Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 140: Chương 140: Hoho ~




Lòng bàn tay và trán Hướng Nam đều áp dán vào chạn bát. Y ngồi trên đất, cả người đỏ bừng, hơi thở hổn hển. Hai người họ đi vào thấy vậy thì ngây ra.

Hai người nhìn nhau rồi vội vã qua đỡ y.

Ánh mắt Hướng Nam mơ màng, má đỏ ửng, có người chạm vào lập tức liền run rẩy rên lên. Mạc Dương vừa nhìn là biết trúng thuốc, nhíu mày, lớn tiếng hỏi Cao Hạo: “Anh làm gì anh ấy?”

Cao Hạo ngồi xổm ở đó, sờ thử má Hướng Nam, nghe Mạc Dương giận dữ hỏi thì ngẩng lên: “Tôi vừa tới thì cậu cũng đến, tôi có thể làm gì anh ấy chứ?”

“Không liên quan…. đến cậu ấy…” Hướng Nam lắc đầu.

Hướng Nam cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay Sảnh Dực lại kỳ lạ như vậy.

Sự việc đầy hiểu lẫm, Hướng Nam thực xấu hổ.

Y giãy khỏi sự dìu đỡ của hai người, muốn tự dựa vào sức mình đi ra, không ngờ đến trước cửa bếp mắt lại hoa lên, liền đụng vào cửa.

Hai người vội vàng chạy lại.

Bọn họ đỡ y dậy, muốn đưa y ra sofa ngồi. Thế nhưng Hướng Nam thấy quá mất mặt, muốn nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh giải quyết.

Ba người cứ dây dưa giằng co, Trình Nam tâm thần bất an đi làm nửa ngày xin nghỉ về vừa mở cửa ra thấy vậy thì đờ người.

Cậu hiểu nhầm rồi.

Khung cảnh này thực giống như hai con sói xấu xa đang tóm lấy cừu Hướng Nam rồi nở nụ cười dữ tợn với ý đồ làm chuyện này chuyện kia.

Cậu máu nóng xông não, nhào qua vung tay. Phản ứng đầu tiên của Cao Hạo là nhanh chóng tránh. Mạc Dương không kịp chuẩn bị nên trúng chiêu.

Hướng Nam ngã vào lòng Trình Nam.

Y ôm lấy Trình Nam, cố đỡ mình dậy. Trình Nam thấy y có gì đó không đúng, đưa tay kiểm tra trán và má y, sờ soạng thân thể mềm nhũn của y, nhíu mày, gào lên với hai người kia: “Cư nhiên bỏ thuốc, mấy người hèn hạ quá đi!”

Cao Hạo vô tội giơ tay, Mạc Dương bị đánh gào lên với cậu: “Cái đồ vô tích sự nhà cậu! Cậu không có não à, chưa biết gì đã ở đấy kêu loạn!”

Trình Nam lửa giận hừng hực, lập tức muốn lên đánh nhau với Mạc Dương. Hướng Nam vội tóm tay cậu lại, lắc đầu: “Không liên quan tới bọn họ… Không liên quan tới bọn họ…”

“Là Sảnh Dực…”

“Hả?” Trình Nam chuyển từ tức giận sang kinh ngạc, chớp chớp mắt, nhớ ra thảo nào tối qua Sảnh Dực lại hỏi cậu có ở nhà không rồi hỏi Hướng Nam: “Thế cô ta đâu rồi?”

“Cùng đồng nghiệp… đi dạo phố rồi…”

“Hả?”

Bỏ thuốc chồng mình xong còn chạy đi dạo phố?

Thực khó hiểu

Trên mặt mọi người đều là vẻ khó tin.

Hướng Nam vừa tức giận vừa rất khó chịu.

Chân y nhũn ra rồi.

Trình Nam vội ôm lấy thắt lưng y, cánh tay rắn chắc siết chặt, giữ y đứng vững.

Hướng Nam muốn Trình Nam với Mạc Dương dìu y vào trong nhà tắm, còn không cho mọi người vào cùng. Bọn họ biết Hướng Nam định tự mình giải quyết. Ba người nhìn nhau một cái rồi gật đầu, giám sát lẫn nhau, đóng cửa ra ngoài.

Hướng Nam trốn trong phòng tắm, ba người đợi bên ngoài. Từng phút từng phút trôi qua, Hướng Nam vẫn ở trong đó, không có động tĩnh gì.

“Có khi nào ngất trong đó rồi không?”

Cao Hạo nhấp một ngụm trà, không đáp. Trình Nam đi qua đi lại. Mạc Dương rốt cuộc không ngồi yên được, định đứng dậy vào xem thử nhưng bị Cao Hạo giữa lại.

“Cậu định làm gì?”

“Làm sao? Anh không thấy thuốc kia mạnh đến mức nào sao? Vạn nhất Hướng Nam ngất trong đó không ai biết thì phải làm sao?”

“Hướng Nam không phải đã bảo là không cho vào rồi sao?”

“Anh ấy không cho là không vào à. Anh không sốt ruột, tôi sốt ruột!”

Mạc Dương vừa đứng dậy liền bị Trình Nam đẩy mạnh ngã ngồi xuống sofa.

Mạc Dương cau mày, định vung nắm đấm về phía Trình Nam. Trình Nam chỉ cốc trà trên tay Cao Hạo: “Anh ta không sốt ruột. Nếu anh ta không sốt ruột thì sẽ không uống mãi một cốc trà như vậy!”

Mạc Dương nhìn lại, thật sự là vậy.

Cái cốc kia to tới mức nào chứ

Sau khi Cao Hạo từ phòng tắm đi ra liền cầm trên tay. Cứ uống vậy hai tiếng đồng hồ mà chưa hết quá nửa cốc.

Trình Nam nói với Cao Hạo: “Anh bớt CMN giả bộ bình tĩnh trước mặt tôi đi! Một cốc trà anh mất nửa ngày để uống được nửa cốc, tiết kiệm như vậy, anh thật sự CMN cho rằng nhà bọn tôi không đủ tiền nộp tiền nước sao?’

Mạc Dương im lặng, Cao Hạo khẽ cười rồi đặt cốc trà xuống. Đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động rất lớn, bọn họ sững người.

“Trong đó…” Cao Hạo nhìn Trình Nam rồi nhìn Mạc Dương.

Mạc Dương nhìn về phía bên kia: “… Là muốn đi ra sao?”

Mọi người lại đợi thêm một lúc, Hướng Nam vẫn không thấy ra ngoài, ngược lại còn truyền tới tiếng động lớn hơn.

Bọn họ vội vàng chạy vào trong phòng tắm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây người.

Vòi sen đang để mở.

Hướng Nam vì trượt chân mà ngã ngồi trên nền đất.

Nước từ vòi sen ào ào từ đỉnh đầu y chảy xuống ngũ quan trên mặt, kích thích khóe mắt rưng rưng, thấm trơn hai cánh môi dày, men theo đường cong cơ thể chảy vào cấn cổ ửng hồng, làm chiếc sơ mi trắng của Hướng Nam ướt sũng.

Quần y không chỉnh tề, ngước đôi mắt đào hoa mơ màng lên nhìn mọi người, đầy sợ sệt, trông rất chật vật.

“Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Cao Hạo ngồi xuống trước mặt y, dịu dàng hỏi.

Y dường như nhìn thấy sự nóng bỏng từ ánh mắt ba người kia, hơi lùi về sau phòng bị, xấu hổ giật giật khóe miệng: “Đỡ… đỡ hơn rồi…”

Hướng Nam đang nói dối.

Y hiện tại không những không đỡ bớt chút nào mà cơ thể còn có cảm giác hơn lúc trước.

Cả người Hướng Nam run lẩy bẩy.

Trình Nam tất vòi nước lại, cùng Mạc Dương lại hai bên y, định đỡ y dậy.

Không ngờ, còn chưa chạm vào, Hướng Nam đã sợ hãi mà kêu lên.

Ánh mắt Cao Hạo trầm xuống.

“Hướng Nam…..” Cao Hạo tiến lại gần y.

“Anh lừa tôi…” Cao Hạo đưa mắt nhìn xuống, nhìn chỗ Hướng Nam giữ chắt quần che giấu: “Có phải không?”

Khuôn mặt ửng đỏ của Hướng Nam càng rực đỏ thêm.

Rất mất mặt, rất xấu hổ.

Không lừa hắn, nhẽ nào nên mở rộng chân cầu xin hắn sao?

Hướng Nam mở miệng định cãi lại, nhưng Cao Hạo lại nhẹ nhàng áp môi mình hôn lên môi y.

Hướng Nam ngớ người.

“Cậu… định làm gì…..” Hướng Nam ý thức được ý định của Cao Hạo, ngẩng đầu nhìn hai con sói con phía sau, cảm giác nguy hiểm trỗi dậy.

Y định dựa vào sức mình mà đứng lên, thế nhưng bàn tay vươn ra nắm lấy thành bồn tắm tìm chỗ dựa đã bị Mạc Dương giữ lấy.

Hướng Nam trước mắt ngon lành mê người. Ba con sói xám này giống như đã mất đi tâm trí vậy.

Điểm nhỏ trước ngực Hướng Nam bị Trình Nam xoa nắm.

Phía sau bị Mạc Dương luồn xuống nhẹ nhàng thăm dò.

Cao Hạo cầm lấy một cánh tay y, mút mát cổ y, tay phải trượt xuống dưới bụng Hướng Nam. Hướng Nam không giãy thoát được, còn bị nụ hôn khẽ khàng mà mạnh mẽ của Cao Hạo chiếm lấy môi, nhất thời hoảng sợ. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.