Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 82: Chương 82: Thử




Hướng Nam bật dậy khỏi giường.

Cao Hách nhất thời không kịp chuẩn bị, bị hành động bất ngờ của y làm cho ngã xuống đất.

Hướng Nam tức giận trừng mắc làm Cao Hách ngẩn người.

Động tác của Hướng Nam rất nhanh, đứng dậy chạy thẳng ra ngoài.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm” cực to, Cao Hách lúc này mới hoàn hồn vội leo dậy chạy ra.

Hắn phát hiện Hướng Nam khóa trái cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: “Đại thúc, anh giận sao?”

Hướng Nam ở bên trong không có phản ứng gì, hắn cho rằng Hướng Nam có thể đang đi vệ sinh, đành đứng ngoài chờ một lúc.

Cuối cùng, không thấy Hướng Nam đi ra, hắn lại gõ cánh cửa thủy tinh: “Đại thúc, anh trả lời tôi một câu được không?”

Vẫn không nhận được lời đáp, hắn về phòng ngủ ngồi lên giường.

Hắn ngồi đó một lúc lâu.

Cuối cùng, hắn liếc con heo Thiếu Kiệt đang ngủ rất say, dáng ngủ dần dần biến thành hình chữ “đại” một cái, bực bội kéo chăn bịt kín khuôn mặt (ngủ) “đẹp trai” đến ngứa mắt của con heo Thiếu Kiệt.

Hắn lại đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa: “Đại thúc, anh nhanh ra đi, tôi muốn đi vệ sinh.”

Hắn thấy Hướng Nam vẫn không có phản ứng gì, lớn tiếng: “Đại thúc, anh nhanh ra đây được không. Tôi đảm bảo sẽ không làm gì anh cả có được không?”

Hắn thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, quay người dựa lưng vào cánh cửa kính mờ, ngồi xuống đất.

Hàng lông mi dài chớp chớp, hắn tức giận: “Đại thúc, anh đừng giận dỗi nữa, ngày mai tôi còn phải về công ty, tôi rất buồn ngủ rồi…”

“Về công ty?”

Một câu này của Hướng Nam làm Cao Hách nhướn mày quay đầu lại.

Sau đó, cửa vẫn đóng chặt như cũ, Cao Hách quay đầu về, đáp: “Phải.”

“Đại thúc hẳn biết tình trạng của anh trai tôi rồi. Hiện tại anh ấy tuy không làm sao, thế nhưng người bại liệt lâu ngày không thể hoạt động, càng về sau thân thể sẽ càng yếu. Ý của mấy chú bác nhà họ Cao là muốn tôi sớm làm quen với các phương thức hoạt động đối ngoại của nhà họ Cao, đến lúc đó nếu anh cả có chuyện gì…” Cao Hách nói đến đây đột nhiên đổi chủ đề: “Đại thúc, tôi xin lỗi anh thì anh có chịu đi ra không?”

Bên trong vẫn không có phản ứng gì.

Cao Hách cò kè mặc cả mà không được, hơi cau mày.

Hắn trong lòng bực bội, đứng dậy: “Tôi buồn ngủ lắm rồi, mặc kệ anh…”

Cao Hách nói rồi đứng dậy đi vào trong phòng.

Hướng Nam ở trong phòng tắm đã hoàn toàn “bình tĩnh” lại dựng tai nghe ngóng hồi lâu, không thấy tiếng động nào.

Y nghĩ Cao Hách có thể thật sự đã đi ngủ rồi, âm thầm mở khóa ngó ra ngoài.

Không ngờ vừa ngó ra, cửa phòng tắm đã bị đẩy mạnh mở tung.

Hướng Nam hơi lảo đảo, bị Cao Hách quấn lấy đè lên tường.

Hướng Nam hoảng loạn.

Hai tay y chắn trước ngực Cao Hách, kháng nghị: “Không phải cậu nói sẽ không làm gì tôi sao.”

“Tôi có nói vậy sao?” Cao Hách bảo bối cúi đầu nhỏ giọng: “Ý vừa rồi của tôi hình như là nói nếu anh chịu ngoan ngoãn đi ra, thế nhưng nhìn xem bây giờ anh đang đứng đâu…”

“Cậu cũng không có ngoan ngoãn nghe lời…”

Mặt Cao Hách áp lại rất gần, gần đấn mức chóp mũi hai người cọ vào nhau.

Thế nhưng, hắn không hôn xuống.

Như chạm như không thế này, không nghi ngờ gì là một kiểu trêu chọc, Hướng Nam cảm nhận được hơi thở của đối phương, lại không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì mà không tự giác ngẩng đầu lên khẽ đưa về phía hắn.

Nhìn thấy nụ cười xuất hiện ở khóe môi Cao Hách bảo bối, Hướng Nam đột nhiên nhận ra mình vì bị tác động mà chủ động cầu hôn lập tức đỏ mặt.

Hướng Nam vừa định cúi đầu lại bị Cao Hách giữ lấy cằm nhấc lên.

Cao Hách cúi đầu nghiêng mặt nhẹ nhàng ngậm lấy môi y.

Đầu lưỡi Hướng Nam bị kéo ra, cuốn quít, triền miên một lúc lâu.

Sau khi hai người hơi thở hỗn loạn mà tách ra, Cao Hách lại dán lên môi Hướng Nam, từng chút từng chút hôn càng sau.

Cuối cùng, Cao Hách buông Hướng Nam ra, nhẹ giọng: “Chúng ta tối nay ngủ ở thư phòng được không?”

“Hả?”

Hướng Nam bị hôn đến mơ màng chưa kịp phản ứng đờ đẫn nhìn Cao Hách.

Cao Hách nhếch môi cười, trêu Hướng Nam: “Anh đừng bảo tôi là lúc nãy anh đề nghị tôi ra sofa ngoài phòng khách ngủ, không phải vì sợ tôi có cơ hội làm gì, mà là vì không nhớ ra sofa nhỏ trong thư phòng có thể trải ra nhé.”

Thấy Hướng Nam chột dạ quay mặt đi, Cao Hách lập tức biết vừa rồi Hướng Nam chỉ biết lựa chọn giữa chiếc giường cỡ vừa bị chiếm quá nửa diện tích cùng sofa ngoài phòng khách chỉ đủ một người nằm, nên đành chọn cách để hắn không thể có cơ làm loạn.

“Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai tôi còn phải họp, tôi sẽ không làm gì anh cả…” Cao Hách ôm lấy eo Hướng Nam để cả người y nghiêng về phía mình.

Bàn tay còn lại của hắn nắm lấy bàn tay đang cản trước ngực hắn của Hướng Nam, kề môi bên tai Hướng Nam: “Thế nhưng, tôi không muốn ngủ một mình…”

Hướng Nam bị lôi vào thư phòng.

Áo choàng tắm bị Cao Hách lột xuống, cơ thể màu mật được Cao Hách lấy chiếc chăn “cướp” được từ chỗ heo Thiếu Kiệt đắp lên.

Cao Hách sau khi tắt đèn, leo lên giường sofa ôm lấy Hướng Nam từ phía sau, nhắm mắt ngủ.

Hướng Nam khẽ nhấc người, trộm đưa tay định cầm lấy áo choàng tắm bị vứt trên mặt đất.

Không ngờ, tay vừa đưa ra, Cao Hách chôn mặt sau lưng Hướng Nam lập tức nói: “Không được nhặt.”

Tay Hướng Nam dừng lại.

Y khẽ quay đầu, thấy mắt Cao Hách không có mở ra, nhỏ giọng: “Tôi muốn…”

“Không được muốn.”

Cao Hách siết chặt cánh tay làm Hướng Nam dựa vào người hắn. Hắn rất vui vẻ cọ cọ, nói: “Đại thúc không phải không muốn làm sao?”

“Phải.”

Nghe Hướng Nam khẽ đáp lời, Cao Hách nói: “Vậy thì đừng mặc vào, vì…” Cao Hách hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Cái áo choàng tắm đó làm tôi có cảm giác kích động muốn đâm đại thúc.”

Hướng Nam vừa nghe vậy, bàn tay vừa thò ra nhanh như chớp điện mà rút về.

Cuối cùng, Hướng Nam mặt đỏ phừng phừng kéo chăn che người, lớn tiếng: “Đi ngủ!”

Ngày hôm sau lúc heo Thiếu Kiệt tỉnh dậy, Cao Hách bảo bối đã đi rồi.

Cậu tóc rối như tổ quạ, còn chưa thực sự tỉnh giấc đờ đẫn quan sát xung quanh một hồi lâu.

Còn chưa nhìn ra đây là phòng ngủ của đứa bạn heo nào, cậu đạp cái chăn sáng nay Cao Hách vứt lên người cậu ra, bò dậy, chân trần đi ra khỏi phòng.

Ra đến phòng khách, cậu liền nhìn thấy Hướng Nam đang bê đồ từ nhà bếp ra.

“Đại thúc?!”

“Sao tôi lại ở đây?” Cậu chớp chớp mắt, không dám tin nói: “Sao anh lại ở đây?”

Thiếu Kiệt kinh ngạc đến nói năng lộn xộn làm cho Hướng Nam có chút khó hiểu, y khẽ nhíu mày: “Đây là phòng ký túc của tôi.”

Phòng ký túc của đại thúc?

Phản ứng đầu tiên của Thiếu Kiệt là lách qua người Hướng Nam ra ngoài cửa nhìn số phòng, sau đấy, cậu đi trở vào: “Aiya, ý tôi không phải thế!”

“Ý tôi là…”

Một đống chuyện, biết nói thế nào đây.

Thiếu Kiệt vừa tỉnh lại sau cơn say rượu hệ thống ngôn ngữ có vấn đề. Cậu cào cào mái tóc tổ gà, nhất thời cáu kỉnh.

Hướng Nam thấy cậu như vậy, nghĩ có thể đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, kéo cậu lại: “Cậu trước hết đi đánh răng, rửa mặt cho tỉnh táo một chút, được không?”

“Ờ ờ ”

Tỉnh táo một chút.

Thiếu Kiệt bảo bối rất nghe lời đi về phía nhà tắm.

Nghe thấy một tiếng “Ding”, Hướng Nam chạy vào nhà bếp đeo găng tay cầm đĩa đồ ăn trong lò vi sóng ra.

“Đại thúc?”

“Hả?”

Hướng Nam quay đầu lại thấy Thiếu Kiệt trốn sau tường, lộ ra nửa cái đầu cùng cặp mắt đáng thương, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nếu tôi không đánh răng rửa mặt, anh sẽ ghét bỏ tôi sao?” Thiếu Kiệt đáng thương vô cùng nói: “Tôi không tìm thấy mấy thứ có thể dùng…”

Nghĩ một hồi lâu, cậu nói: “Đồ để đánh răng rửa mặt ý…”

Hướng Nam thấy cậu như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười.

Hướng Nam bê đĩa đồ ăn đi ra, sau đó đưa Thiếu Kiệt vào trong nhà tắm.

Y mở cửa chiếc tủ treo trên tường có gắn gương phía trước ra, lấy bàn chải cùng cốc giấy dùng một lần mới đặt vào tay Thiếu Kiệt.

Lần tiếp theo Thiếu Kiệt đi ra vẫn có chút đờ đẫn, thế nhưng nói chung thì cũng đã tỉnh táo hơn lúc trước không ít.

Cậu đi ra thấy Hướng Nam liền ôm lấy y, tặng cho y một nụ hôn đầy mùi bạc hà.

Hướng Nam giãy ra, ấn cậu ngồi xuống bàn ăn.

Thiếu Kiệt nhìn các món ăn trên bàn một lượt, thấy món chính trước mặt chỉ để một bát canh một bái cơm, ngẩng đầu: “Còn của anh?”

“Tôi đã ăn rồi. Đây là hâm nóng lại cho cậu.” Hướng Nam kéo mấy món đồ ăn lại, vỗ vai Thiếu Kiệt: “Cậu nhanh ăn đi, tôi lát nữa còn phải đi làm.”

“Đi làm?”

Lúc trước bà chủ Hủy nói đã đuổi việc đại thúc rồi mà.

Bọn họ tìm đại thúc lâu như vậy, một chút thông tin cũng không có.

Bây giờ mới gặp được hơn mười phút, đại thúc liền bảo y phải đi làm?

“Đại thúc, anh…”

Lông mày Thiếu Kiệt cau lại.

Oán khí tích tụ bao ngày đang định bùng phát, không ngờ cậu đôt nhiên nghe thấy tiếng chuông quen thuộc.

Thiếu Kiệt chạy vào phòng ngủ,

Tìm kiếm theo tiếng chuông, cậu lật tung đám chăn vứt trên nền đất, lôi được di động ra ấn máy nghe: “Bà ạ?”

Nghe thấy người bên kia nói, cậu hét lớn: “Nào có, ai khiếu nại, cháu không hề có đi học thiếu tiết!”

Thiếu Kiệt không những có thiếu tiết, mà còn thiếu rất nhiều tiết học.

Nhất là đoạn thời gian không biết tung tích Hướng Nam, vì đi tìm y, tình trạng càng trở nên tệ hơn.

“Bà, cháu trai bà lúc nào cũng rất ngoan, bà biết mà!”

“Thật sự rất ngoan sao?” Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy ở đầu bên kia nghe thấy Thiếu Kiệt dùng chiêu tình thân thì nhướn mày: “Vậy giờ cháu đang ở đâu?”

“Cháu…” Thiếu Kiệt ném di động xuống chạy ra ngoài: “Đại thúc, hôm nay thứ mấy?”

Hướng Nam suy nghĩ một chút: “Hình như là thứ Bảy.”

Thiếu Kiệt vội vàng chạy trở vào trong phòng cầm điện thoại lên: “Cháu đang ngoan ngoãn ở ký túc.”

“Hở? Giờ này ngày thứ Sáu không phải cháu cớ tiết sao?”

Hỏng rồi, hay là đại thúc nhớ nhầm ngày?

“Cháu…” Thiếu Kiệt sửa lời: “Cháu ốm, thế nên ở ký túc.”

“Ốm?”

Nghe thấy giọng người bên kia có chút căng thẳng, Thiếu Kiệt sợ nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy nói muốn đến tìm cậu, vội đáp: “Bị cảm! Cảm nhẹ thôi! Bà, cháu không nói chuyện với bà nữa. Cháu buồn ngủ, cháu đi ngủ đây.”

“Được, vậy cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Dạ Dạ ” Thiếu Kiệt lập tức cúp máy, quay người lại, thấy Hướng Nam đứng ở trước cửa nhìn cậu, hỏi: “Sao vậy?”

“Hôm nay thực sự là thứ Bảy.”

Hả?!

Thiếu Kiệt trợn tròn mắt.

Sau đó, cậu hét lên: “Hỏng rồi!” <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.