Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 62: Chương 62: Gương mặt đáng sợ! 1




“Lục soát không thấy, ta quỳ xuống xin lỗi ngươi!”. Phượng Hiểu Vũ bất mãn cười lạnh.

Nàng để Lan Nhi lén để Nguyệt Lượng thạch trong viện Phong Tuyết, nha đầu lỗ mãng này không thểbiết.

“Đại tiểu thư ngươi không trong sạch, lại dámở đây làm bộ làm tịch, thật khiến người ta ghê tởm.”. Trong mắt Hiên Viên Đông Thành hiện lên một tia chán ghét.

“Nhị vương tử cũng cho rằng Thiên Tuyết sai người đi làm sao? Nếu như tìm không thấy, nhị vương tử, có phải ngươi nên xin lỗi một phen hay không?”.

Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn Hiên Viên Đông Thành.

Sắc mặt của Hiên Viên Đông Thành trắng nhợt.

Phượng Thiên Tuyết tiếp tục cười lạnh, “Như thế nào, dám nói không dám nhận sao?”.

“Được!”. Hiên Viên Đông Thành lạnh mặt đáp!

“Được, chúng ta lập tức đến viện điều tra! Đương nhiên, còn thỉnh công tử Trần Tĩnh Hiên của Trần phủ làm chứng cho Phượng Thiên Tuyết ta!”.Phượng Thiên Tuyết cao giọng nói.

Một bóng người, liền từ trên tường bay vọt vào.

Là thiếu niên áo trắng Trần Tĩnh Hiên tươi cười xán lạn.

Trần Tĩnh Hiên vẫn chưa đi, chẳng qua ngốc ở một bên gặm chân gà, không nghĩ tới vừa mới gặm xong, lau khô tay, liền nghe được Phượng Thiên Tuyết thỉnh cầu.

ối với Trần Tĩnh Hiên mà nói, hắn vui sướng đối địch cùng Hiên Viên Đông Thành.

“Nếu đại tiểu thư đãmời, tại hạ tôn kính không bằng tuân mệnh!”. Trần Tĩnh Hiên đã cười tủm tỉm đi tới.

Hiên Viên Đông Thành liếc xéo hắn một cái, “Thật là ông tám!”.

“Nhị vương tử cũng thực tám, bằng không sao lạinhận định thị nữ của đại tiểu thư chính là người trộm Nguyệt Lượng thạch?”. Trần Tĩnh Hiên cũng không một chútsợ hãi mà phản bác lại.

Hiên Viên Đông Thành cắn răng, oán hận trừng mắt liếc Trần Tĩnh Hiên một cái.

“Lập tức đến viện Phong Tuyết, lục soát!”. Hiên Viên Đông Thành nghiễm nhiên ra lệnh giống như chủ nhân.

Đoàn người chậm rãi chạy đến viện Phong Tuyết.

Trong lúc Phượng Hàm Yên không ngừng đánh giá Phượng Hiểu Vũ, thấy nàng tràn đầy tự tin, hơn nữa sự tình tới bước này rồi, cũng không thể ngăn cản nàng.

Mọi người tới viện Phong Tuyết, dưới ánhnhìn chăm chú, bọn thị nữ điều tra viện Phong Tuyết thật cẩn thận.

Sau khi Lan Nhi làm bộ làm tịch lục soát ở mấy nơi khác một phen, liền chạy tới nơi mình lén bỏ Nguyệt Lượng thạch.

Đó là phía dưới một chậu hoa bên giếng nước, Lan Nhi nhớ rõ chính mình đặt ba viên Nguyệt Lượng thạch ở chân chậu hoa.

Chính Lan Nhi dọn bồn hoa lan kia, vậy mà phía dưới lại rỗng tuếch!

Sắc mặt Lan Nhi bỗng chốc biến đổi, có chút nóng vội, tìm khắp dưới chân chậu hoa, nàng vẫn tìm không thấy ba viên Nguyệt Lượng thạch bị giấu.

Thời gian qua nửa nén hương, Lan Nhi dưới ánhnhìn chăm chú, nơm nớp lo sợ đi tới phía trước Phượng Hiểu Vũ, “Nhị tiểu thư… nô tỳ tìm không thấy Nguyệt Lượng thạch… Nhất định là tiện nhân U Trúc kia giấu rồi!”.

U Trúc tức giận đến sắc mặt trắng bệch, “Lan Nhi! Ngươi là cẩu nô tài, rõ ràng ngươi nói tận mắt thấy ta trộm, tận mắt nhìn thấy ta giấu, hiện tại tìm không thấy, ngươi dám bôi nhọ ta như vậy!”.

“Gào cái gì mà gào, chính là ngươi ý thức được tình thế không tốt, mới lập tức dời đi!”. Lan Nhi bá đạo nói.

Phượng Thiên Tuyết giơ tay lên, liền ném Lan Nhi ngã ngồi trên mặt đất, “Cẩu nô tài, vậy mà cũng bôi nhọ bổn tiểu thư, bôi nhọ thanh danh bổn tiểu thư!”.

Trong lúc nhất thời, mọi người lặng im, Phượng Hiểu Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lan Nhi một cái, sắc mặt có chút trắng bệch.

Rõ ràng Lan Nhi nói đem giấu đồ vật rất tốt, hơn nữa lúc nàng lén tiến vào viện Phong Tuyết, U Trúc và Chu Nhi, Vân Nhi đều không ở trong viện.

Vì sao đột nhiên biến thành như vậy?

Phượng Thiên Tuyết chậm rãi nhìn về phía Phượng Hiểu Vũ, “Tam muội, ngươi đã nói lục soát không thấy Nguyệt Lượng thạch liền xin lỗi ta.”.

Thân thể mềm mại của Phượng Hiểu Vũ run rẩy, “Ngươi… Ngươi cố ý cho người giấu Nguyệt Lượng thạch!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.