Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 114: Chương 114: Mời




Ông Đồ vào phòng, cô em kia bị đẩy ra, Hướng Nam cũng bị Thiếu Kiệt bảo bối kéo vào phòng.

Hướng Nam bị đẩy ngã xuống sofa, Thiếu Kiệt bảo bối bám lấy y, mày nhíu chặt, nhìn từ trên cao xuống, dường như có chút tức giận nhưng nhìn lại lại thấy không giống.

Hướng Nam muốn ngồi lên nhưng lại bị Thiếu Kiệt ấn xuống.

Y không rõ cậu đang nghĩ gì, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Thiếu Kiệt mở miệng muốn ồn ào lớn tiếng, nhưng lại giống như lần trước say rượu ở ký túc trong trường, lúc tỉnh lại nhìn thấy Hướng Nam đã mất tích bấy lâu, trong đầu đầy ắp lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Hướng Nam biết cậu đang nôn nóng.

Tính cách Thiếu Kiệt chính là như vậy, càng cuống càng không thể nói thành lời.

Cuối cùng, cậu ôm chặt lấy Hướng Nam, bảo: “Tôi thà muốn đại thúc chứ không muốn cô ta!”

Thiếu Kiệt nói một câu không đầu không đuôi, Hướng Nam nghe không hiểu.

Ông Đồ đầu “bị thương”, ôm gối ôm nửa nằm ở sofa bên cạnh xoa đầu, vô vị nói: “Cậu ấy đang khen ngợi cậu…”

Hướng Nam nghe vậy thì nhíu mày, chớp chớp mắt nhìn về phía ông Đồ: “Sao bác nghe ra được?”

“Thực ra…” Ông Đồ nghĩ muốn tới giải thích một đống dài dòng giúp Thiếu Kiệt, thế nhưng sau khi nhận được ánh mặt chết người của cậu, ông liền chọn “giả chết”, hơi quay người đi, nhỏ giọng: “Tôi cũng không nghe ra…”

Thiếu Kiệt bảo bối cắn môi Hướng Nam.

Gặm cắn một lúc, Thiếu Kiệt bảo bối thấy Hướng Nam hoàn toàn không kháng cự, kề bên tai y thủ thỉ: “Đại thúc, bên ngoài đang chơi đùa, chúng ta cũng chơi đùa được không?”

“Chơi cái gì?”

Thiếu Kiệt bảo bối vui sướng nhoẻn miệng cười, nói: “Chơi thơm thơm nha ”

Ông Đồ nghe vậy thì nhíu mày, thấy tay Thiếu Kiệt luồn xuống phần thân dưới của Hướng Nam. Ông lập tức rất thức thời bật người khỏi sofa, vội đi ra ngoài.

Không ngờ, ra đến cửa lại đụng phải ai đó, ông Đồ được người ta đỡ lập tức nghe thấy có người gào lên với Thiếu Kiệt: “Cậu Kiệt, trong hồ có một người bị ngất rồi.”

“Ai nha ” Hướng Nam lúc này rất không nghe lời, Thiếu Kiệt bị làm phiền, mất bình tĩnh quay đầu lại: “Ngất thì lôi ra cột vào cây phơi khô.”

Thiếu Kiệt nói đơn giản như phơi quần áo, Hướng Nam khuyên cậu: “Cậu dứt khoát cho người vớt hai người kia lên đi. Cứ chơi đùa như vậy, đến lúc xảy ra chuyện thì không hay đâu.”

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ, cùng lắm thì một tên chết đuối một tên bị đập chết.” Thiếu Kiệt quay đầu lại: “Kiểm tra cho kỹ, nếu như giả vờ ngất thì lấy đại hình hầu hạ cho bổn thiếu gia.”

“Dạ.”

Người kia lao ra, hai tay Thiếu Kiệt vừa chạm lên mặt Hướng Nam, người đó đã lại chạy vào.

“Cậu Kiệt.”

“Cậu muốn cái gì?”

Thiếu Kiệt quay đầu trừng hắn, hắn đáp: “Là bị đập ngất đuối nước…”

“Vậy thì vớt lên cấp cứu, ấn bụng ấn ngực ấn chỗ nào đó không được à?”

“Dạ…”

Người kia chạy ra chưa được bao lâu đã lập tức trở vào.

Thiếu Kiệt thực sự bực rồi.

Cậu nhe răng nanh, gào lên: “Cậu muốn bị đánh à?”

“Không phải, bên ngoài… bên ngoài…”

Người kia chỉ tay ra ngoài phòng, ông Đồ vội vàng chạy lại, hoảng hốt nói: “Cậu chủ, lão gia về rồi!”

Sự xuất hiện của lão gia nhà họ Ngụy làm mọi người trở tay không kịp, lập tức phá vỡ không khí rộn rã ban đầu.

Trừ mấy người say rượu, những người còn lại đều im bặt, sợ hãi nhìn ông. Ông cầm tẩu thuốc bên môi xuống, lướt mắt nhìn toàn cảnh, thấy người đang bận rộn vây quanh bể bơi, chỉ tay ra hiệu, mọi người lập tức tản ra.

“Chú Lý, chú lại xem.”

Sau khi đám người kia tản ra, trong nhóm người cùng lão gia đi vào có một cậu thanh niên nhìn hai người nửa sống nửa chết nằm ngất trên thành bể lập tức kêu to.

Người được gọi là chú Lý thấy hai người kia liền kích động chạy lại.

Ông chạy tới gọi tên lay người, người nọ vẫn không có phản ứng gì. Ông kiểm tra hơi thở, thấy còn sống liền thở phào, sau đó tức giận ngẩng đầu: “Dragon!”

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lão gia nhà họ Ngụy, lại gần ông, tỏ ý về thảm trạng của hai người kia, nói: “Ngụy Ông, ngài xem truyện này…”

Lão gia nhà họ Ngụy nhăn trán, sau đó nhướn mày, nghiêm trang lên tiếng: “Thiếu Kiệt đâu?”

“Ở đây ạ!”

Vội đáp lời là ông Đồ từ trong phòng đi ra.

Ông đi tới trước mặt lão gia nhà họ Ngụy, quay người chỉ. Thiếu Kiệt từ phía tay ông chỉ đi ra, lạnh lùng nhìn hai người kia một cái, đứng lại trước mặt lão gia nhà họ Ngụy: “Ông nội.”

“Cháu nói.” Lão gia nhà họ Ngụy chỉ về phía chú Lý: “Thế này là thế nào?”

Lúc đó Thiếu Kiệt có chút lo lắng không biết Hướng Nam theo ông Đồ tới trên đường có gặp phải mấy người kia không, thế nên mới cùng đám người Trương Sinh đi men theo đường tìm kiếm.

Bắt được người là thu hoạch ngoài ý muốn.

Cậu sớm tính đến việc mấy kẻ chạy thoát sẽ đi báo tin, đám người kia vì cứu người nhất định sẽ làm phiền tới lão gia nhà họ Ngụy. Thiếu Kiệt đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nên khi đối mặt với câu hỏi của ông nội, cậu không chút hoảng hốt.

Cậu nghiêng mặt ngẩng đầu lên, chỉ vào mặt mình: “Ông nội xem này.”

Dưới ánh đèn là vết mực nhàn nhạt, ông Lý lại gần nhìn thấy liền lớn tiếng mắng chửi: “Đồ vô giáo dục. Chỉ vì chút chuyện này mà cậu tra tấn con trai tôi thành như vậy sao!”

Ba chữ “vô giáo dục” lập tức đắc tội cả lão gia nhà họ Ngụy cùng Thiếu Kiệt bảo bối.

Dragon cảm thấy mặt lão gia nhà họ Ngụy đổi sắc, thấy Thiếu Kiệt dường như muốn động thủ, lập tức tới nhẹ nhàng ấn nắm đấm siết chặt của Thiếu Kiệt xuống. Ông giảng hòa, nói: “Ngụy Ông, cũng không thể trách anh Lý tức giận như vậy được. Chuyện cỏn con thế này, ngài xem, con trai anh Lý với con trai bạn anh ấy lại bị hành hạ thành thế này.”

“Mẹ nó.” Thiếu Kiệt nghe thấy vậy thì giận dữ phất tay về phía mọi người: “Tất cả những ai bị bắn trúng CMN đứng ra đây cho tôi!”

Thiếu Kiệt vừa ra lệnh, hơn mười mấy người cùng để lộ ra chỗ bị mực bắn trên người mình. Thiếu Kiệt đẩy ông Đồ mặt đầy mực đen về phía ông Lý, ông Đồ bị đụng phải mà loạng choạng. Thiếu Kiệt chỉ về phía ông đồ, hỏi lão gia nhà họ Ngụy: “Ông Đồ nhà ta cúc cung tận tụy bao năm rồi? Hôm nay hai mắt ông ấy thiếu chút nữa bị mù trong tay hai tên đần độn này, ông nội có quản không?”

“Bao nhiêu bạn bè cháu lên đảo chơi, hai bên vốn nước sống không phạm nước giếng. Hiện tại người bên cháu bị người ta làm hại, khuôn mặt cháu – thể diện của nhà họ Ngụy cũng bị người ta vấy bẩn, ông nội có quản không?”

Thiếu Kiệt chỉ tay vào mũi ông Lý: “Con trai ông CMN là con, chúng tôi CMN không có cha mẹ à? Ông dù sao cũng đã 40, 50 tuổi đầu rồi, con trai không dạy thì thôi đi, ngay cả quy tắc “kẻ gây sự trước là kẻ mang tội, có đánh chết cũng đừng oán trách” cũng không rõ, đứng trên địa bàn nhà tôi không nói năng gì vừa thấy tôi đã mắng tôi “vô giáo dục”. Ông CMN đến mắt chó cũng không mang theo còn dám đến chỗ tôi lên mặt?”

Ông Lý lớn tuổi như vậy bị Thiếu Kiệt chỉ tay mắng chửi, mặt lúc xanh lúc trắng.

Ông sớm nghe nói người nhà họ Ngụy ngang tàng, ông không ngờ lại ngang tàng đến vậy.

Lão gia nhà họ Ngụy hút tẩu thuốc đứng ở bên, nghe Thiếu Kiệt chửi cũng không ra mặt, cũng không ngăn cản, cứ để mặc Thiếu Kiệt chỉ vào khuôn mặt già nua của ông Lý mà rống.

Ông Lý biết, lão gia nhà họ Ngụy như vậy là có liên quan đến lời ông vừa nói.

Chuyện này lão gia nhà họ Ngụy đã mặc kệ, chuyển sang xem kịch rồi.

Như vậy không ổn rồi.

Người có thể trị được tiểu bá vương này chỉ có lão gia nhà họ Ngụy. Bất kể sau này có truy cứu tới cùng hay không, hiện tại muốn bọn họ thả người đành phải nhờ vào lời nói của lão gia nhà họ Ngụy.

Ông Lý cầu cứu Dragon.

Dragon nhíu mày, nhỏ giọng hỏi dò lão gia nhà họ Ngụy: “Ngụy Ông, người cũng đã dạy bảo rồi. Chuyện này nếu tính toán chi li, đến khi truyền ra ngoài thì Kiệt thiếu gia sẽ mang tiếng nhỏ nhen, không tốt. Ngài thấy thế nào?”

Lão gia nhà họ Ngụy nhướn mày, liếc mắt về phía Thiếu Kiệt.

Dragon hiểu ý ông, hỏi Thiếu Kiệt: “Thế nào? Cậu Kiệt, có thả hay không?”

“Người chú Dragon muốn có đạo lý nào lại không thả, có điều…” Thiếu Kiệt liếc về phía ông Đồ, lạnh lùng nói: “Trong lòng mọi người khó chịu thì phải làm sao.”

Con ông đã bị bọn họ hành hạ đến mức này, trong lòng còn khó chịu.

Ông Lý nhíu mày, thế nhưng rất nhanh lại giấu đi sự tức giận.

Tuy vừa rồi nóng tính mắng người, nhưng sâu trong lòng ông biết ông không đắc tội nổi với nhà họ Ngụy.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Để cứu con trai, ông chỉ đành cúi đầu xin lỗi, lão gia nhà họ Ngụy nghe vậy thì thấy bớt giận hơn rất nhiều nên liền lên tiếng: “Được rồi, Thiếu Kiệt cũng có phần không đúng. Thanh niên mà, không hiểu chuyện, đều là do người lớn chúng ta sao nhãng.”

Lão gia nhà họ Ngụy kêu Thiếu Kiệt xin lỗi ông Lý một tiếng, sau đó lại bảo sẽ phụ trách tiền viện phí của hai tên kia. Thiếu Kiệt bảo mọi người tránh ra, người ông Lý đưa tới nâng hai tên đó về. Một màn kịch náo loạn cứ vậy mà chấm dứt. Lão gia nhà họ Ngụy hỏi thăm ông Đồ mấy câu, rồi cùng ông Đồ đi ra ngoài.

Thiếu Kiệt thấy lão gia nhà họ Ngụy rời đi, quay người xông vào trong phòng.

Không ngờ, lão gia nhà họ Ngụy quay đầu lại nhìn, phất tay với Hà Kính bên cạnh. Hà Kính gật đầu, bước nhanh về phía phòng.

“Cậu Hướng, lão gia muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Thiếu Kiệt với Hướng Nam còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy vậy, đồng thời đờ người. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.