Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 112: Chương 112: Bất ngờ




Hướng Nam thật không rõ Cao Hạo bị làm sao.

Sau khi bị đuổi khỏi phòng, mấy ngày tiếp theo y đều không gặp được Cao Hạo.

Cao Hạo ở trong phòng tĩnh dưỡng. Đồ ăn đều do người hầu nấu xong thì được a Đông tự tay bề vào phòng. Những việc Hướng Nam muốn làm thường ngày đều được a Đông làm thay. Hướng Nam khi không lại biến từ một nửa người hầu thành kẻ nhàn rỗi ăn cơm trắng.

Không ít lần Hướng Nam hỏi a Đông rốt cuộc là có chuyện gì.

A Đông lần nào cũng chỉ cười lịch sự với y, thế nhưng không có trả lời trực tiếp.

A Đông chỉ nói với y mấy chuyện linh tinh khác, nếu không thì khuyên y vào phòng nghỉ ngơi, không trả lời cho thắc mắc của Hướng Nam.

Hướng Nam không có việc gì làm, dần dần, không tìm được vị trí của mình ở nơi đây.

Hướng Nam bắt đầu hiểu ra, Cao Hạo thật sự ngại y rồi, bắt đầu thức thời mà tránh xa, không còn chấp nhất cái gọi là nguyên nhân nữa.

Hôm đó, Hướng Nam định đi rót cốc nước, đi đến cạnh cô người hầu, nhìn mấy món ăn thanh đạm cô làm, hỏi: “Cái này là định mang vào cho cậu chủ Hạo sao?”

“Hôm nay không cần mang vào. A Đông bảo cậu chủ Hạo hôm nay sẽ ra ăn với chúng ta.”

“À…” Hướng Nam nghe thấy bảo Cao Hạo hôm nay “xuất quan”, trong lòng trùng xuống.

Sau đó, y nói: “Lát nữa nấu cơm cô không phải làm phần tôi đâu.”

“Vì sao?” Người hầu quay đầu lại: “Lát nữa cậu đi ra ngoài à?”

“Không phải. Tiết trời nóng nực, tôi hơi chóng mặt, không muốn ăn gì.” Hướng Nam uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không ra ăn đâu. Tôi về phòng ngủ một giấc, khi nào dậy tôi sẽ tự nấu cho mình ăn.”

“À, được.” Cô người hầu gật đầu.

Lúc ăn cơm, người hỏi đến Hướng Nam là a Đông.

“Hướng Nam đâu?”

Người hầu liếc mắt về phía Cao Hạo trước, thấy Cao Hạo không có phản ứng gì mới đáp: “Anh ta không thoải mái trong người, đang nghỉ ngơi trong phòng, nói không ra ăn.”

“Không thoải mái?” A Đông nghe vậy cũng liếc về phía Cao Hạo.

Y không thấy Cao Hạo có phản ứng gì liền kéo ghế ngồi xuống, cũng không nói gì.

Mấy ngày tiếp theo, Hướng Nam biết Cao Hạo không muốn nhìn thấy mình thì cũng bắt chước theo hắn.

Y mỗi ngày đều không ra bàn ăn.

Mỗi lần chờ đến lúc mọi người tản ra, ai bận việc người nấy thì y mới lấy đồ từ trong tủ lạnh tùy tiện nấu mấy thứ để ăn.

Nếu không, có lúc thức ăn còn thừa quá nhiều, liền trực tiếp trộn với cơm rồi đun nóng lại, làm xong thì mang về phòng, trốn.

Cao Hạo không cần y, y không có việc gì để làm.

Hướng Nam cảm thấy mình cứ ở nhờ nơi này, vừa chướng mặt lại vô dụng.

Ý nghĩ rời đi dần xuất hiện trong lòng Hướng Nam.

Hôm đó, hoàng hôn gần kề, Hướng Nam vừa xúc miếng cơm trưa muộn vào miệng thì nghe thấy có người gõ cửa phòng y.

Bên ngoài truyền tới tiếng người hầu, nói có người tìm y. Hướng Nam đặt bát xuống đi ra, thấy ông Đồ đứng một mình ở ngoài cổng thì ngẩn người.

“Bác đến bằng cách nào vậy?” Bên ngoài không thấy có bóng dáng xe điện năng lượng mặt trời, Hướng Nam nhìn trái nhìn phải rồi nói với ông: “Bác vào nhà uống nước trước…”

“Không vào, không vào. Haiz, cậu chủ nhỏ nhà tôi muốn gặp cậu nên kêu tôi lại đây đón cậu.”

Hướng Nam nghe vậy thì nhíu mày.

Y quay đầu nhìn vào trong, nói với ông Đồ: “Tôi…”

“Tôi biết, cậu Hạo ở nhà, cậu bận, không tiện.” Ông Đồ bối rối thay Hướng Nam, cuối cùng, nói: “Thế nhưng, cậu chủ nhỏ không ra ngoài được. Ngày nào cũng làm ầm ĩ, cậu xem…”

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái: “Cậu ta bị nhốt lại sao?”

Ông Đồ lắc đầu: “Không phải, mấy ngày nay lão gia toàn bận đi tiếp khách, không để ý cậu ấy.”

“Vậy cậu ta…”

“Haiz…Mặt cậu ấy…” Tay ông Đồ chỉ chỉ trỏ trỏ lên mặt mình, cuối cùng cũng không nói, hỏi: “Cậu ấy gần đây vì chuyện này mà rất nóng nảy. Không bằng cậu theo tôi đi thăm cậu ấy được không?”

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Hướng Nam không hiểu.

Nghĩ lại thấy Cao Hạo cũng không cần đến y.

Hướng Nam kêu ông Đồ chờ y một chút. Y về phòng cho đồ ăn vào trong hộp bảo quản, để trong tủ lạnh, rồi nhờ người hầu giúp y xin a Đông nghỉ.

Sau đó, y theo ông Đồ ra đường đi về phía căn biệt thự của Thiếu Kiệt.

Cả đường đi, tuy đã hoàng hôn nhưng vẫn còn nóng.

Hướng Nam cùng ông Đồ hai người dùng chung một chiếc ô che năng, cầm quạt, vừa đi vừa ra sức quạt.

Hai người đi rồi lại dừng, định chờ xem có xe điện nào thuận đường đi qua thì ngồi nhờ, thế nhưng dừng liền mấy lượt đều không thấy xe nào.

Thật vất vả đi được nửa đường, Hướng Nam và ông Đồ đi đến sườn đồi, nghe thấy có tiếng xe đang đi xuống, lập tức dừng bước đừng ở đó.

Tiếng động ngày một gần, ông Đồ chăm chú dựng tai nghe ngóng, ngỡ ngàng.

“Nhanh đi!”

Ông Đồ một bó xương già, đột nhiên bước nhanh tới kéo Hướng Nam chạy đi. Hướng Nam không hiểu chuyện gì giữ ông lại, hỏi: “Bác sao vậy?”

“Ôi chao ” Ông Đồ kéo y: “Nhanh đi, nhanh đi.”

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, chỉ đành theo sau. Không ngờ, vừa chạy được mấy bước, Hướng Nam và ông Đồ bị bốn cậu thanh niên lái motor mini reo hò ầm ĩ bắt kịp.

Ông Đồ vừa quay lại nhìn liền bị súng phun nước bắn cho mặt đầy mực đen. Hướng Nam đờ người, lập tức phản ứng lại lấy ô che chắn cho mình và ông Đồ vừa bị tập kích.

Súng nước mực dầu tập trung công kích. Ông Đồ cùng Hướng Nam hai người che mặt, bị ép đến vách tường, bộ dạng trốn tránh thực nhếch nhác.

Tấn công được một lúc lâu, một tên nhóc trong nhóm đưa tay ra lệnh với ba người còn lại.

Bốn người lại định tìm mục tiêu ven đường, thu súng nước lại khởi động xe reo hò rời đi.

Không ngờ rất nhanh, Hướng Nam liền nghe thấy một tiếng kêu lớn.

Hướng Nam thò đầu ra, nhìn thấy Thiếu Kiệt dọc theo bên đường đi tới mau chuẩn độc đưa chân đạp bay người lái xe motor min đi qua bên người cậu.

Ngay sau đó, Trương Sinh theo sau Thiếu Kiệt không xa ôm áo sơ-mi bọc đầy gạch vụn hung dữ ném về chiếc motor mini còn lại đang vòng lại cứu nạn.

Hai tên tránh được thấy có hai người chạy tới bắt bọn họ liền vội vã quay đầu xe phóng vút đi nhanh như chớp. Thiếu Kiệt nhìn hai người đuổi theo tay không trở về, cười mỉa họ, chỉ ngón tay cái xuống đất. Hai người kia thấy Thiếu Kiệt như vậy, nhún vai, tỏ ý không cách nào, mỗi người một bên cánh tay, dùng sức kéo tên bị Trương Sính thu phục đứng dậy.

Hướng Nam tiến lên nhìn thấy.

Khuôn mặt đẹp trai của Thiếu Kiệt có vết mực dầu nhạt đã được lau chùi qua nhưng vẫn rất rõ ràng.

Thiếu Kiệt nhìn Hướng Nam, lại nhìn ông Đồ, ném cho ông một bọc giấy ăn, đi tới bên cái người bị cậu đạp ngã dưới đất không đứng lên được, nhận lấy chiếc súng nước Trương Sính đưa qua, đưa chân dẫm mạnh lên một bên cổ tay của kẻ bị thương kia.

Người kia luôn miệng kêu đau, cậu vẫn không suy suyển.

Cậu dồn thêm lực xuống chân. Người kia đau đớn kêu gào, Thiếu Kiệt thấy gã mở miệng liền nhét đầu súng nước vào miệng gã.

“Lần trước không bắt được mày, lần này mày lại tự vác xác đến cửa! Ngưởi của tao mà mày cũng dám trêu…”

“Mày cũng không tự hỏi bản thân…” Mắt Thiếu Kiệt ánh lên tia tàn độc như loài sói. Cậu ấn nòng súng dài dài vào miệng tên kia, âm trầm trừng gã, nhe răng: “Mày có trêu nổi không?” <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.