khu vực chiến đấu. Một bãi trống được một trận pháp bó bọc. Chiến trường đã dùng rất nhiều lãnh thạch để bày bố. Chiến trường chỉ có bán kính 10 dặm. Quá nhỏ để cho minh tôn cảnh thi đấu nhưng trận pháp trong đó không dễ bày. Lâm cũng chả thèm để ý nhiều. Tưởng rằng chỗ nhỏ thì bọn họ thắng sao? Càng nhỏ lại càng có lợi vì Lâm có thể lợi dụng sự công kích của người nọ để phản kích lại người khác. Càng có lợi đối với Lâm. Thiên hỏa trong phạm vi nhỏ sẽ phát huy ra sự khủng bố của nó.

12 người kia đều là những lão chiến tướng. Kinh nghiệm trận mạc phong phú. Bọn họ dĩ nhiên sợ thiên hỏa của Lâm nên lợi dụng 10 ngày này bọn họ đã bỏ tiền mua rất nhiều loại đan dược phòng thủ, công kích, thậm chí có loại đan dược nghịch thiên dùng để kháng lại thiên hỏa. Bọn họ cũng biết được chiến trường lần này nhỏ hẹp nên cũng đã chuẩn bị chiến lược từ trước. Họ biết rằng Tiêu Ngọc Lâm cường đại hơn một người của bọn họ nên nhất định phải thủ thắng từ trước. Có thể khiến một cường giả như Lâm phục vụ cho bọn họ 1 vạn năm. Đây là món lời gì đây? Lâm chưa thua thì 6 minh tôn giả còn lại của tam đại thành thị đã đưa ra sách lược thu phục Lâm. Bọn họ tuy rất hận Lâm nhưng thật ra phần lỗi là phía bọn họ. Người chết đã đành nên họ cảm thấy nếu có thể khiến Lâm cam tâm tình nguyện phục vụ cho bọn họ vậy lợi tức của họ sẽ kiếm được gấp nhiều lần.

Bọn họ cũng hiểu được Tiêu Ngọc Lâm này rất ma quái, là hắn cố tình khiêu khích tam đại thành thị để kiếm lời. Người như Lâm nếu để hắn ôm thù thì rất nguy hiểm. Cuộc đấu này tam đại thành thị không thể bị thua. Bọn họ đã biết được các lá bài tẩy của Tiêu Ngọc Lâm: Hai loại thiên hỏa, Hắc Kiếm và kể cả Thần Tiễn mà lần trước Lâm vẫn chưa đem ra sử dụng.

Thiên Tôn thấy khán đài đã đông đảo có đủ người đến. Những phòng ốc hoành tráng tuy trong thời gian rất ngắn đã xây dựng lên nhưng vẫn không thiếu vẻ nguy nga tráng lệ. Giờ phát sóng đã đến. Biết bao nhiêu cường giả đều dùng trận pháp thu hình chiếu vào khu vực chiến đấu. Bán kính chỉ vỏn vẹn 10 dặm nhưng rất nhiều người hiểu với cường độ chiến đấu kia chỉ có thể ở tại chỗ mới có thể cảm nhận nổi. Phát tuyến truyền hình qua linh thạch trận pháp sẽ không có được cảm ngộ của trận chiến. Biết bao thế hệ thiên tài của Thánh Tháp và ngoại vực đều đổ về quan chiến. Không cần biết vé đắt bao nhiêu bọn họ cũng cố chen bằng được vào để mua. Cảm ngộ của trận chiến này sẽ giúp ích rất nhiều người thăng tiến đột phá. Đối với sự phát triển của một đại gia tộc điều này rất quan trọng.

Thiên Tôn vui vẻ vì tiền truyền hình lão kiếm được đã đủ bù đắp các khoản chi phí và tiền thưởng của Tiêu Ngọc Lâm. Lão Thiên Tôn cưỡi gió bay lên với bao ánh mắt mong chờ:

- Tiêu Thần Vương, Thành chủ Băng Xương Thần Thành, Đệ nhất dũng sĩ Phong Thần Bảng mới đây, Đệ nhất dũng sĩ Thần Địa ta ngày hôm nay có tranh chấp cùng tam đại thành thị. Bản tôn ân chuẩn các khanh gia giải quyết qua quyết đấu công bằng. Vào trong trận pháp các khanh cứ việc thả tay chiến đấu. Tam đại thành thị hôm nay gồm có Quang Huy Vũ đại diện cho Quang Thần Thành, Lôi Ma Hận đại diện cho Lôi Thần Thành và Phong Bá Vương đại diện cho Phong Thần Thành. Mời các khanh thống lĩnh cường giả thế lực mình bước vào chiến trường quyết đấu. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải phục tùng mệnh lệnh của người thắng cuộc. Bên nào bội ước sẽ bị cả Thần Địa truy sát!

Lâm không nói năng gì bay vào giữa trận pháp đứng. 12 người thấy vậy thì cả mừng chia ra 12 góc bao vây. Lâm cười thầm trong bụng: “Đúng thật là cả lũ đồ con lừa!” Lâm nghĩ vậy nhưng đa số cường giả lại không nghĩ vậy. Nếu là bọn họ, họ sẽ chọn một góc, dựa lưng vào kết giới để tiện đường phòng thủ. Giờ Lâm lao vào giữa sẽ bị bao vây tứ phía. Linh khí ngoại phóng của cấp bậc chí tôn giả không phải chuyện thường. Cho dù Lâm có lực phòng thủ nghịch thiên đi nữa cũng sẽ khó lòng chống trả.

Mọi việc đã thỏa thuận xong các lão gia hỏa kia lập tức tích tụ linh khí. Lâm thấy vậy thì hoảng hốt hô lên một tiếng:

- Khoan đã!

Quang Huy Vũ nhíu mày hất hàm hỏi chuyện gì thì Lâm bất thình lình lao về phía của Lôi Thần Thành chủ. Hai loại thiên hỏa một công một thủ đều xuất kích. Hai thanh thần khí một đánh xa một đánh gần cùng lúc khai hỏa. Huyên Y Hộ Khẩu Tiễn bắn ra hàng vạn phi đao có thiên hỏa cường đại. Phi đao không chỉ bắn về phía của một mình Lôi Thần Thành chủ mà về phía tất cả các cường giả khác đang bị Lâm làm cho giật mình. Lâm dùng hai loại thiên hỏa đối phó Lôi Thần Thành chủ khiến lão luống cuống chân tay. Khi lão còn chưa phát hiện ra thì đã thấy trận pháp lóe lên, đầu lão đã bị Lâm chém rụng.

Loại được một tên Lâm không chần trừ ở lại một chỗ mà rất nhanh lui thẳng về phía đối diện. Mặt hướng về phía của Lôi Thần Thành chủ đã bị loại. Thuấn di rất nhanh về phía của Phong Thần Thành chủ. Phong Thần Thành chủ thấy Lâm đang rất nhanh bay ngược về phía mình thì mừng thầm nắm chắc cự đao chém ra một nhát hết sức. Đao mang rất nhanh cắt ngang người của Lâm khiến lão vui mừng nhưng cùng lúc lại phát hiện ra bụng mình đã bị Hắc Kiếm xuyên thủng. Nhìn lại thì lão đã đứng ở ngoài chiến trường. Đao mang của lão chỉ cắt được tàn ảnh của Lâm. Lão tiếc nuối lắc đầu thầm lo sợ.

Khi Lâm bay ngược lại thì đã cố tình đưa lưng ra cho Phong Thần Thành chủ. Hắn chém ra một đao thì Lâm đã hạ thấp người xuống tiếp tục thuấn di về phía hắn. Lúc đến nơi thì áp sát, từ dưới đâm Hắc Kiếm ngược lên một chiêu xuyên thủng đan điền của Phong Thần Thành chủ. Thiên hỏa thiêu đốt ở cự ly gần thế này khiến có đan dược phòng hỏa cũng khó lòng chống lại, đỡ được một kiếm lại khó đỡ được kiếm thứ hai. Lâm bồi tiếp cho vài kiếm nữa thì Phong Thần Thành chủ đã triệt để bị loại. Lâm cười hắc hắc:

- Mấy con kiến hôi cút ra cho ta!

Nói xong Lâm lập tức lao về phía Quang Thần Thành chủ còn lại. Quang Huy Vũ thấy hậu bối của mình sắp lâm nguy thì hô lớn:

- Nguy to, tụ lại cho dễ phòng thủ.

Nói xong lão và hai tên huyền tôn cảnh đã bao lại Quang Thần Thành chủ. Tiếc rằng Lâm đã nửa đường đổi mục tiêu lao về phía ba người họ Lôi. Lôi Ma Hận chỉ thấy cùng lúc Lâm chém ra ba kiếm đánh về phía lão. Bên tai của Lôi Ma Hận vang vảng tiếng của Lâm:

- Hắc hắc, Thôn Thiên Nghịch trảm ta học lén được của thập cường. Hận Ma lão quái ngươi nếm thử xem sao.

Tiếng của Lâm vang vọng khắp chiến trường. Với thân ảnh nhanh hơn tia chớp bọn người tam đại thành thị chỉ đánh được vào tàn ảnh của Lâm mà thôi. Ba kiếm Thôn Thiên Nghịch Trảm chém ra khiến Lôi Ma Hận không dám khinh thường dùng lực lượng hết sức của mình ra để ngăn cản. Kiếm quang của lão lóe lên bao lão lại. Ba kiếm kia đánh đụng vào phòng thủ của lão tạo ra những tia sét tóe lửa rồi tắt ngủm. Lão vui mừng vì kiếm pháp của Lâm cũng chỉ có vậy mà thôi. Không quá cường đại. Bên phải lão một tiếng hô thất thanh. Một tên huyền tôn giả đã ra đi.

Lôi Ma Hận bực mình gắt lên:

- Tiêu Ngọc Lâm ngươi quỷ kế đa đoan, quyết đấu công bằng cái rắm!

- Ha ha ha... Đồ ngu. 12 người đánh một mà còn già mồm. Đồ đĩ già thối tha!

Các cường giả quan chiến có thể nghe rõ mồn một từng câu từng chữ một. Tiêu Ngọc Lâm này cũng quá là điêu ngoa. Hắn sao lại có thể rủa cường giả đỉnh tiêm của Thần Địa là đồ đĩ già cơ chứ. Quá không hợp với tư cách của cường giả vốn có. Nhưng quả thật 12 người đánh một mà còn đòi công bằng cái quái gì. Ba vị minh tôn giả bực bội vì thân pháp của Tiêu Ngọc Lâm sao lại quá khủng bố. Hắn hôm nay so với lúc hắn thi đua ở Phong Thần Bảng đã cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Trong vòng thời gian mấy cái nháy mắt Lâm đã loại ba người ra ngoài nhưng tiết tấu của Lâm dần cũng bị các người khác nắm bắt. Khi bọn họ nhìn lại chỗ đứng của tên huyền tôn giả họ Lôi thì lại không thấy Lâm đâu. Tiếng cười vang vọng chiến trường khiến mọi người rởn tóc gáy.

- Hắn ở đâu?

Quang Thần Thành chủ cẩn thận truy hỏi nhưng không ai đáp. Tinh thần lực truy tung nhưng không thấy một ai. Mọi người tiếp tục truy tung đề phòng. Mỗi đội túm lại 2 – 4 người. Mỗi một thành thị thủ ở một góc. Lưng dựa kết giới mắt đảo tứ phương. Phong Bá Vương lớn tiếng:

- Hắn đã cắn Hắc Kim đan. Hắn chắc chắn trốn xuống lòng đất. Mọi người cẩn thật hắn từ dưới đánh lên.

Lôi Ma Hận bị mất hai người thì bực bội.

- Hừ, trời quang mây tạnh hắn không có chỗ trốn. Chúng ta bay lên để ý hắn.

Nói xong là làm 9 người còn lại đều bay lên sợ Lâm từ dưới đánh lén. Bọn họ hoàn toàn đã rơi vào thế bị động. Trong thức hải của Lâm một thân ảnh mỉm cười nhìn hắn:

- Lão hắc, muốn hợp lại với ta rồi sao? Sẽ không thể tách ra trước khi ngươi hợp lại với bản thể đó.

- Ta và ngươi sau này phải cùng chia một thân xác. Lão Quang, thật phiền cho ngươi rồi.

- Chịu thôi, ai bảo ta đã núp vào Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn để giúp ngươi. Nhiệm vụ của ta nên làm mà. Từ nay ta nghe theo ngươi vậy. Quang Huy và Hắc Ám hợp lại ngươi có thể dùng quang thuẫn ẩn vào không khí. Bọn họ chắc chắn sẽ không ngờ.

- Phải. Ta đúng là có ý này.

Các cường giả bình tĩnh để ý từng gốc cây ngọn cỏ và bầu trời trong xanh xem có lay động gì. Một khắc qua đi thì Lôi Ma Hận bực mình lớn tiếng quát:

- Tiêu Ngọc Lâm, ngươi là đồ con rùa không dám đánh! Có giỏi ra đây đấu với ta 3000 hiệp.

- Đồ con lừa gấp gáp cái gì?

Tiếng của Lâm vang vọng khiến bao người khó nắm bắt. Bọn họ đều chắc chắn Lâm đang trốn ở dưới lòng đất đâu đó.

- Hắn ở dưới?

Quang Thần Thành chủ hưng phấn để ý đến tiếng vọng từ dưới vọng lên. Nhưng khi sự chú ý của họ đang để ở dưới thì bỗng từ bên trên một thân ảnh hiện ra cười hắc hắc:

- Ta ở đây!

Hắc Kiếm chém ra tạo ra một vệt lửa đen của phong, hỏa và hắc ám. Không gian bị bạo nổ kéo ra một vệt rách không gian khủng bố. Lôi Ma Hận đã rất cố gắng nhưng vết rách không gian này quá khủng bố. Bạo nổ của nó kéo luôn tên huyền tôn cảnh vào trong. Thiên hỏa xé nát hắn ra nhiều mảnh. Cũng may hắn đã nuốt đan dược kháng hỏa từ trước nhưng chống lại thiên hỏa không có nghĩa là không bị không gian chi cảnh đánh nát. Hắn không thua bởi thiên hỏa, thua vì không gian chi cảnh của Lâm quá khủng bố. Giọng của Lâm lạnh lùng:

- 8 tên.

Lôi Ma Hận buồn bực phát hiện ra rằng người họ Lôi của hắn đã hoàn toàn bị loại. Hắn quay mắt sang phía Quang Thần Thành thì vẫn thấy đội hình nguyên vẹn đành quay gót rất nhanh lao đến phía của Phong Thần thành. Quang Huy Vũ giật mình phát hiện ra rằng Tiêu Ngọc Lâm đã có quang huy chi lực viên mãn.

- Hắn, sao có thể? Mới hôm trước hắn chỉ có hắc ám viên mãn. Sao giờ này lại có thêm quang huy viên mãn?

Phong Bá Vương cũng run sợ:

- Hai thuộc tính đối nghịch với nhau, làm sao hắn lại có thể thành công tu luyện ra trước các thuộc tính khác?

Hỏa Thần bên ngoài kết giới cười ha hả:

- Là hắn đã có từ lâu, cố tình che giấu mà thôi. Đồ con lừa các ngươi thua là phải rồi. Tưởng hắn làm việc không chắc ăn lao vào đánh liều với các ngươi hay sao? Còn nhớ tại ngoại vực Quyền Tôn đã lên tiếng khen ngợi: “Hắc Ám, Băng, Hỏa và Mộc viên mãn!” Không biết là lão đã cố tình nói lệch đi hay là do Tiêu Thần Vương đã dùng thủ đoạn đánh lừa lão. Nhưng chỉ có người có mới có thể phơi bày ra và giấu đi. Người không có thì lấy gì phơi bày ra ha ha ha!!!

Lời nói của Hỏa Nhân Tà Thần khiến bao người giật mình bắt đầu hiểu ra. Kẻ ủng hộ Lâm vui mừng ra mặt. Các minh tôn giả của các thế lực đến đây quan chiến cũng gật gù hiểu ra. Thiên Lập Hạ gật gù bình luận. Tiếng của lão không lớn nhưng các võ giả đến đây ai ai cũng đủ nghe rõ mồn một:

- Tiêu Thần Vương đã tu luyện ra viên mãn thuộc tính từ rất lâu. Chúng ta đáng lẽ phải hiểu ra Băng Xương Quang hỏa của hắn có quang huy vô tận của thiên hỏa, là quang huy thuộc tính siêu tinh thuần. Phải nói là quang huy thuộc tính đại viên mãn mà Tiêu Thần Vương đã có được từ lâu. Hắn có được hắc ám đại viên mãn, thu phục được Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn là vì có được quang hỏa rất cường đại. Là mọi người đã khinh thường hắn.

Thiên Lập Xuân cũng gật gù tán thành:

- Hắn cố tình không nói ra nhưng đúng ra đã có thể tu luyện được. Nếu suy xét vậy với thuộc tính của hai loại thiên hỏa mà Lâm Thần Vương có được, rất có thể hắn đã tu luyện ra thêm phong và băng thuộc tính đại viên mãn như lời Quyền Tôn đã nói. Có bốn linh khí thuộc tính đại viên mãn. Nhưng Mộc thuộc tính của hắn từ đầu mà ra chứ? Ta thật sự không hiểu hắn còn biết bao nhiêu lá bài tẩy chưa bỏ ra nữa? Nếu chiếu theo thuộc tính của các loại thiên hỏa mà Tiêu Ngọc Lâm có, Hắn chỉ thiếu lôi thuộc tính là đã có đủ nghịch hành đại viên mãn. Người này có thân thể siêu quần không khác gì các loại linh thần thánh thể. Là nhân tài tỷ năm khó gặp. Là chúng ta đã đặt địa điểm xuất thân của hắn xuống quá thấp.

Thiên Lập Đông cũng vui miệng tham gia bình luận:

- Tiêu Thần Vương chiếm được tiện nghi công kích bất ngờ, quỷ kế đa đoan nhưng vẫn còn lại 8 người cường đại nhất. Tiêu Thần Vương đã hết lá bài tẩy.

Hỏa Nhân Tà Thần cười ha hả:

- Lá bài tẩy của Lâm lão đệ dễ hết vậy sao?

Hỏa Nhân Tà Thần mới dứt lời thì trong không khí hai thân ảnh thoáng hiện. Một người xương chỉ cỡ một người thường cười vang vọng. Tiếng cười vang vọng của hắn âm u rất tà dị như ma quỷ gọi hồn từ cõi chết. Những cường giả đã từng theo Lâm chỉ tay hô lớn:

- Băng Xương Quang Hỏa đã hóa hình của lão đại.

- Phải, là Băng Xương Quang Hỏa. Lần trước ta đã thấy trong Thánh Tháp, còn thấy người xương này rất to lớn, Hôm nay nhỏ bé vậy nhưng coi bộ còn cường đại hơn trước rất nhiều.

- Còn thân ảnh kia sao lại là một cô gái cầm Hắc Kiếm? Là thiên hỏa mới thu phục được của lão đại.

- Đúng thế, hình như thiên hỏa này có tên Hắc Âm Phong Châu. Không ngờ còn có thể sử dụng vũ kỹ của lão đại. Thật khủng khiếp.

Khi Lâm gọi ra hai thân ảnh thì tám người kia cười khỉnh. Quang Huy Vũ mỉm cười như đón gió xuân thì thầm:

- Thời cơ đã đến. Hắn không còn thiên hỏa phòng thủ là thời cơ thích hợp cho chúng ta ra tay. Giết!

Ba minh tôn giả đứng tại ba góc bao bọc năm người huyền tôn và Quang Thần Thành chủ vào trong. Để 5 người bọn họ đối phó với hai loại thiên hỏa. Băng Xương Quang Hỏa tay cầm thần tiễn tụm vào cùng Ngọc nhi trong thân hình của một cô gái rất nóng bỏng tay cầm Hắc Kiếm. Ngọc Nhi bảo vệ không cho bất kỳ một ai đến gần. Vạn Sát Phi đao được Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn phóng ra khiến 5 tên kia phải cố hết sức mới có thể cầm cự nổi. Thỉnh thoảng một tên thoát ra áp sát nhưng lại bị Ngọc nhi lượn kiếm vài đường đã có thể đánh bay lại. Ba lão minh tôn giả biết Lâm đã cắn Hắc Kim Đan thì không dám lơ là cảnh giới ráng để mắt đề phòng ở ngoài chứ không tham chiến.

Trong thức hải của Lâm lão Quang cười hề hề:

- Lão Hắc, khi nào chúng ta ra tay đây?

- Hề. Ngươi nói khi nào mới nên đây?

- Ka ka ka! Cùng chung ý nghĩ. Cứ quyết định như vậy đi.

Hai phần linh hồn, tuy hai nhưng lại là một. Bọn họ giờ có chút hơi buồn bực vì sau khi hai phân hồn tụ lại thì thân xác này của Tiêu Ngọc Lâm đã không đủ để cả hai phát huy. Tuy vậy nhưng số lượng linh khí của Lâm đã có thể hấp thu cao hơn nhiều so với lúc trước. Ba động linh khi mặc dù bị Hắc Kim Đan che giấu nhưng Lâm cũng biết không thể để lâu bằng không sẽ khó lòng thủ thắng. Tiên phát chế nhân. Đánh trước mới có thể thủ thắng. Giọng của Lâm lại vang vọng một lần nữa:

- Các ngươi là những con lừa. Các ngươi biết ta từ chỗ kia đi ra mà còn đòi khiêu chiến ta hay sao?

Thiên Tôn nghe vậy thì đứng bật dậy tay nắm thành quyền. Đây quả nhiên là điều lão muốn biết. Trong đó là những phân thần hồn và thân xác của bọn người Linh Sơn Quái Kiệt. Bọn họ rất nhiều người lại là người ủng hộ cho một chân thần rất cường đại đối kháng cùng Tiên Mẫu. Nếu bọn họ sống sót nhất định sẽ là đại họa. Tiêu Ngọc Lâm này nếu đã cùng bọn người kia cấu kết vậy không thể để hắn sống sót. Tiếng của Lâm vừa dứt thì hàng trăm cỗ quan tài bằng kính xuất hiện bao phủ cả 8 người vào một. Cứ 8 quan tài lại bao vây một người. Bên ngoài lại có số lượng quan tài gấp đôi bao phủ bọn họ. Ba tên minh tôn giả bị những cỗ quan tài cường đại nhất bao vây. Bọn họ ra sức phá nát những cỗ quan tài đó nhưng số lượng của chúng nhiều vô tận. Phá được một cỗ quan tài thì cũng thiêu hủy thân xác trong cỗ quan tài đó vĩnh viễn.

Những người quan khán đều tiếc ngẩn tiếc ngơ vì bọn họ có thể cảm nhận được những thân xác kia đều có cảnh giới của chí tôn cảnh đế giả. Nếu bọn họ có thể lấy được một thân xác như vậy, tuy không thể đem ra sử dụng vì thời gian đã mài mòn nhưng cảm ngộ và thuộc tính linh khí đọng lại trong thân xác sẽ cho bọn họ rất nhiều cảm ngộ. Tên Tiêu Ngọc Lâm này đúng thật là một tên bại gia tử mà. Bên tai của Thiên Tôn một giọng nói run rẩy:

- Quả nhiên hắn đã phá giải trận pháp của nơi kia. Nhưng sao ta không cảm nhận được một tia phân hồn nào trong các cỗ quan tài đó? Hắn đang dùng vô tận trận pháp để cản trở đám người kia. Dùng trận pháp của cỗ quan tài để chia rẽ bọn họ rồi từ từ liệp sát từng tên một?

Thiên Tôn cũng khẩn trương nhưng cũng vui mừng. Tiêu Ngọc Lâm dùng thân xác trong các cỗ quan tài thế kia chứng tỏ hắn chưa từng gặp được chủ nhân của các thần hồn. Có lẽ bọn người kia sau bao năm tháng đã không thể chờ đợi và đã triệt để vẫn lạc. Thiên Tôn rất hy vọng là vậy. Trong các cỗ quan tài Lâm lấy ra có rất nhiều thân ảnh lão Thiên Tôn nhớ ra. Là những người cường đại nhất của Linh Sơn Quái Kiệt. Thiên Tôn chép miệng lắc đầu:

- Tên Tiêu Ngọc Lâm này cũng quá là phá của. Hắn có nhiều thân xác vậy lại đem ra sử dụng thế này. Hắn thắng đợt này cũng là thắng thảm mà thôi. Vô Tận Trận Pháp trong các cỗ quan tài kia không đủ cường đại để cầm chân bọn người minh tôn cảnh. Phí quá... phí quá.

Tiêu Ngọc Lâm cười ha hả không coi mất mát kia vào đâu. Một kiếm chém ra lại nối tiếp thêm một kiếm. Nếu để một đối một thì trong chiến trường không ai là đối thủ của Lâm. Không mất lâu thời gian năm người yếu kém nhất đã bị loại nhưng số lượng quan tài kính cũng đã mất đến gần trăm cái. Trong mỗi quan tài đều là những thân xác của cấp chí tôn giả đế cảnh.

Lôi Ma Hận run rẩy khi phát hiện những cỗ quan tài bao vây lão đều lui ra chuyển đến hai gọc khác bao bọc hai lão minh tôn giả kia. Tiêu Ngọc Lâm trong thân ảnh của một người xương. Tay trái của hắn đeo một chiếc bảo vệ cổ tay. Tay phải cầm Hắc kiếm. Hai loại thiên hỏa hợp vào với nhau một công một thủ. Lôi Ma Hận cảm thấy Lôi thuẫn ma vực của lão bị hắc ám ăn mòn với tốc độ chóng mặt. Tròng mắt lão thẫn thờ cảm nhận ra được sát khí của Thiên Tôn lại đang thét gào trong vực của Lâm. Lão run rẩy mấp máy môi: “Tên này nuốt sát khí đến giờ mới thả ra! Vực của hắn có tính chất thôn phệ đã đành nhưng không ngờ lại có tính chất cắn nuốt rồi nhả ra để công kích lại người khác.” Tiếng của Lôi Ma Hận thốt lên: “Ta không cam lòng!”

Trong lúc Lâm chém rụng Lôi Ma Hận thì hai lão minh tôn giả cũng rất cố gắng phá trận. Số lượng quan tài kính bị hai lão phá hỏng chồng chất như ngọn núi nhỏ. Khi đầu của Lôi Ma Hận vừa bay lên cao thì lại bị Lâm dùng cước ảnh đá ra xa như một quả bóng. Một hình ảnh rất nực cười nhưng không ai cười nổi. Các cỗ quan tài lành nặn được Lâm thu hồi. Lâm nhìn hai lão minh tôn giả còn lại có vẻ tiếc nuối lắc đầu lớn tiếng mắng nhiếc:

- Các ngươi trước cũng thua, sau cũng thua đâu cần phá của như vậy? Tài phú của ta cũng là tài phú của Thần Địa. Các ngươi có biết những cỗ quan tài này khó khăn lắm ta mới lấy được từ nơi đó hay không? Bị phá hỏng một chiếc là mất đi thêm một chiếc. Các ngươi đền nổi cho ta hay sao?

Mọi người quan chiến đều nghẹn lời. Là ngươi sử dụng theo cái kiểu bại gia tử chứ có liên quan gì đến mấy tên kia chứ? Mọi người kiểm kê lại số quan tài đã bị phá vỡ thì tiếc đứt ruột. Mất những hơn một nửa với số lượng khủng bố hơn 160 chiếc quan tài. Mình tôn cảnh ra tay rất nặng. Phần vì bọn họ nóng lòng thoát khốn để cứu người, phần vì bọn họ không đoán biết được phải dùng lực lượng như thế nào mới có thể vừa đủ phá vỡ trận pháp mà không ảnh hưởng đến các thân xác bên trong kia. Mắt bọn họ đảo ra ngoài chiến trường thì đã thấy 10 người khác đang buồn rầu lắc đầu.

Lôi Ma Hận đôi mắt hững hờ thất vọng. Lôi Thuẫn Ma Vực của lão không đủ để khắc chế Băng Xương Quang Hỏa của Tiêu Ngọc Lâm. Lâm đã dùng Băng Xương Quang Hỏa bao phủ thiên hỏa kia sau đó đánh xuyên qua phòng thủ của lão. Ở cự ly gần lão không đủ sức phòng thủ. Đến cấp bậc minh tôn giả của lão cũng chịu không nổi một kích! Lão thua không lời nào chối cãi. Lão lắc đầu thầm nghĩ nếu chiến trường rộng hơn thì sao nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua đã vụt tắt. Với thân ảnh của Tiêu Ngọc Lâm rộng hẹp gì cũng không làm gì được hắn. Đến Quang Huy Vũ cũng thua kém tốc độ với Lâm mà thôi. Nhớ đến chí tôn khí của gia tộc mình Lôi Ma Hận lại lắc đầu. Cũng may lão chưa đem ra. Có đem ra cũng chỉ làm chiến lợi phẩm cho tên kia mà thôi. Tại sao mình lại thua kém hắn nhiều như vậy. Từ đầu đến cuối 12 người họ toàn bị Lâm cầm mũi dẫn đi.

12 người vào trận, giờ chỉ còn lại 2 người. Quang Huy Vũ quay mắt nhìn Phong Bá Vương. Hai người quyết định lấy lại mặt mũi, bèn rút ra hai binh khí. Quang Huy Vũ cầm một cây thương dài cấp bậc chí tôn khí. Phong Bá Vương cũng rút ra một cây Thanh Long Đao dài. Lâm ngắm nhìn hai bảo bối với đôi mắt rất thích thú.

- Ha ha ha... Đồ tốt. Cảm tạ nhị vị tiền bối ban thưởng.

Phong Bá Vương nắm chặt cây Thanh Long Đao chí tôn khí nghiến răng:

- Ngươi dám khinh thường lão phu? Bá Vương Trảm!

Phong Bá Vương vừa thét lên đã lao tới liều mạng. Bá Vương Trảm đánh ra những cuồng phong xé gió. Lâm không dám khinh thường đưa kiếm lên vừa gạt vừa né tránh. Phong Bá Vương đã bỏ hết phòng thủ, lão hoàn toàn tin tưởng vào Quang Huy Vũ đang cầm chí tôn thương đằng sau trợ trận. Lâm lùi lại vài dặm tránh mũi nhọn của Thanh Long Đao cường đại được vài chiêu thì lập tức phản kích. Lâm chém ra ba kiếm phá hết cuồng phong đang lao tới rồi đáp xuống mặt đất cười ha hả.

- Gió mát, gió mát, tiếc rằng không mát bằng Hắc Âm Phong Châu của ta. Tiếp kiếm!

Lâm hét lên xong thì đánh ra 36 kiếm vô chiêu vô thức, không theo một đường lối nào. Kiếm chiêu của Lâm lúc như cự kiếm liệp sát cự long, lúc như những mũi dao găm chuyên ám sát, có kiếm lại giống như cuồng phong vũ bão. 36 thế kiếm chia nhau bốn phương tám hướng trên dưới công kích Phong Bá Vương kiến lão đang hăng máu phải múa tít Thanh Long Đao bao bọc lại thân hình của lão phòng thủ. Quang Huy Vũ thấy bạn lâm nguy thì phóng trường thương lao về phía Lâm đâm thẳng.

Lâm cười trừ cười ha hả trong thức hải: “Lão già chết tiệt có cây thương cùi mà cũng đòi lên mặt với ta. Có Băng Hòang cùng Nguyệt Nhi ở đây thì ngươi chết là cái chắc!” Phân hồn Quang thuộc tính cũng cười ha hả:

- “Lão Hắc để ta giúp ngươi. Ta không chế Huyền Nhi tách hai tên này ra, ngươi dùng hồn khống kiếm xẻo cu tên cầm đao ngay đi!”

- “Được. Chia nhau làm việc, chúng ta thiến trước một tên đi rồi tính tiếp!”

Phân chia công việc xong thì Vạn Sát Phi Đao lại khởi động rợp trời. Giọng nói của Lâm lạnh lùng hơn cả tiếng cười của người xương vang vọng:

- Ta là Vạn Sát Ma Vương, các ngươi nhớ lấy!

Vạn Sát Phi Đao vừa được thiên hỏa bao phủ lại vừa được Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn phóng ra khiến Quang Huy Vũ phải nghiêng mình né tránh. Cây chí tôn thương của lão khiến bao người đỏ mắt. Thiên Tôn dần cũng hiểu ra một số vấn đề. Người có vũ lực siêu quần của Thần Địa đều không muốn xuất đầu vì xuất hiện cũng bị thập đại cường tôn giết chết. Chí Tôn Khí của bọn họ cũng sẽ bị kẻ địch thu phục. Nếu không thu phục được thì với bản lĩnh của các lão già kia sẽ chắc chắn phá hủy. Các nhất lưu thế lực tất nhiên sẽ tận lực che giấu không để lộ ra. Thần Địa vì vậy mà bao đời chỉ toàn bọn yếu kém ra trận. Những người cường đại thì toàn ở lại Thần Địa cấu xé lẫn nhau. Thần Địa bao đời thua là phải. Bọn họ thua vì không có người nào đủ cường đại để thu phục nhân tâm. Các chí tôn giả nghịch thiên kia tuy cường đại nhưng lại không tin tưởng vào khả năng của Thiên Tử.

Thiên Tôn trước khi rời khỏi thế giới này đã để lại kế sách tù đày nô lệ, quyết là để có một ngày đủ số lượng linh hồn có thể mở kết giới đón Tiên Mẫu trở về. Bọn người nhất lưu thế lực lại dùng kế sách này để che mắt và khẳng định với Thiên Tử bao đời cho hắn yên tâm cầm binh ra trận. Những người trong Thiên Tử binh đều răm rắp xả thân vì chủ nhưng rớt cuộc thì lại để cho võ giả Thiên Linh lợi dụng điều đó giết giặc bắt vua trước khiến lòng quân rối loạn, không đánh mà hàng. Võ đạo Thần Địa cũng vì vậy mà ngày càng thụt lùi so với Thiên Linh. Một bên liều chết giết vua, còn một bên thì chỉ ỷ vào số đông chèn ép địch nhân chứ không chịu liều mạng cầu tiến đạp phá cảnh giới của Thiên Tôn. Bọn họ tôn thờ Thiên Tôn nên không võ giả nào dám mơ tưởng có ngày qua mặt lão. Tiêu Ngọc Lâm này lại khác, hắn đang khiêu chiến tất cả. Kể cả tiên nhân. Võ đạo của hắn vì thế mà cường đại.

Trận chiến kéo dài nhưng tình hình càng lúc càng khiến Quang Huy Vũ và Phong Bá Vương rơi vào thế lúng túng. Kết giới tuy cường đại cũng có chút chịu không nổi cấp bậc đụng độ của minh tôn giả. Lâm cười ằng ặc như đang vui đùa lúc đâm trái lúc chém phải khiến hai lão minh tôn giả vừa bất lực vừa bực tức. Nếu Lâm không cười thì hai lão già đã không tức, nhưng đỡ không được chiêu lại nghe Lâm cười quê thì hai lão run rẩy không chịu nổi. Lâm như chuột vờn mèo lăn xả vào loạn thương của Quang Huy Vũ. Vũ dần dần phát hiện ra một điểm yếu của Lâm. Lão bắt đầu quan sát. Kiếm của Lâm lúc đưa lên thì khó lường nhưng sau mỗi kiếm đâm ra thì tốc độ rút kiếm so với lúc đâm có vẻ chậm lại. Thanh Hắc Kiếm kia chỉ có một lưỡi, chém ra một nhát hoặc đâm vào một nhát thì khó lòng rút ra ngay. Chỉ có thể bổ xuống một hướng của lưỡi kiếm. Chỉ cần không mất đầu thì cấp bậc minh tôn giả không sợ bị liệp sát ngay tại chỗ. Thiên hỏa thiêu đốt cũng cần một thời gian. Đan dược kháng hỏa đủ để chịu được vài hơi thở. Đối với cấp bậc minh tôn giả chỉ vài hơi thở thôi cũng đủ trí mạng rồi.

Phong Bá Vương cũng để ý ra điều này lão cười như sói. Những lão già này đều là các bậc chí tôn giả cùng thời nên đã rất nhiều lần cùng nhau tác chiến. 12 người chỉ cần một trong 12 người đủ sức ép Lâm bị truyền tống ra ngoài thì bọn họ tất cả đều thắng. Lôi Ma Hận cũng hiểu ra kế hoạch hai lão già bên trong có thể lợi dụng. Nhân lúc thiên hỏa oanh kích có thể hy sinh một người bó bọc, giữ chân giữ tay Lâm lại để người kia đánh một kích trí mạng. Việc đến nước này bọn họ chỉ có thể lợi dụng chiến thuật lấy mạng đổi mạng này mà thôi. Nếu là ở ngoài chắc chắn bọn họ không dám vì tiếc nuối mạng sống nhưng ở trong này thì lại khác. Có được trận pháp bảo hộ bọn họ không lo bị mất mạng.

Phong Bá Vương nhìn Quang Huy Vũ gật đầu một cái ra dấu sau đó lão múa tít Thanh Long Đao ngang nhiên lao vào áp sát cùng Lâm tử chiến:

- Bá Vương Phong Thần Trảm!

Lâm nhìn bao nhiêu cuồng phong bay đến kéo mây đen nghịt bầu trời thì cười thành tiếng hắc hắc khoái chí.

- Đến tốt! Thần Vương Ám Sát!

Thanh Long Đao múa tít áp sát Lâm thì Lâm cũng đánh ra kiếm võng hóa giải từng chiêu một. Khi đến gần vài trượng thì Phong Bá Vương bỗng nhiên phóng đao ra dùng hồn khống đao bay thẳng về phía Lâm. Lâm cười khỉnh dễ dàng né tránh. Đâm thẳng ra một kiếm vào bụng của Phong Bá Vương. Lâm nghĩ lão sẽ né tránh nên đã chuẩn bị bồi tiếp thêm một quyền. Phi đao rợp trời cắm vào người lão nhưng không ngờ lão lại không né không tránh dùng hai tay ghì chặt Lâm lại. Dùng một chân dẫm lên chân Lâm khiến Lâm hết cách cựa quậy. Sinh tử chi cảnh lập tực khởi động giữ mạng cho lão. Trận pháp vì vậy mà không lập tức truyền tống lão ra ngoài.

Phong Bá Vương và Quang Huy Vũ mừng rỡ hô lớn:

- Thời cơ tới rồi... Bại đi cho ta!

Hỏa Nhân Tà Thần và bao người ủng hộ Lâm cũng nghĩ rằng hai người kia dĩ nhiên sẽ dùng chiến thuật này nhưng không ngờ Lâm lại có thể dễ mắc mưu như vậy. Bọn họ thất vọng hô lớn:

- Nguy rồi!

Lâm đâm kiếm vào bụng của Phong Bá Vương thì bị lão một tay bắt được tay Lâm. Tây kia của lão bắt lấy tay đang giữ Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn. Lão nhìn Lâm cười như sói nhưng cũng không ngờ được rằng Lâm cũng nhìn lão cười gian sảo. Lão run lên tự trấn tĩnh bản thân:

- Ngươi thua rồi.

Nhưng lão chỉ thấy mép của Lâm vẫn nhích lên khinh bỉ lão. Cái điệu cười khinh bỉ của một người thông minh khi kiến kẻ địch mắc mưu. Chí tôn thương của Quang Huy Vũ đâm một phát xuyên qua thái dương của Lâm. Mọi người quan chiến kẻ vui mừng người tiếc nuối.

“Phốc” một tiếng. Phong Bá Vương phát hiện Hắc Kiếm ở bụng lão xoay tít rồi từ dưới đưa lên. Đây là thanh kiếm một lưỡi, tại sao lại có thể như vậy được? Phần sau của lưỡi kiếm không sắc bén, không thể phá được phòng thủ của minh tôn cảnh mà. Nhưng rõ ràng lão phát hiện ra bụng lão đau nhói rồi lão phát hiện mình đã đứng ở ngoại chiến trường đưa mắt không thể tin nổi nhìn vào bên trong. Khi thương của Quang Huy Vũ đâm vào thái dương của Lâm thì tàn ảnh phốc lên một tiếng rồi vỡ vụn. Đây không phải là tàn ảnh do tốc độ di chuyển nhanh hơn ánh sáng để lại. Mà là cũng như lôi ảnh của Lạc Tộc Lạc Long Quân. Thân ảnh này của Lâm do linh khí hắc ám và quang huy tạo thành rất giống người thật lại có thể công kích.

Khi hiểu ra điều này thì đã muộn. Cả hai người Quang Huy Vũ và Phong Bá Vương đều thất vọng. Bọn họ đã rất tuyệt vọng dùng chiêu kia. Nghĩ thầm rằng khó có thể thành công nhưng không ngờ Bá Vương liều mạng lại bắt được Tiêu Ngọc Lâm. Cuối cùng lão lại từ thành công rực rỡ bị đạp xuống hố sâu của vô vọng. Nhưng người thật của Tiêu Ngọc Lâm đâu? Hắn trốn ở chỗ nào?

Thanh Hắc Kiếm xoay tít chém lên chia đôi người của Phong Bá Vương để lại biết bao thiên hỏa thiêu đốt thần hồn và thân xác của lão. Kiếm nhanh đến nỗi lão bị chém đứt đôi ra rồi mà vẫn không hề hay biết vẫn trấn tĩnh mình với câu: “Ngươi thua rồi!” Lão nào biết thân hình thật sự của Lâm đã ẩn trong Hắc Kiếm. Quang Huy Vũ trố mắt ra nhìn khi Lâm cười ha hả từ trong thân kiếm hiện ra trước mặt lão. Lão lắc đầu không thể tin nổi vào mắt mình. Chí tôn khí của lão cũng có thể chứa được người sống, nhưng tài liệu phải có số lượng Linh Thép như thế nào mới tạo ra một chí tôn khí khủng bố như vậy. Thần Địa lúc trước cũng có một Ma Đao như vậy. Tiếc rằng Ma Đao đó đã bị thất lạc. Linh Thép của Ma Đao đó cũng bị mất đi, tung tích không rõ.

Thiên Tôn run rẩy cố tìm ra điều gì quen thuộc trong Hắc Kiếm nhưng lão hoàn toàn không nhìn thấu được. Linh Thép của Hắc Kiếm có điểm nào giống với Ma Đao của lão năm xưa. Ma Đao của lão không có tài liệu Hắc Thiết cường đại như của Hắc Kiếm. Hắc Kiếm này cũng không phải chỉ có một lưỡi mà là hai lưỡi. Toàn thân thoát ra linh khí sắc bén. Hắc Kiếm và thiên hỏa kia như cùng một thể dĩ nhiên có thể thiêu đốt da thịt và phá hủy phòng thủ của minh tôn cảnh. Quang Huy Vũ run rẩy chỉ tay:

- Thanh kiếm của ngươi không phải là thần khí, mà là chí tôn khí. Ngươi... ngươi ăn gian!!!

Lâm nhếch lông mày cười trừ:

- Đồ ngu, là ngươi không tìm hiểu đối thủ của ngươi trước lại nói ta ăn gian? Ta có nói thanh kiếm của ta là thần cấp hay sao? Ai ... mà hình như ta đã nói ha ha ha... Đi tin kẻ thù của ngươi sao? Bị người ta chơi còn trả thêm tiền. Ngươi tự xử hay bắt lão tử ta ra tay?

Câu nói của Lâm khiến Quang Huy Vũ điên tiết không còn thông suốt. Đại cuộc đã định nhưng lão vẫn chưa cam lòng. Linh khí tích tụ đan điền. Lâm làm sao không biết lão đang làm gì chỉ cười trừ đứng một chỗ khiêu kích. Hắc kiếm cắm xuống mặt đất. Lâm đứng thủ thế một tay đưa ra vẫy vẫy như lúc hắn đòi tiền. Vừa khiêu khích như đến đây đi lão tử chấp ngươi một tay không dùng binh khí. Quang Huy Vũ không còn đủ minh mẫn. Sự khiêu khích của Lâm đã khiến lão mất hết đi lý trí. Linh khí bạo nổ, lão cầm thương lao tới. Một tiếng nổ vang trời xé nát hư không. Trận pháp của cấp bậc minh tôn cảnh mà biết bao trận pháp sư cấp chí tôn giả bày bố cũng vì thế mà bị sụp đổ.

Mọi người quan chiến đều tiếc thương hô lên một tiếng “XIN ĐỪNG!” nhưng đã muộn. Quang Huy Vũ đã thân xác tiêu hủy. Thần hồn phân liệt. Từ đây trên đời đã không còn một lão kiêu tướng họ Quang cường đại. Quang Thần Thành lần này tổn thất quá lớn. Đây là kết quả của Quang Huy Vũ tự lựa trọn không thể trách ai. Nhưng Tiêu Ngọc Lâm hiện giờ đang ở đâu? Cây thương chí tôn cấp cũng theo sự vẫn lạc của chủ nhân mà mất hết mục tiêu sinh tồn lâm vào trạng thái ngủ say. Sức mạnh khi một minh tôn cảnh bạo nổ đan điền phá nát toàn bộ đất đá khu vực chiến đấu. Trận pháp vì thế mà cũng bị phá nát.

Thiên Tôn lắc đầu tiếc thương cho Tiêu Ngọc Lâm. Người này có dũng có mưu sao lại bị vẫn lạc như vậy. Tên Quang Huy Vũ kia quá lòng bực tức đã đánh mất đi lời hẹn ước của trận quyết chiến. Hắn chết đã đành nhưng lại kéo thêm Tiêu Ngọc Lâm khiến Thần Địa lại mất đi một đại tướng.

Cả hai bên ngày hôm nay không có ai thắng cuộc. Cả hai bên đều thua kiến toàn bộ khán đài im lặng thở dài thườn thượt. Khi cát bụi hạ xuống, bầu trời sáng tỏ thì một thanh Hắc Kiếm từ lòng đất nhô lên vọt lên bầu trời chói sáng hào quang. Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn như một lá chắn chặn trước tay cầm của Hắc Kiếm. Tiêu Ngọc Lâm lại một lần nữa từ Hắc Kiếm xuất hiện khiến toàn trường á khẩu. Đúng rồi. Hắn rõ ràng đã dùng hắc ám và quang huy tạo ra thân ảnh dùng để khiêu khích Quang Huy Vũ. Sau đó ném Hắc Kiếm xuống đất rồi lại dùng Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn bao phủ lại Hắc Kiếm. Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn là một thần tiễn nhưng cũng là một thần khí bảo vệ. Nó còn cường đại hơn một chí tôn khí bình thường. Sức nổ vừa rồi chỉ là một ngòi nổ khiến Hắc Kiếm như một viên đạn bị đánh sâu xuống mặt đất mà thôi. Lâm trốn vào trong thân kiếm dĩ nhiên không bị mảy may ảnh hưởng gì.

Lâm nhặt cây thương lên lắc đầu rồi phóng nó về phía của Quang Thần Thành Chủ vẻ mặt của Lâm hơi chút buồn rầu khóc lóc:

- Quang Huy Vũ lão tiền bối. Tiền bối có thua cũng không bôi nhọ thanh danh của võ sĩ Thần Địa ta bất khuất không buông bỏ. Vãn bối xin lạy ngài ba lạy để tưởng nhớ khí khái anh hùng của ngài.

Lâm nói xong thì sụp người xuống lạy. Mọi người quan chiến giờ cũng hiểu ra Tiêu Ngọc Lâm phải khiêu khích mới mong thủ thắng vì trong chiến tranh dĩ nhiên thủ thắng mới là điều quan trọng tất yếu nhất. Còn người dùng cách gì thì có gì là quan trọng. Chỉ tiếc cho Quang Huy Vũ là một lão tướng xa trường lại bị một tiểu bối khiêu khích đến mức phải bạo nổ đan điền. Trận pháp vì vậy mà cũng bị quá tải. Lão tưởng rằng sẽ chắc chắn giết được Tiêu Ngọc Lâm lấy lại được mặt mũi nào ngờ chỉ là chết oan mà thôi.

Lâm tỏ vẻ tiếc thương khóc lóc rất cảm động thê thảm khiến tất cả các thế lực có mặt đều mủi lòng. Một số lão gia hỏa bất tử đều rủa thầm tên Tiêu Ngọc Lâm này giỏi mèo khóc chuột. Nhưng khi Lâm chắp tay thành khẩn đưa ra 30 chiếc quan tài bằng kính cho Quang Thần Thành Chủ thì mọi người đều bị Lâm lập tức mua chuộc. Lâm thủ lễ rất cung kính:

- Quang Thần Thành Chủ. Tuy chúng ta đối đầu nhưng ta không hy vọng các ngươi bị lụy tàn vì quyết đấu ngày hôm nay để ảnh hưởng đến Thần Địa. Ở đây có chút quà mọn vãn bối kính mong thành chủ thu nhận.

Quang Thần Thành Chủ, Quang Nhật Đoàn trố mắt không hiểu nổi nhưng đồ vật trước mắt lão đã nếm qua sự lợi hại của những quan tài này. Tài phú lớn nhất là các thân xác kia. Chỉ cần cho bọn hậu bối thiên tài của Quang Thần Thành lĩnh ngộ vậy trong vòng một ngàn năm rất có thể Quang Thần Thành sẽ sinh trưởng ra thêm vài minh tôn cảnh cường đại. Quang Huy Vũ cũng sống rất lâu. Sợ rằng trước sau gì tuổi thọ cũng cạn kiệt. Đây không thể nghi ngờ là món tài phú đủ để bù đắp sự mất mát của đợt này. Tiêu Ngọc Lâm cường đại đến biến thái, nếu hắn không xuất ra những quan tài này cũng không có ai có quyền vặn vẹo gì. Quang Thần Thành Chủ tuy thua cũng vẫn phải giữ phong phạm của một vị thành chủ gằn giọng hỏi:

- Tiêu Thần Vương, ngài không sợ chúng ta sẽ cường đại lên để trả thù ngài hay sao?

Tiếng của Quang Thần Thành Chủ vang vọng cả một vùng mấy trăm dặm. Biết bao võ giả đều nín thở lắng nghe câu trả lời của Tiêu Thần Vương, nhưng Vương nói nhỏ đến nỗi chỉ có những người đứng đó gần nhất mới nghe rõ. Dần dần câu trả lời đó mới từ từ truyền xuống: “Trả thù ta sao? Các ngươi chưa từng là một cường giả đệ nhất mong được một lần chiến bại. Các ngươi không biết được cảm giác cô độc của ta đâu!”

- Độc Cô Cầu Bại Vạn Sát Ma Vương, Tiêu Ngọc Lâm!

Không biết võ giả nào thoát ra câu nói đó đầu tiên, khi bọn họ lẩm bẩm thì dần dần như một làn sóng âm thanh vang vọng tung hô: “Độc Cô Cầu Bại Vạn Sát Ma Vương, Tiêu Ngọc Lâm!” Kể cả Thiên Tôn cũng rung động vì hành động của Lâm. Hắn tuy ngang tàn nhưng có cái tâm của cường giả. Hắn chưa từng sợ sệt một ai, kể cả kẻ thù của mình. Tam Đại Thần Thành đã không còn lực lượng đối kháng Tiêu Ngọc Lâm. Phe của Lâm lại toàn thắng. Lão nhíu mày khi thấy Lâm vứt ra một giới chỉ cho Hỏa Nhân Tà Thần và để lại lời nhắn:

- Phiền lão ca chủ trì đấu giá hội cho ta. Ta có chuyện phải đến Tam Huyền Tinh gấp. Tiểu Như về chủ trì công việc tái xây dựng lại Băng Xương Thần Thành.

Trong giới chỉ đó có hơn 100 cỗ quan tài còn nguyên vẹn. Điều này khiến biết bao thế lực đều mỏi mắt mong chờ đấu giá hội sắp diễn ra. Tiểu Như cũng giật mình khi Lâm nhắc đến nàng trước bao nhiêu người. Mọi người đều để mắt đến nữ võ giả trẻ tuổi này. Tuổi chỉ đôi mươi nhưng đã có dấu hiệu của võ thần cảnh. Đây là loại thiên tài như thế nào? Xét theo tuổi của nàng đã có cảnh giới này. Tiêu Ngọc Lâm này quả nhiên biết cách đào tạo người!

Lão Thiên Tôn bực mình khó hiểu. Tên Tiêu Ngọc Lâm này không nói năng gì đã bỏ đi. Nhưng khi thám tử chạy vào hớt hải:

- Báo! Tam Huyền Tinh nguy cập. Bạch Phụng dẫn đội ngũ Phong Thần Bảng thập cường đang công phá ngoại vực xin Thiên Tôn định đoạt.

Tam Huyền Tinh rớt cuộc cũng sinh biến. Thiên Tôn đưa mắt phía Tiêu Ngọc Lâm đã đi từ trước rồi tự hỏi mình: “Làm sao tên kia lại có thể biết trước?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.