Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 142: Chương 142: Đắp đường




Sảnh Dực sau đấy luôn trong tình trạng tâm thần hoảng hốt.

Cô tan ca về nhà, phát hiện cửa cài chốt phòng trộm. Sau khi mở cửa ra, cô thấy hai đứa con đều đang ngồi trong phòng khách xem TV, cửa phòng Hướng Nam mở toang nhưng bên trong không có ai cả.

“Ba con đâu?”

Sảnh Dực hỏi Diệc Hòa. Diệc Hòa chỉ tay về phía phòng tắm.

Sảnh Dực đi qua đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng rên nhịn đau nho nhỏ, ngay sau đó là giọng Hướng Nam truyền ra: “Đau quá… Đủ rồi…”

Trong giọng Hướng Nam đầy ý kháng cự, rất nhanh sau đó, Sảnh Dực lại nghe thấy tiếng Trình Nam.

Sảnh Dực vội vàng gõ cửa.

“Hướng Nam?’

Bên trong lập tức im phăng phắc.

Sảnh Dực cảm thấy kỳ quái, lại gõ cửa mấy lần: “Hướng Nam? Hai người ở trong đó làm gì vậy?”

Không ai đáp lời cô, Sảnh Dực lại định gõ cửa tiếp. Không ngờ, cánh cửa bỗng bật mở.

Trình Nam không mặc áo, quần thì ướt sũng.

Sắc mặt cậu không chút tốt lành, khí thế bức người. Sảnh Dực bất giác lùi về sau một bước. Trình Nam nhướn mày: “Cô muốn gì?”

Thái độ luôn tự coi mình là chủ của Trình Nam lần não cũng chọc tức Sảnh Dực, đầu mày cô dựng đứng: “Hướng Nam đâu? Hai người ở trong này làm cái gì?”

“Làm cái gì?” Trình Nam nhíu mày: “Tôi đang giúp chồng cô tắm, cô có ý kiến gì?”

“Tắm?”

Trình Nam thấy Sảnh Dực tỏ vẻ hoài nghi ngó vào bên trong liền chắn cô lại, tiếp lời: “Nếu cô đỡ được anh ấy thì cô có thể vào làm.”

Cũng phải.

Sảnh Dực lườm cậu một cái: “Có vậy… Có vậy cũng không cần cài chốt phòng trộm ngoài cửa ra vào.”

Phòng ai?

“Nếu không cài chốt phòng trộm, hai nhóc con kia nhân lúc bọn tôi không để ý mở cửa chạy ra ngoài thì cô sẽ không tới bắt đền tôi chứ?”

Nghĩ lại cũng phải.

Sảnh Dực bới móc mà không bới ra được cái gì, bị Trình Nam xem thường liền quay vào phòng khách, ngồi xuống sofa.

Hướng Nam rất nhanh liền được đỡ đi ra.

Không biết có phải vì tắm nước nóng hay không, phần da thịt lộ ra ngoài lớp quần áo của y bóng lên một màu mật ong ửng hồng.

Hướng Nam như thế này trông rất gợi cảm, rất đẹp.

Sảnh Dực nhìn y chằm chằm, ánh mắt không sao dời đi được.

“Hướng Nam…”

Sảnh Dực vừa lên tiếng đã có người chắn mất tầm mắt cô.

Trình Nam cầm khăn lông từ phòng tắm đi ra chùm khăn lên đầu Hướng Nam, sau đó bắt đầu dùng sức chà lau.

Sảnh Dực thấy bộ dạng tận tâm chăm sóc của cậu, cười nói: “Tên nhóc nhà cậu chăm sóc người khác trông cũng ổn đấy chứ.”

Trình Nam nghe thấy vậy có khựng lại một chút rồi lạnh lùng đáp: “Còn phải xem là với ai nữa.”

Sảnh Dực im lặng.

Sảnh Dực nhìn Hướng Nam, trong lòng có chút suy nghĩ.

Nghĩ thấy cô với Hướng Nam đã là vợ chồng bao năm như vậy, hẳn nên đã thấy hết mọi mặt đẹp nhất hay xấu nhất của đối phương.

Thế nhưng ngày trước, Hướng Nam trời sinh tính bảo thủ, đoạn thời gian lấy cô lúc làm chuyện ấy lần nào cũng chỉ vội vàng qua loa. Cho dù trước mặt người khác tỏ vẻ thân mật thế nhưng sau lưng lại cứ túng quẫn như là kẻ trộm vậy.

Hiện tại, hai người tái hôn. Hướng Nam bây giờ trước mặt mọi người để tùy cô ôm tay làm nũng, nhưng còn về chuyện kia, Hướng Nam chưa từng chạm vào cô lấy một lần.

Bộ dạng mang ý sắc dục mơ hồ lúc này của Hướng Nam trước nay cô chưa từng nhìn thấy.

Nếu nói về sau…

“Ài… Không có gì.” Sảnh Dực nhỏ giọng nói một câu, cầm túi xách đi vào phòng.

Sảnh Dực cất túi xách rồi không biết cầm thứ gì bước ra.

Hướng Nam hỏi cô định đi đâu, cô chỉ bỏ lại một câu: Đi gọi điện.

Sau khi cô quay về, tâm trạng khá tốt, còn nấu thêm thức ăn.

Hướng Nam hỏi cô vì sao phải chạy ra ngoài gọi điện, cô chỉ lắc đầu khẽ cười.

Hướng Nam thấy cô như vậy, biết cô không muốn nói nên không hỏi nữa.

Tối đến, cửa phòng khóa chốt, đèn chính tắt đi, dưới ánh đèn vàng nhạt đầu giường, áo ngủ của Hướng Nam bị Trình Nam mạnh bạo giật mở.

“Cậu còn tới…”

Hướng Nam tức giận nhìn cậu. Cậu khẽ mân mê bên đầu ngực trái của Hướng Nam, nhỏ giọng: “Sưng quá…”

Không chỉ sưng đỏ, còn bị rách da nữa.

Đây là kết quả việc xấu của cậu lúc giúp Hướng Nam tắm rửa.

Hướng Nam thấy Trình Nam cúi người sáp tới, lập tức tránh ra, đóng áo ngủ lại nghiêng người đi ngủ.

Thế nhưng rất nhanh, y lại vì bàn tay ma quỷ hư hỏng của Trình Nam làm ngồi bật dậy.

“Cậu làm gì…”

Hướng Nam định hất tay cậu ra lại bị cậu giữ lấy.

Cậu cắn lên môi Hướng Nam.

Giữ lấy hai tay Hướng Nam, Trình Nam đổi góc độ, cắn mút, cướp đoạt.

Tắt đèn, kéo chăn.

Ánh trăng mờ ảo bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ rọi vào bên ngoài.

Trong phòng là tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc.

Trong màn đêm mịt mùng, những cảm xúc mãnh liệt, trịnh trọng lên sân khấu.

Sau đấy Hướng Nam nằm ở nhà cả một tuần.

Kỳ thực đêm ấy Trình Nam không hề làm với y tới tận cùng.

Thế nhưng không cần hoài nghi, là họa vô đơn chí.

Thuốc bổ trong nhà đã sắp chất cao như núi.

Sảnh Dực bình thường không có nhà. Cao Hạo với Mạc Dương sợ Trình Nam không biết đun thuốc, đặc biệt tìm người, đúng giờ mua nguyên liệu tới nhà đun nấu (khi Sảnh Dực không có nhà).

Mấy bát canh ấy, hôm nào cũng uống, uống hết bát này lại tới bát khác.

Hướng Nam bị bón ăn đến chết nghẹn.

Chỉ sau một tuần, Hướng Nam chịu không nổi nữa, trực tiếp dẹp sạch.

Hướng Nam sau đó tìm được việc làm tại một nhà hàng.

Phản ứng đầu tiên của Trình Nam sau khi biết tin chính là cười.

Sảnh Dực vui cho Hướng Nam, vui nhưng nét mặt lại rất ảm đạm.

Mạc Dương vẫn như cũ.

Gã vừa nghe nói Hướng Nam tìm được việc, lập tức đi hỏi nơi ấy có hỗn tạp hay không, hỏi này hỏi nọ.

Sau đấy Mạc Dương còn đích thân chạy tới tận nơi kiểm tra, lúc về thì chê nọ chê kia.

Hướng Nam biết gã sẽ như vậy, cũng không để ý gã.

Cuộc sống bình thản như nước, chỉ trong chớp mắt, đã hơn một tháng trôi qua.

Công việc của Sảnh Dực dường như càng ngày càng thuận lợi.

Cô bắt đầu đọc báo, đi học thêm một loạt những thứ có thể giúp cô một bước lên mây như ngoại ngữ, lễ nghi, thiết kế…

Cô càng lúc càng rạng rỡ, lương thưởng càng ngày càng tăng, cũng càng lúc càng bận.

Số lần Hướng Nam thấy cô ở nhà càng ngày càng ít, vì cả hai đều phải đi làm, hơn nữa Sảnh Dực hiếm khi có mặt ở nhà.

Hướng Nam cảm thấy hai đứa nhỏ cứ không được gặp mẹ là chuyện không tốt, đề nghị Sảnh Dực nghỉ việc ở nhà chăm con. Thế nhưng sau đó hai người nói chuyện không được hợp ý, Sảnh Dực dùng từ quá khích, cầm chiếc ví màu bạc sáng lấp lánh, trực tiếp đi thẳng ra khỏi ra.

Hai ngày liền Sảnh Dực không về, sau khi về rồi lại cố gắng lấy lòng, giành làm việc nhà, còn mang mối làm ăn tới cho nhà hàng Hướng Nam đang làm.

Hướng Nam nghe nói là một tiệc mừng thọ của một người nổi tiếng trong thành phố, định tổ chức tiệc rượu trong hội trường của một khách sạn cao cấp nào đó.

Ông chủ công ty Sảnh Dực có giao tình sâu đậm với người kia, nhận được ủy thác, tất cả mọi việc như địa điểm, bài trí, in thiệp, mời khách đều do bên bọn họ phụ trách.

Vì tới lúc đấy khách khứa tới quá đông, bên nhà hàng quyết định thuê bên ngoài làm vài món điểm tâm đơn giản. Sảnh Dực định giúp Hướng Nam xây dựng quan hệ tốt với ông chủ y nên giới thiệu cho bên khách sạn nhà hàng Hướng Nam đang làm việc.

Món ăn khá ngon, người cùng tới thử món với Sảnh Dực sau khi nếm thử cảm thấy rất thỏa mãn.

Sảnh Dực xây cầu đắp đường. Hai bên bàn bạc rồi lập tức ký hợp đồng.

Vừa tới đã mang theo mối làm ăn tốt, ông chủ Hướng Nam rất cảm kích, vỗ vai y. Hướng Nam khẽ cười đáp lại, hỏi bên còn lại ký hợp đồng xem là tiệc mừng thọ của ai. Nghe người đó báo ra một cái tên, Hướng Nam đờ người, cau mày.

Liếc về phía Sảnh Dực, nhìn cô cười tươi như hoa, trong lòng y có phần lo âu. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.