Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 117: Chương 117: Mờ mịt




Tiếng sấm ầm ầm, Hướng Nam bị nước mưa dội tỉnh.

Y tỉnh lại phát hiện mình nằm úp sấp trên bờ cát.

Cả người y ướt sũng, sóng biển đánh vào ngực.

Mưa mỗi lúc một to, y không biết mình đang ở đâu.

Cả người y nặng trịu. Y cố sức chống người ngồi dậy, hi vọng có thể nhận ra nơi này là nơi nào. Không ngờ nhìn thấy có một dáng người quen thuộc nằm ở bờ cát không xa, y ngây người.

“Thiếu Kiệt… Thiếu Kiệt!”

Y dùng hết mọi sức lực nửa leo nửa bò sang đó.

Y lật người Thiếu Kiệt lại, thấy trên trán cậu có vết thương, môi thâm tím, chân tay lạnh ngắt. Kiểm tra một chút, hơi thở cậu như có như không, trong lòng y sợ hãi, tay run lên lẩy bẩy.

Làm sao bây giờ?

Lúc trước khi Cao Hạo dạy y bơi có nói với y chuyện cấp cứu người bị đuối nước.

Y đặt Thiếu Kiệt nằm lại lên mặt đất, phủi cát trên mặt cậu rồi liều mạng hô hấp nhân tạo cho cậu.

Hướng Nam liên tục đẩy hơi, hô hấp nhân tạo một lúc lâu, Thiếu Kiệt vẫn chưa có phản ứng gì.

Hướng Nam chưa từng thật sự học qua, biết cách mình làm không đúng. Y vỗ mặt Thiếu Kiệt, gào tên cậu, lay người cậu, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Lúc trước ở biệt thự Thiếu Kiệt có nói với người kia: Ấn bụng ấn ngực, ấn chỗ nào đó không được.

Trong lòng Hướng Nam kích động.

Y mặc kệ tất cả.

Hô hấp nhân tạo liên tục, không ngừng liều mạng ấn mạnh lên bụng, lên ngực của Thiếu Kiệt.

Thiếu Kiệt ban đầu không có phản ứng gì, Hướng Nam không thấy chút hy vọng nào, cho rằng không thể cứu tỉnh Thiếu Kiệt được nữa, vành mắt nóng lên, nước mắt tràn ra trộn lẫn với nước mưa đầy mặt.

Hướng Nam càng cố gắng.

Không biết là được ông trời thương xót hay mệnh Thiếu Kiệt vẫn chưa tận, những nỗ lực của Hướng Nam đã có kết quả, nước đột nhiên phun ra từ mũi miệng Thiếu Kiệt. Hướng Nam mừng rỡ, gọi tên Thiếu Kiệt, không ngừng hô hấp nhân tạo, không ngừng ấn, nước không ngừng chảy ra từ mũi miệng cậu. Hướng Nam dùng nốt chút sức lực cuối cùng, thấy Thiếu Kiệt bật dậy ho khan thì cả người thả lỏng, xúi lợ ngã lên mặt đất, ngất đi.

Lần tiếp theo khi Hướng Nam tỉnh dậy thì đang nằm phơi nắng.

Thiếu Kiệt còn chưa tỉnh.

Hướng Nam đưa tay ra kiểm tra trước mũi cậu, lần này đã có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt.

Hướng Nam không chuyển người cậu đi được, lại cũng không thể bỏ mặc cậu nằm phơi nắng ở đây, nửa kéo nửa lôi, tốn bao công sức kéo cậu đến một chỗ có thể tạm tránh nắng trên bờ.

Hai người đại nạn không chết, Hướng Nam tính trước tính sau, chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt, cởi áo bọc lấy một nhúm cát nhỏ, lê thân thể mệt mỏi đi vào trong rừng.

Hướng Nam muốn đi tìm nước.

Y sợ lạc đường trong rừng nên vừa đi vừa rải cát, đi thật lâu vào sâu trong rừng.

Y tìm được một khe suối nhỏ có nước ngọt. Y phủi hết cát, thả áo xuống giặt qua rồi nhúng sũng nước.

Khi y quay lại tìm Thiếu Kiệt, cậu vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mặt trời đã sắp lặn.

Thiếu Kiệt sau đó lại sốt cao.

Hướng Nam trông coi bên cạnh cậu, không ngừng đi đi lại lại giữa chỗ Thiếu Kiệt nằm và nguồn nước. Hướng Nam vừa mệt vừa đói, chạy qua chạy lại mãi khiến y sức cùng lực kiệt, không chống chọi được nữa, một lúc sau liền mất đi ý thức.

Lần thứ ba Hướng Nam tỉnh lại cảm thấy có người đang chạm vào mặt y.

Hướng Nam mở mắt thấy tay Thiếu Kiệt quờ quạng trên mặt mình.

Y lập tức nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu ngồi dậy. Mặt Thiếu Kiệt nửa khép nửa mở, ánh mắt mờ mịt, cánh môi nứt nẻ mở he hé nhưng lại không nói được.

Hướng Nam sờ lên trán cậu thấy vẫn còn nóng. Y hỏi cậu có đói không, có lạnh không, Thiếu Kiệt đều không thể trả lời.

Sau đó Hướng Nam bóp nát trái cây hái về đã thử qua bón cho cậu. Y còn chạy đi lấy nước, vắt nước thấm trên áo cho cậu uống.

Đột nhiên rơi vào tình cảnh này, Hướng Nam không còn tâm trạng lo lắng sợ hãi mỗi khi không bận rộn làm gì đó lúc bình thường nữa. Y nghiến răng, nhắc nhở bản không không nên nôn nóng, không thể sợ hãi.

Cả hai bọn họ lúc đó cùng hôn mê, cả người bất động thế nhưng lại không chìm xuống.

Có thể sống, nhất định do thời gian trôi trong nước không dài, bị dòng nước đẩy đi không xa.

Y một lòng một dạ, chịu đựng mọi cực khổ, không quản ngày đêm, mặc mưa to chớp giật hay nắng gắt, phải cứu sống Thiếu Kiệt.

Ông Trời không phụ người có lòng. Thiếu Kiệt nói cho cùng cũng còn trẻ, thể lực tốt, thêm vào đó là chút may mắn, đến cuối vẫn được Hướng Nam kéo lại từ cửa quỷ.

“Chúng ta… mấy hôm rồi?”

Lúc Thiếu Kiệt tỉnh táo lại đến cả nói cũng không thể nói trôi chảy. Cậu ngồi dựa ở đó, cả người khô nẻ vì phơi dưới trời nắng, hai môi nẻ nứt trắng bệch khép mở.

Hướng Nam bị cháy nắng đến gần như không thể nhận ra quay đầu lại.

Thời gian không ngừng trôi, Hướng Nam chỉ mải chăm sóc cho Thiếu Kiệt mà không tính ngày nên không trả lời được.

Thiếu Kiệt không có tinh thần, mơ màng buồn ngủ. Cậu lấy chiếc vòng đeo trên cổ xuống ném cho Hướng Nam, rồi lại lục túi quần thụng của mình, lấy thứ đồ duy nhất trong đó ra đưa cho y. Hướng Nam nhặt lên nhìn thử: “Dao…. Cái này…”

“Lửa…”

Mặt dây chuyền tinh xảo hơi to kia là bật lửa lửa đặc chế lúc trước Thiếu Kiệt phải tốn một đống tiền đặc biệt mua về để sưu tầm.

Chỉ số tránh gió cao, tuyệt đối không thấm nước, thế nhưng hiện tại cậu không rõ có dùng được không.

Cả người cậu hư yếu, không nói gì nữa. Hướng Nam hỏi cậu có muốn nằm xuống hay không, cậu phất phất tay, mắt nhắm lại.

Cuộc sống thiếu thốn, để chăm Thiếu Kiệt khỏe đến mức đứng lên được cần không ít thời gian.

Bật lửa dùng được. Bọn họ tìm thấy một hang đá rồi còn tìm được cả một dòng suối nhỏ.

Vì để giảm thiểu số lần dùng bật lửa nhóm lửa, giữ gìn những tài nguyên có thể dùng, Hướng Nam mỗi này đều nhặt không ít cành cây hay lá bản lớn để phơi ngoài bãi cát.

Mặt trời ở đó rất gay gắt, nhiệt độ cao. Mấy thứ đó bị thiêu cháy liền dồn lại thành đống, dùng để duy trì mồi lửa trong hang.

Có lửa, Thiếu Kiệt chưa bình phục phụ trách trông coi, Hướng Nam cầm dao, bắt đầu đi săn một vài con thú hoang nhỏ.

Thiếu Kiệt được ăn thịt, tốc độ khôi phục nhanh hơn trước rất nhiều.

Đại thúc nói với Thiếu Kiệt suy nghĩ lúc đầu của mình. Chờ đến khi cậu có thể hoạt động bình thường, hai người không thể rời khỏi đảo, không đợi nổi thuyền đi ngang qua liền bắt đầu thăm dò tình hình trên đảo. Có điều địa thế nơi này quá hiểm trở, hai người lần nào cũng mang thân thể đầy vết thương về mà chẳng thu hoạch được gì.

Hai người không biết mình đang ở đâu.

Không dám khẳng định bọn họ có phải thật sự đang nửa kia hòn đảo hay không, cũng không rõ nơi hai người hiện đang ở có nguy hiểm gì không.

Thiếu Kiệt bắt đầu đốt lửa đống bên bờ cát.

Cậu cho vào đó rất nhiều cành cây với lá khô để đảm bảo lửa không tắt. Sáng ra quạt khói, tối đến lấy làm nguồn sáng, mong rằng có máy bay hay thuyền qua đây, có ai đó nhìn thấy tín hiệu kêu cứu của bọn họ.

Thời gian dần trôi, vẫn không có tác dụng gì. Bọn họ tuy vẫn kiên nhẫn như cũ nhưng hai người chưa từng gặp ai khác ở đây.

Suy nghĩ chỗ này ở phía kia của hòn đảo đã bị gạt bỏ. Bọn họ ở đó bắt đầu cuộc sống nguyên thủy nhất của hai người. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.