Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 107: Chương 107: Đùa giỡn ác ý




Hôm sau lúc chuẩn bị xuất phát, a Đông đưa cho Hướng Nam chứng minh thư không biết bằng cách nào mà có thể làm lại nhanh vậy cùng một đống đồ khác nữa.

Hướng Nam theo đoàn chín người của Cao Hạo lên máy bay tư nhân, sau khi hạ cách không lâu lại cùng Cao Hạo, a Đông lên một chiếc trực thăng đi đến một hòn đảo có biển bao bốn phía.

Hòn đảo ấy không lớn, khu vực được khai phá chiếm chưa quá bảy phần diện tích đảo, thế nhưng dù là vậy, từ trên không trung nhìn xuống, những gì cần có đều có đủ.

Sau khi chạm đất, người đứng chờ phía dưới lập tức đón bọn họ lên chiếc xe điện chạy bằng năng lượng mặt trời đơn giản.

Khí hậu trên đảo khác thường, có nóng, có nắng. Xe điện đi xuyên qua đường lớn vào đến trung tâm của khu nhà ở. Cao Hạo vốn ngồi bên cạnh Hướng Nam không ngừng trò chuyện nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ của người trẻ tuổi thì không khỏi nhíu mày.

Hắn cùng Hướng Nam quay lại nhìn. Hai cậu thanh niên đeo kính đen cởi trần trông chỉ tầm hơn hai mươi tuổi lái xe motor mini chỉ nhỏ bằng một nửa bình thường đang rú ga lạn lách trên con đường rộng rãi.

Hai người không chỉ đua tốc độ, chơi tự do, còn đuổi theo xe điện, huýt sáo với người lái xe.

Bọn họ chơi đùa vui vẻ, vượt qua xe điện, ở phía trước đưa chân đạp nhau một cái, nhanh như chớp phóng thẳng về phía trước.

Một nốt nhạc đệm này làm Hướng Nam cau mày.

“Cậu đến đây là để nghỉ ngơi sao?”

“Nửa công nửa tư. Ngoài nhận lời tới nghỉ mấy hôm thì còn phải bàn chút chuyện với mấy người.”

“À?”

Tay Hướng Nam bị Cao Hạo nắm lấy.

Cao Hạo dịu dàng: “Anh không thích chỗ này sao?”

“Cũng được.” Hướng Nam không phủ nhận có ấn tượng không tốt với chỗ này: “Ở đây không những nóng nực, mà mọi người còn chơi đúa quá mức điên cuồng.”

Cao Hạo khẽ cười.

Hắn hài lòng khi thấy Hướng Nam cảm thấy phản cảm với hai người vừa rồi.

Hắn thấy Hướng Nam không có cảm giác an toàn là tốt nhất. Như vậy, y sẽ ở sát cạnh bên hắn, hoặc là ngoan ngoãn ở trong phòng, sẽ không chạy loạn ra ngoài.

Khu được cải tạo trên đảo ngoài những chỗ hoạt động công cộng, dường như đều được phân thành rất nhiều những căn biệt thự tư nhân rộng rãi.

Mỗi căn đều chỉ có một tầng đơn, phần đất giữa được những cây thực vật cao cùng tường che cắt. Hai bên không can hệ đến nhau, hai bên không nhìn ngó lẫn nhau, sự riêng tư được bảo đảm chắc chắn.

Hướng Nam theo Cao Hạo vào cửa chưa được hai mươi phút, sáu người lúc trước không cùng bọn họ đi trực thăng cũng đã đến.

Một bác sĩ gia đình, một người hầu, bốn vệ sĩ.

Bốn người vệ sĩ vừa vào nhà liền bắt tay vào việc, kiểm tra phòng ốc, thăm dò đồ điện tử, lắp đặt thiết bị giám sát, chuyển hành lý, bận tới bận lui.

Rất nhanh, bọn họ liền làm xong mọi việc. Sau đó, họ nhận sắp xếp công việc, nhanh chóng vào vị trí của mình rồi rời đi.

Hướng Nam đi dạo quanh các phòng trong căn biệt thự một chuyến.

Y ngạc nhiên chỗ này không chỉ có nước, có điện, có đồ hộp thay thế, có bình ga, mà còn…

“Cái này… ở đây có thể dùng sao?”

Cao Hạo nhìn chiếc điện thoại di động Hướng Nam cầm trên tay, cười nói: “Cái đó là điện thoại vệ tinh dùng lúc khẩn cấp để gọi ra ngoài. Nếu bình thường muốn gọi điện cho hàng xóm, chúng ta có thể dùng cái này.”

Cao Hạo chỉ về phía tường, Hướng Nam nhìn theo, điện thoại điện.

Hướng Nam quay đầu lại: “Điện ở đây…”

“Trên 75% các thiết bị dùng điện cơ bản đều là lấy năng lượng mặt trời dự trự, tài nguyên về mặt này ở đây… “

“A Hạo ”

Cao Hạo nghe tiếng quay đầu lại, một người đàn ông trông tầm bốn, năm mươi tuổi mặc sơ-mi hoa, quần đùi tứ giác cộng thêm một đôi dép lê bước vào liền lớn tiếng: “Bác nghe Gragon nói cháu đến đây nên qua chào hỏi một tiếng.”

“Khu nghỉ dưỡng bậc nhất này cháu cũng có góp vốn, look ” Ông dang hai tay, tự hào hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Tầm tầm.”

“Tầm tầm?” Người đàn ông kia nhíu mày: “Why?”

“Rất ồn.”

Vừa thấy không phải vấn đề khó khăn, mày người đàn ông kia liền dãn ra.

“Cháu bảo hai đám thanh niên trên đảo kia sao?”

Ông bóp tay, rất bất đắc dĩ: “Bọn nó một đám là do con bạn Gragon dẫn đến, một đám là do tiểu bá vương nhà lão Ngụy đưa tới. Nếu muốn đuổi, bọn bác cũng không biết phải làm sao, đều không đuổi được.”

Nghe thấy mấy chữ “tiểu bá vương nhà lão Ngụy”, Cao Hạo liền đưa mắt nhìn về phía Hướng Nam.

Lúc Cao Hạo nói chuyện dùng tiếng nước ngoài, Hướng Nam đứng bên cạnh căn bản nghe không hiểu. Y thấy Cao Hạo đột nhiên nhìn mình, cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cao Hạo khẽ cười, nói: “Vị tiên sinh này bảo có hai đám thanh niên lên đảo, gây chuyện tìm vui khắp nơi. Nếu không có việc gì thì nên ở trong phòng, đừng một mình ra ngoài.”

Hóa ra là vậy.

Lúc nãy trên đường, Hướng Nam cũng thấy được hai cậu thanh niên kia chơi đùa cuồng loạn đến mức nào. Y nhíu mày, mỉm cười gật đầu.

Cuộc sống trên đảo chính thức bắt đầu.

Ngày thường đa phần thời gian Cao Hạo đều ở bên cạnh y.

Ban đầu Cao Hạo sẽ dẫn y tới trường đua ngựa trên đảo học cưỡi ngựa đến sân gôn chơi đánh gôn đến club học chơi bi-a ra bờ biển nghịch nước. Thế nhưng vì Cao Hạo hoạt động bên ngoài không tiện, mỗi lần đi đâu cũng chỉ chờ ngoài hay là ngồi cạnh xem. Hướng Nam dần cảm thấy như vậy là đang giày vò Cao Hạo, không muốn đi nữa. Chầm chậm, cuộc sống của y và Cao Hạo trở thành thi thoảng ở trong nhà học bơi, thi thoảng ngồi ngoài hiên nhà thưởng trà, cùng ra đầm nước nhân tạo câu cá, cùng nấu ăn, cùng đọc sách, cùng ngắm sao.

Từ từ, hai người dần dần làm quen và thích ứng với cách sống của đối phương. Trong sự yên bình cùng thoải mái, bất tri bất giác, một tháng cứ vậy mà trôi qua.

Sáng hôm đó, Hướng Nam dường như nghe thấy ai đó tập trung lại, Cao Hạo phải đi gặp người nào đó trên đảo. Hướng Nam là áo sơ mi cùng quần Âu cho Cao Hạo, giúp hắn chỉnh trang cho tốt rồi tiễn hắn ra cửa.

“Anh đừng đi đâu, chờ tôi về nhé.”

“Ừm.”

Đây là lời mỗi lần ra ngoài Cao Hạo đều nói với Hướng Nam. Hướng Nam theo thói quen gật đầu, đưa mắt tiễn Cao Hạo cùng a Đông rời đi, quay người vào lại trong nhà.

Cao Hạo không ở nhà, Hướng Nam không có việc gì để làm, liền cùng người hầu xuống bếp, định làm mấy món ăn thanh mát. Vừa bắt tay vào làm không lâu, chuông cửa căn biệt thự reo lên, người hầu cho rằng Cao Hạo quên đồ quay lại lấy, vội vàng chạy ra ngoài.

Chưa được bao lâu, cô ta đã quay lại.

Cô bực bội: “Kỳ lạ, không biết ai lại đáng ghét như vậy!”

“Sao thế?” Hướng Nam hỏi.

“Vừa rồi tôi đến cửa hỏi ai đấy, bên ngoài có một giọng nói kỳ dị nói cái gì mà cho kẹo hay bị ghẹo, cũng không phải là Halloween.” Cô rửa tay, lại đi tới phía trước bếp: “Mở cửa ra thì không thấy ai, đùa giỡn ác ý, nhạt nhẽo!”

Cô người hầu vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên.

Lần này cô đã học khôn rồi.

Cô trước tiên nhìn vào màn hình camera giám sát trong nhà, thấy hai ba cậu thanh niên cúi đầu trốn camera đứng trước cửa. Cô liền hỏi: “Mấy cậu tìm ai?”

“Cho kẹo hay bị ghẹo.”

Giọng mấy người đó âm dương quái khí, cô người hầu nhíu mày, hỏi: “Mấy cậu là ai?”

“Cho kẹo hay bị ghẹo.”

“Cho kẹo hay bị ghẹo.”

“Cho kẹo hay bị ghẹo.”

Ba người kia thấy người bên trong không ra mở cửa, không những ấn chuông liền hồi còn đập cửa rầm rầm. Hướng Nam thấy như vậy cũng không phải cách, liền bảo người hầu: “Để tôi ra xem.”

Cô người hầu gật đầu, nhìn Hướng Nam đi ra, liếc bóng ba người trong màn hình giám sát một cái, sợ sẽ nháo ra chuyện, vội vàng lấy bộ đàm bên cạnh báo cho hai người vệ sĩ ở trông nhà.

Hướng Nam bước ra mở cửa thì đã không thấy ai nữa.

Y ngó trái ngó phải, xác định xung quanh không có ai thì mới lùi vào trong, khóa cửa lại.

Không ngờ, y đừng ở chỗ cửa chờ một lúc lâu không thấy có phản ứng gì, mới vào nhà được hai bước, chuông cửa bên ngoài lại bị coi như món đồ chơi phát ra tiếng động mà không ngừng ấn kêu.

Hướng Nam lúc này nhanh chân chạy tới không nói hai lời trực tiếp mở cửa ra.

Ba người đến quấy rối không ngờ Hướng Nam lại có thể nhanh như vậy, ban đầu ngẩn ra, sau đó có hai người vội vàng chạy biến mất.

Người còn lại chạy không kịp bị Hướng Nam tóm lại, quay phắt đầu lại, cùng Hướng Nam bốn mắt nhìn nhau. Cả hai cùng ngây người. Người kia ngạc nhiên vô cùng, lên tiếng: “Đại thúc?!” <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.