Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 57: Chương 57: Cuộc sống giản đơn (2)




Bữa cơm này ông Đồ ăn trong oán hận.

Cây trong mảnh vườn kia ông luôn cẩn thận chăm sóc, chỉ sợ cậu chủ làm hỏng.

Hiện tại thì hay rồi, ông thấy Thiếu Kiệt bám dính lấy Hướng Nam nên buông lỏng một chút, liền ngay một chút này, cây trong vườn đều không còn nữa.

Thiếu Kiệt bảo bối thần kinh thép, hoàn toàn không phát hiện ra oán khí của ông Đồ.

Cậu thế nhưng ăn thật ngon miệng, không hề bị ánh mắt oán hận của ông Đồ làm ảnh hưởng. Sau đó, còn nói với ông Đồ: “Ông Đồ, ông gọi một cú điện thoại, cho người ngay mai mang ít bắp cải đến đây, được không?”

Thiếu Kiệt bảo bối hôm nay ăn không thành công, thèm ăn.

Ông Đồ vừa nghe vậy, nỗi căm hờn trong ánh mắt liền trở nên mạnh mẽ a

Hướng Nam thấy ông Đồ như thế, đổ mồ hôi một phen, nói: “Mấy mầm cây đấy đợi ăn xong bọn tôi trồng lại cho ông, ông thấy thế nào?”

“Cậu cảm thấy còn trồng lại được sao?”

Ông Đồ lớn tiếng.

Những mầm cây đó bị Thiếu Kiệt nhổ loạn, sớm đã hỏng, Hướng Nam đương nhiên biết là không thể.

Vậy làm sao giờ?

Không khí này…..

“À Ông Đồ, mai là sinh nhật của ông đi?”

Thiếu Kiệt bảo bối gắp một miếng thịt vào bát Hướng Nam, đột nhiên nhớ ra.

Ông Đồ ngẩn người.

“Cậu chủ còn nhớ?”

Oán hận liền biến thành vui sướng. Chuyện này ông hôm qua còn oán trách với con trai mình, không ngờ cậu chủ nhỏ của ông thế nhưng còn nhớ rõ.

“Nhớ chứ, nhớ chứ. Ông Đồ đối với tôi tốt như vậy, sao lại không nhớ.”

Một câu này của Thiếu Kiệt bảo bối làm cho ông Đồ kích động nha

“Ông Đồ, tối mai chúng ta làm một bữa tiệc sinh nhật nhỏ đi. Ông gọi điện cho a Đức, buổi tối bảo anh ấy qua đây mọi người chúc mừng một chút, được không?”

Thiếu Kiệt cắn đũa hỏi.

Cắn đũa là một thói quen không tốt, Hướng Nam rút đôi đũa của cậu ra.

Thiếu Kiệt giành đũa về, còn muốn cắn, thấy Hướng Nam nhìn cậu liền đành thôi, hỏi ông Đồ: “Được không?”

“Được, được.”

“Ừm Ừm ”

Lại có chương trình rồi, Thiếu Kiệt bảo bối vui sướng gật gật đầu, sau đó, hỏi: “Ông Đồ, ông muốn quà gì?”

“Không cần, cái này thật sự không cần.”

Thứ nhất cậu chủ nhỏ nhớ tới sinh nhật của ông, điều này đã làm ông rất cảm động rồi, không còn mong gì hơn nữa.

Thứ hai, ông sợ cậu chủ mượn cớ mua quà chạy ra ngoài chơi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, người gặp xui xẻo lại chính là ông.

“Nếu không hai bọn tôi làm bánh tặng ông đi.”

Hướng Nam biết điều ông Đồ lo lắng, ở bên cạnh đề nghị.

Tuy y chưa từng thử làm bánh, nhưng trong bếp có sách dạy nấu ăn, lại có lò nướng. Hướng Nam vào bếp nhiều năm như vậy, trong lòng cũng coi như có phần chắc chắn.

Đề nghị của Hướng Nam Thiếu Kiệt bảo bối nghe xong còn vui hơn cả ông Đồ.

Sự hứng khởi của cậu được khơi dậy, tay vỗ vai Hướng Nam: “Như vậy đi, ngày mai ông Đồ cho người mang nguyên vật liệu tới, bọn tôi sẽ làm cho ông một chiếc bánh thật đẹp ”

Một bữa cơm, cuối cùng cũng vui vẻ ăn xong.

Ăn cơm xong, Hướng Nam ở trong bếp rửa bát, Thiếu Kiệt dán chặt lấy y liền đi vào bếp.

“Sao, đi theo tôi là muốn giúp đỡ sao?” Hướng Nam trêu cậu.

“Không phải.” Thiếu Kiệt bảo bối thành thật trả lời.

Hướng Nam thấy Thiếu Kiệt bảo bối kéo chiếc ghế chân dài ngồi dựa vào bên cạnh tủ bát nhìn y, liền nói: “Tôi đương nhiên biết không phải, cậu lười như vậy.”

“Lười nhất không phải là tôi, là Hách mệt mỏi.”

Thiếu Kiệt bảo bối âm mưu chối đẩy tội danh, lại nói thêm một câu: “Sau đó là Triết đa tình.”

“Cái gì?” Mấy từ kia Hướng Nam nghe có chút không hiểu.

Thiếu Kiệt bảo bối giải thích: “Là Cao Hách luôn mệt mỏi cùng Thường Triết đa tình nhất.”

“A Hách cậu ta thích động não không thích động tay chân, lúc nào cũng mệt mỏi.” Thiếu Kiệt bảo bối nói: “A Triết cậu ta không thích làm việc cũng như vận động, yêu nhất tán gái.”

“Vậy còn cậu?”

Thiếu Kiệt bảo bối nhếch mép cười xấu xa: “Tôi quá yêu vận động, làm lụng quá độ, có tâm mà vô lực a ”

Hướng Nam mỉm cười lắc đầu, tiếp tục làm việc.

Thiếu Kiệt bảo bối đợi ở đó một hồi lâu, thấy Hướng Nam không nói gì tiếp, hỏi y: “Đại thúc sao không hỏi về Trình Nam?”

Hành động trên tay Hướng Nam dừng lại.

Y nhìn Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt nói: “Ba người bọn tôi anh đều tìm hiểu qua, sao anh lại không hỏi về tráng Nam của bọn tôi?”

“Cậu định nói Trình Nam chăm chỉ nhất phải không?” Tầm mắt Hướng Nam chuyển sang chỗ khác.

“Làm gì có chuyện. Tên nhóc kia cực kỳ gia trưởng, cậu ta cảm thấy việc nhà đều nên do nửa kia làm, cậu ta sẽ không nhúng tay vào.”

Thiếu Kiệt nói rồi, đột nhiên tiếp lời: “Có điều, nói vợ cậu ta động tay làm việc nhà, hẳn là không có khả năng.”

Hướng Nam nghe vậy, lập tức nhìn về phía Thiếu Kiệt.

“Vợ cậu ta?”

“Ừm Ừm ” Thiếu Kiệt gật đầu, cầm một chiếc bát thủy tinh lướn trên chạn bát: “Sớm đã đính hôn rồi, nhị tiểu thư nhà họ Cao – Cao Nhã. Tráng Nam rất thích cô ấy.”

Tim Hướng Nam khẽ thắt lại.

Trình Nam từng nói thích y.

Kết quả lại là một tên lừa đảo.

Hướng Nam hạ tầm mắt, trong lòng nghĩ như vậy, không nói tiếng nào.

Thiếu Kiệt bảo bối đi xuống khỏi chiếc ghế chân dài, cầm một chiếc bát thủy tinh lại gần cho nước vào, sau đó mở tủ lạnh lấy một chùm nho xanh ra, nói: “Chị Nhã lớn hơn bọn tôi hai tuổi, ở nước ngoài đã vài năm rồi, hình như không lâu nữa sẽ về.”

Thiếu Kiệt để nho xuống cạnh bên bồn rửa xả nước: “Bảo rằng về chuẩn bị cho việc kết hôn, không biết có phải thật hay không.”

“Nếu là thật, tên tráng Nam kia nhất định vui muốn chết.” Thiếu Kiệt cười khanh khách ngâm chùm nho trong tay vào trong bát thủy tinh.

Cậu cố sức quấy chùm nho trong nước, tất cả chất bẩn bám trên trái nho theo dòng nước chuyển động mà trôi ra. Thiếu Kiệt thấy tạm được rồi liền đổi một bát nước khác, tiếp tục rửa, hỏi: “Đại thúc sợ chua không?”

“Hả?”

Lời nói của Thiếu Kiệt làm Hướng Nam nhìn về phía cậu.

Hướng Nam vừa quay sang, một trái nho đã rửa sạch bị nhét vào miệng y.

Hướng Nam thật ra rất sợ chua.

Y nhíu mày, cắn trái nho trong miệng. Phát hiện chẳng những không chua mà còn ngọt vô cùng, đầu mày của y mới giãn ra.

Thiếu Kiệt bảo bối thấy bộ dạng đó của Hướng Nam thì lại bật cười khanh khách.

“Đại thúc thật dễ bị lừa.”

“Đâu có.” Hướng Nam phản bác.

“Đại thúc….”

Thiếu Kiệt bảo bối đột nhiên tiến lại gần y, vẻ mặt thần bí hỏi: “Đại thúc làm việc ở chỗ a Hách lâu như vậy, chuyện a Hách và Lena anh cũng biết ít nhiều đi?”

Hướng Nam nghe xong liền nhíu mày.

Y cảm thấy kỳ quái, chuyện Cao Hách có quan hệ với chị dâu làm sao mà dường như ai cũng biết như vậy.

“Lena lúc trước là bạn gái của a Hách, đại thúc biết không?”

Lời này của Thiếu Kiệt làm Hướng Nam cả kinh.

Hướng Nam chớp chớp mắt nhìn Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt bảo bối chớp chớp mắt nhìn lại y. Cuối cùng, Hướng Nam nói: “Là giả.”

Vừa rồi Thiếu Kiệt mới nói y dễ bị lừa, lời vừa rồi hẳn lại là Thiếu Kiệt trêu y.

Hướng Nam không tin Cao Hạo hòa nhã lại là loại người ghê tởm đoạt người yêu của em trai.

“Đó là sự thật.” Thiếu Kiệt cắn một trái nho nói: “Lúc trước a Hách có ở nước ngoài một thời gian, chính vào lúc đó quen biết Lena. Cậu ta không dám nói chuyện này với người nha, chỉ gửi ảnh cho ba bọn tôi xem, cho nên chuyện này chỉ có bốn chúng tôi biết.

Thiếu Kiệt bảo bối thấy Hướng Nam rửa sạch mấy cái đĩa liền lấy một chiếc khăn, cầm một chiếc đĩa lên, tùy tiện lau lau vài cái, nói: “Tuy chỉ quen biết trong mấy tháng ngắn ngủi, có điều quan hệ của hai người bọn họ lúc đó rất thân mật. Cao Hách vì cô ta mà gọi điện về nhà nói muốn từ bỏ quyền thừa kế của mình, nói định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc đơn giản để sống qua ngày. Không ngờ kế hoạch không theo kịp sự biến hóa, Lena đột nhiên biến mất.”

Nói ra mấy lời bốc đồng kiểu muốn từ bỏ quyền thừa kế, khi đó, Cao Hách trở thành tấm gương xấu để dạy dỗ bọn họ.

“Vậy sau đó?”

“Sau đó? Sau đó thực kinh điển nha ” Thiếu Kiệt nói: “Anh Hạo đột nhiên nói muốn đính hôn, a Hách trở về thấy Lena, đờ người ngay tại trận.”

Hướng Nam nhíu chặt mày.

Lena thật sự thích Cao Hách, chuyện này Hướng Nam biết.

Hướng Nam nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Lena quyết định chọn một vòng tay khác.

Hơn nữa, còn sử dụng cách như vậy.

“Tối đó bọn tôi đều có mặt. Bọn tôi vốn định làm loạn, nhưng a Hách không cho. Thứ nhất là khách khứa đông đủ, nhà họ Cao không thể bị xấu mặt như vậy. Thứ hai là anh Hạo dường như rất thích Lena, a Hách không muốn làm tổn thương tình cảm giữa hai anh em.” Thiếu Kiệt cứ nói hoài cũng không ‘làm việc’ nữa, chuyên tâm ăn nho: “Cậu ấy nhịn xuống, còn muốn bọn tôi giữ kín chuyện.”

Nho trong bát thủy tinh rất nhanh liền không còn nữa, Thiếu Kiệt bảo bối lại xuống khỏi chiếc ghế chân dài nắm lấy cửa tủ lạnh, nói: “Sau đó a Hách chuyển trường về đây, cho đến bây giờ cũng không biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Thiếu Kiệt bảo bối ôm cả túi nho ra.

“Cả ngày giống như một người không có vấn đề gì nhìn Lena ở bên cạnh anh Hạo.” Hai tay cầm hai chùm, cậu lại tiến tới trước bồn rửa: “Nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi sớm đã chết vì bực bội.”

Toàn bộ nội dung bí mật trong cuộc nói chuyện của Thiếu Kiệt ông Đồ ở bên ngoài phòng bếp đều nghe thấy hết.

Ông Đồ lúc này đưa ra một kết luận: Có bí mật gì nhất quyết không nói cho cậu chủ, nếu không một ngày nào đó cậu muốn nói chuyện phiếm, tất cả mọi người sẽ đều biết hết.

Ông Đồ đến ngày sinh nhật, hưng phấn vô cùng, từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị.

Lúc tầm chín giờ sáng có người lái xe đưa đồ đến. Hướng Nam giúp ông chuyển đồ vào trong bếp, sau đó bắt đầu nghiên cứu cách làm bánh ga-tô trong sách dạy nấu ăn. Ông Đồ cầm hạt giống mới được mang tới, rất vui vẻ chạy ra mảnh vườn kia.

“Ông Đồ đâu?” Thiếu Kiệt bảo bối đi vào phòng bếp, nhìn trái nhìn phải.

“Đang trồng cây.” Hướng Nam rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên.

Thiếu Kiệt bảo bối liền chạy ra.

“A Cậu chủ!”

Chỉ trong chốc lát, từ ngoài cửa sổ truyền tới tiếng kêu gào của ông Đồ.

Thiếu Kiệt bảo bối chạy vội về, đi vào trong bếp.

Hướng Nam hỏi cậu: “Cậu lại làm gì sao?”

Thiếu Kiệt bảo bối lắc đầu, nói: “Ông Đồ bảo tôi vào giúp anh.”

Hướng Nam biết, Thiếu Kiệt khẳng định đã làm chuyện gì không tốt ở ngoài đó.

Hướng Nam cũng không để ý cậu nữa, đọc qua mấy lần cách làm trong sách rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên vật liệu. Thiếu Kiệt bảo bối không có việc làm, thực buồn chán, ồn ào đòi giúp Hướng Nam. Hướng Nam suy nghĩ, quyết định để Thiếu Kiệt giúp y đánh lòng trắng trứng.

Cũng được, đây không phải một kỹ năng sống sao?

Thiếu Kiệt lập tức đồng ý.

Mọi thứ trong sách đều phải cân đong chính xác.

Ở trong bếp không có bàn cân điện tử, Hướng Nam chỉ có thể tự mình đo bằng mắt.

Y đập sáu quả trứng, tách lòng trắng ra cho vào một cái tô lớn, đưa cái tô kia cho Thiếu Kiệt.

Y đưa đũa cho Thiếu Kiệt, hỏi: “Lòng trắng trứng, cậu thật sự biết đánh sao?”

“Ừm Ừm ” Thiếu Kiệt bảo bối đưa tay cầm lấy đôi đũa, làm mẫu thử một lần rất ra dáng: “Đúng không?”

“Đúng rồi, có bọt liền gọi tôi một tiếng, biết không?”

“Ừm Ừm ” Thiếu Kiệt bảo bối bê cái tô tìm một chỗ tự mình phấn đấu.

Hướng Nam tính toán một chút với chỗ lòng đỏ còn lại, cho thêm nguyên liệu vào rồi quấy lên, quay đầu lại, không khỏi sửng sốt.

“Đang làm gì vậy?”

Thiếu Kiệt quay lưng về phía y, cả người đều rung lên. Tư thế tay này, động tác này, đâu có phải đang đánh lòng trắng trứng a, rõ ràng đang đánh ghita điện mà.

Thiếu Kiệt bảo bối dường như quá mức chuyên tâm, Hướng Nam gọi cậu hoàn toàn không chú ý tới. Hướng Nam chịu không nổi bộ dạng lắc lư của cậu liền lại gần vỗ cậu một cái. Cậu quay phắt đầu lại, hỏi Hướng Nam: “Anh làm gì vậy?”

“Cái đây phải để tôi hỏi mới phải.” Hướng Nam lại gần nhìn, rung rẩy như bị trúng gió. Trong bát kia nổi đầy bong bóng, Hướng Nam hỏi cậu: “Cậu vừa tôi bị giật điện à?”

Thiếu Kiệt bảo bối gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, Hướng Nam liếc cậu một cái: “Không phải sao cậu lại rung lên như vậy?”

Thiếu Kiệt bảo bối rốt cục cũng hiểu.

“Tay tôi làm mỏi quá, không bằng cầm chặt lấy đôi đũa rồi rung cả người.”

Hướng Nam sửng sốt.

Có thể sao?

Hướng Nam lắc đầu.

Không cứu được rồi.

Sản phẩm trong tay Hướng Nam tạm thời đã xong.

Thành phẩm trên tay Thiếu Kiệt còn chưa hoàn thành. Hướng Nam cho bát lòng đỏ trứng đã nêm nếm đủ gia vị vào tủ lạnh, chờ cậu.

Hướng Nam suy nghĩ, quyết định nhân lúc rỗi bắt tay vào làm cơm.

Hướng Nam nấu cơm, rửa rau xong, Thiếu Kiệt mới giao thành quả lên.

Hướng Nam vừa nhìn liền trợn tròn mắt.

Thiếu Kiệt đánh không tồi.

Lòng trắng trứng đã thành đặc, nhưng…

“Không phải bảo cậu xuất hiện bong bóng thì gọi tôi sao?”

Tất cả nguyên liệu phụ gia như đường bột linh tinh đều không cho vào, phần bơ trước mặt không có chút mùi vị gì, Thiếu Kiệt bảo bối lần này coi như công cốc rồi.

“A? Làm sai sao?” Thiếu Kiệt nghĩ ngợi lật lật sách, cuối cùng, hỏi: “Vậy làm gì bây giờ?”

Hướng Nam cũng không biết nên làm gì vào lúc này.

Y lần đầu làm bánh, không biết cho mấy thứ kia vào sau liệu có được không nữa.

Nghĩ thấy nếu miễn cưỡng làm ra không ngon sẽ khiến mọi người mất hứng, Hướng Nam sầu não một hồi, lại đập sáu quả trứng gà, đưa bát lòng trắng cho Thiếu Kiệt.

“Còn?” Thiếu Kiệt bảo bối đáng thương vô cùng: “Tôi lưng eo nhức mỏi hết rồi…”

Vừa rồi giật đùng đùng cả người, có thể không đau eo mỏi lưng sao?

Hướng Nam liền rút tay lại: “Vậy thôi đi.”

Thiếu Kiệt bảo bối gật gật đầu.

Nhưng cậu phát hiện mình không có việc gì để làm, lập tức đổi ý.

“Thôi cứ để tôi làm đi.”

Hướng Nam cầm trên tay ba chiếc đũa, đã bắt đầu đánh ra bọt.

Y cho thêm muối cùng đường vào, thấy Thiếu Kiệt vẫn cứ giơ tay nhìn chằm chằm y, đành thỏa hiệp quay người lại đưa cho Thiếu Kiệt.

Biểu hiện lần này của Thiếu Kiệt bảo bối rất bình thường.

Cậu đánh trứng một chút lại nhìn nhìn Hướng Nam, đánh một chút rồi lại nhìn Hướng Nam.

Hướng Nam bận rộn ở bên cạnh phát hiện ánh mắt của cậu, hỏi: “Sao vậy?”

Thiếu Kiệt bảo bối lắc đầu.

Chủ yếu là sợ bản thân làm quá tay.

Hướng Nam lần này cũng biết phải làm gì rồi.

Nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ đến bên Thiếu Kiệt xem xem thế nào.

Y thấy lòng trắng trứng đã bắt đầu quánh lại, liền cho phần đường còn lại vào.

Thiếu Kiệt bảo bối bỏ công sức, lần này rất thành công, lòng trắng dính trên đũa, không bị chảy xuống.

Hướng Nam tiếp tục làm tiếp những bước còn lại.

Vừa cho thành phẩm hoàn thành một nửa vào lò nướng, ông Đồ liền thò đầu vào từ khung cửa sổ.

“Có thể ăn cơm chưa?”

Ông Đồ lao động một lúc, thật sự đã rất đói.

Hướng Nam lau tay, nói: “Có thể rồi, ăn cơm thôi.” <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.