Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 147: Chương 147: Bức ảnh




Đêm đó, Sảnh Dực không về.

Hôm sau khi Hướng Nam tới nhà hàng, đồng nghiệp tiểu Lư đưa cho y một tờ giấy.

Hướng Nam vừa nhìn qua liền kinh ngạc: “Bảo vệ không tóm cậu à?”

“Tóm, sao không tóm chứ.” Tiểu Lư cười để lộ cả hàm răng trắng bóng: “Điện thoại cũng bị tịch thu, sau đấy may có một người nổi tiếng lại giúp tôi giải vây. Cậu ta bảo mấy thứ này không giữ lại được, lấy di động của tôi mân mê hồi lâu, lúc trả lại chỉ còn duy nhất một tấm này. Tôi nghĩ rồi, chúng ta hiếm khi được tiếp xúc với những nơi như vậy nên kêu em trai tôi chuyển ảnh sang máy tính rồi in ra tặng anh, coi như cho anh giữ lại làm kỷ niệm.”

Đây là một tấm hình đen trắng được in trên mảnh giấy trắng đã cắt xén.

Góc chụp rất kỳ quái nhưng lại vô tình bắt được hình ảnh một cách rất tài tình.

Trên ảnh là cảnh lúc Trình Nam lén lén lút lút nhét chìa khóa vào tay Hướng Nam. Vừa vặn, từ góc này, tất cả đám sói con dù lớn dù nhỏ, đều xuất hiện trong khung hình.

Có người đang nhìn Hướng Nam, có người đang nói chuyện cùng người khác, cũng có người đứng ở xa chỉ chụp được nửa khuôn mặt.

Ảnh chụp không thực rõ ràng, thế nhưng điện thoại của tiểu Lư là sản phẩm mới có độ phân giải cao em cậu ta cho, thế nên dù là chụp bằng điện thoại, dù in ảnh đen trắng, những ai nên nhận ra thì đều nhận ra được hết.

Khóe miệng Hướng Nam hơi cong lên, cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay, nhỏ giọng cảm ơn.

Tiểu Lư thấy y rất thích, liền cười tươi rói.

Cậu vỗ lên vai Hướng Nam: “Khách khí rồi ”

Có được bức hình ảo diệu này, Hướng Nam ngoài mỉm cười, tâm tình cũng có phần khó nói thành lời.

Y mang bức hình vào trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, mở tủ đồ ra, cẩn thận gấp bức ảnh lại rồi đút vào ví tiền.

Vừa đút vào xong, điện thoại y liền đổ chuông.

Hướng Nam nhấc máy, nghe thấy Hướng Bắc ở đầu kia kêu y về nhà gấp. Bên kia điện thoại còn vang lên tiếng Hướng Thiện gọi mẹ rất to. Hướng Nam lo lắng, không biết mẹ Hướng xảy ra chuyện gì, vội vã chạy ra khỏi phòng, tìm quản lý xin nghỉ.

Hướng Nam chạy tới nhà mẹ Hướng thì không thấy bóng ai.

Y nóng ruột, hoảng hốt, tay run run gọi điện cho Hướng Bắc.

Điện thoại vừa kết nối, Hướng Nam liền sốt sắng hỏi: “Mẹ sao rồi?”

“Bọn em đang bên nhà anh.”

Hướng Nam đờ người.

Y nhanh chóng cúp máy rồi lao về nhà mình.

Về tới nhà, Hướng Nam vừa vào cửa liền đờ ra tại đó.

Hai đứa bé khóc lóc ầm ĩ Hướng Thiện và Hướng Bắc đang dỗ bọn chúng. Mẹ Hướng ngồi trên sofa trừng mắt nhìn Sảnh Dực đầu tóc rối bù mặc quần áo ngủ đứng trước TV. Mặt bà xám xịt, vô cùng khó coi.

Hướng Nam nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Trình Nam từ trong phòng đi ra, lúc này mới hoàn hồn lại.

Y đi đến bên cạnh mẹ Hướng, căng thẳng hỏi bà: “Mẹ, mẹ không thoải mái ở chỗ nào vậy?”

Mẹ Hướng nghiến chặt răng. Bà liếc Hướng Nam một cái rồi thẩy một quyển tạp chí lên bàn nước. Hướng Nam cầm lên xem, lật qua mấy trang, sắc mặt liền thay đổi.

Kinh ngạc, không tin, Hướng Nam cầm tờ tạp chí hỏi Sảnh Dực: “Có phải thật hay không?”

Sảnh Dực cúi đầu không nói gì. Hướng Nam nổi giận, gào lên: “Tôi hỏi cô có phải thật hay không?”

“Còn hỏi để làm gì?” Mẹ Hướng đỡ cơ thể già nua đứng dậy, cướp lấy tờ tạp chí kia, cả người run lên: “Từ tiệc rượu đi lên phòng, ảnh nào cũng rõ ràng, chi tiết ai cũng hiểu được. Hiện tại đừng nói hàng xóm láng giềng, bây giờ cả thành phố này ai cũng biết nhà ta có thứ con dâu mất nết không đức hạnh này rồi.”

Bà rất tức giận, giận đến mặt mũi tái mét.

“Hết lần này tới lần khác…” Bà siết chặt tờ tạp chí kia, gào lên với Sảnh Dực: “Cô nói đi, nhà họ Hướng chúng tôi có lỗi gì với cô? Hết lần này tới lần khác cô lại đối xử với Hướng Nam nhà tôi như vậy?”

“Mẹ đã sớm bảo rồi… Mẹ đã sớm bảo rồi…” Mẹ Hướng mắng Hướng Nam: “Mẹ đã sớm bảo con là không tin con đàn bà này được, nhưng con cứ muốn nó, cứ muốn…”

“Lần trước chọc cha con tức giận. Lần này, cô ta là muốn mẹ cũng tức chết đây…” Tim mẹ Hướng đau thắt lại, môi tím tái, nói không thành lời. Cuối cùng, bà ném thẳng quyển tạp chí vào mặt Sảnh Dực, nhào qua bàn nước đòi bóp cổ Sảnh Dực.

Bà đã tức đến phát điên rồi.

Liều cái mạng già muốn bóp chết Sảnh Dực.

Hướng Nam hoảng hốt, vội vàng khuyên can. Không ngờ bà còn chưa chạm vào, Sảnh Dực đã vùng ra, còn đẩy mạnh mẹ Hướng một cái. Bà đổ người ngã mạnh vào ghế sofa phía sau, xương thắt lưng bị vặn một cái.

Hướng Nam thấy Sảnh Dực quá đáng, trong lòng bùng lửa giận, trở tay tát “bộp” một cái.

Sảnh Dực khựng người, Hướng Nam cũng ngớ ra.

Cô ôm nửa mặt, không dám tin nhìn Hướng Nam: “Anh đánh tôi?”

Nước mắt Sảnh Dực lã chã rơi xuống.

“Anh đánh tôi?” Sảnh Dực vung tay vung chân đấm đá về phía Hướng Nam nhưng y tránh được, chân tay cô chỉ đánh vào khoảng không. Sảnh Dực gào lên với Hướng Nam: “Tất cả mọi người đều có tư cách trách móc tôi, nhưng anh! Anh không có!”

“Anh đã từng coi tôi là vợ anh chưa? Anh với tôi tái hôn lâu như vậy, anh đã chạm vào tôi lần nào chưa? Mẹ anh ức hiếp tôi anh không quản, nói cái gì mà Hòa Hòa Thuận Thuận, nói cả gì mà cả đời này…” Sảnh Dực kích động gào lớn, tiếng khản đặc, cả mặt đỏ bừng: “Đến cuối… đến cuối anh chỉ coi tôi như một người khách thuê chung nhà với anh!”

Nghe lời này của Sảnh Dực, bốn người nhà họ Hướng đều ngây ra.

“Cái gì mà khách thuê chung nhà?” Mẹ Hướng thấy bảo Hướng Nam chưa từng chạm vào Sảnh Dực thì trong lòng bắt đầu run rẩy.

Bà nhìn Hướng Bắc đang cẩn thận đỡ bà ngồi, nhìn Hướng Nam vì lời kia của Sảnh Dực mà hoàn toàn đông cứng tại chỗ, trong lòng hoảng hốt, lớn tiếng: “Cái gì mà khách thuê chung nhà? A Nam, cái gì mà khách thuê chung nhà?”

“Khách thuê chung nhà chính là sống chung dưới một mái nhà nhưng mỗi người ở một phòng đó.”

Lời Trình Nam nói ra khiến Hướng Nam trừng mắt với cậu.

Mẹ Hướng nghe vậy, nhìn về hai đứa cháu ngoan khuôn mặt bụ bẫm đang ướt nước mắt, không chịu nổi đả kích, tim đập nhanh rồi còn hụt hơi, suýt nữa thì ngất đi.

Hướng Thiện vội vã lấy dầu gió ra xoa cho mẹ Hướng.

Mẹ Hướng nước mắt giàn rụa, không dám tin, hỏi Hướng Nam: “Con… chưa từng chạm vào cô ta? Hai đứa nhỏ này…”

Tay mẹ Hướng run rẩy chỉ về phía hai đứa nhỏ, bốn chữ “không phải con ruột” không thể nói thành lời, bộ dạng rất đau khổ.

Hướng Nam hoảng hốt, vội cùng Hướng Bắc đỡ bà dậy, vuốt ngực vuốt lưng giúp bà dễ thở.

“A Thiện, nhanh gọi xe.”

“Dạ….”

“Không cần, tôi đã gọi…” Trình Nam lạnh lùng liếc Sảnh Dực một cái rồi nói với Hướng Nam: “…. Gọi xe cứu thương rồi.” <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.