Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 150: Chương 150: Bắt cóc và đùa bỡn




Tiệm cà phê.

Bọn nhỏ đã được Mạc Dương tới đưa đi rồi.

Thiếu Kiệt cùng Hướng Nam ngồi mặt đối mặt, cả hai đều trầm mặc.

Hướng Nam không ngờ là Thiếu Kiệt bắt bọn nhỏ đi.

Tên Triệu Minh Lương kia chỉ là nghe bảo không thấy bọn nhỏ đâu nên liền thuận nước theo dòng, giả bộ như thực sự làm chuyện đó mà tống tiền.

Hướng Nam hỏi Thiếu Kiệt bắt hai đứa nhỏ đi làm gì.

“Muốn giết chết chúng nó.”

Câu trả lời này của Thiếu Kiệt khiến Hướng Nam sững sờ.

“Thiếu Kiệt…”

“Vì sao lại tái hôn sinh con?” Thiếu Kiệt gào lên: “Vì sao lại dây dưa không rõ ràng với đám người đó? Anh rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi! Anh còn nhớ những gì nói lúc trên đảo với tôi không?”

“Bọn nhỏ… không phải con ruột của tôi.”

“Còn chuyện dây dưa không rõ ràng…” Hướng Nam cười tự giễu: “Cậu cũng không phải mới ngày đầu biết tôi….”

Thiếu Kiệt nắm lấy tay y.

“Rời khỏi bọn họ!”

Thiếu Kiệt rất nghiêm túc, đầu mày nhíu chặt, nhìn Hướng Nam đăm đăm.

Hướng Nam rút tay về, nhỏ giọng: “Có thể sao?”

Thiếu Kiệt ngẩn người.

Đúng vậy, có thể sao?

Đám sói con ai nấy cũng là kẻ chiếm cứ một phương trời. Hướng Nam muốn chạy cũng chạy không thoát. Bọn họ muốn độc chiếm, nếu như số còn lại kết hợp đối phó thì cũng không độc chiếm được.

“Cậu với Tiêu Tiêu khi nào tổ chức lễ cưới?”

Lời này của Hướng Nam lại khiến Thiếu Kiệt sửng sốt.

Hướng Nam nói: “Hôm nay, cốc này coi như cốc rượu mừng cậu mời tôi trước.”

Hướng Nam gọi phục vụ, lấy chiếc thẻ năm đó Thiếu Kiệt để lại cho y (vốn định dùng để chuộc con về), đưa qua.

Hướng Nam ra hiệu cho phục vụ lát nữa tìm Thiếu Kiệt lấy mật khẩu là được.

Y đứng dậy, nói một dãy số cho Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt hoàn hồn lại sau một phút ngớ người, ngước lên: “Cái gì?”

“Mật khẩu (sinh nhật Hướng Nam).” Hướng Nam khẽ cười: “Tôi nghĩ, cậu có thể đã quên rồi.”

Hướng Nam ép bản thân bình tĩnh rời đi.

Y không biết, lúc y rút thẻ ra, tấm ảnh in kia cũng rơi xuống đất.

Thiếu Kiệt nhặt tấm ảnh lên.

Cậu xem ảnh, lòng dạ trăm mối ngổn ngang.

Cậu ngồi lại xuống ghế, trầm ngâm rồi lại ngẫm nghĩ, cuối cùng, đứng dậy định đuổi theo.

Không ngờ lại bị người phục vụ mang máy quẹt thẻ ra giữ lại.

Thiếu Kiệt vội vã ấn mật khẩu sau lao nhanh ra ngoài.

Cậu chạy tới chỗ đường cái thì đã không thấy bóng dáng Hướng Nam đâu nữa.

Cậu đứng bên đường cái gào thét nhưng chẳng ai đáp.

“Hướng Nam –” Thiếu Kiệt chạy quanh trước sau trái phải, kêu lớn: “Anh chỉ cần chờ hết sinh nhật này của tôi mà thôi! Tôi chỉ cần qua sinh nhật này là có thể ở cùng bên anh rồi! Hướng Nam! Anh ở đâu?”

Thiếu Kiệt chọn một phương hướng rồi ba chân bốn cẳng lao về phía đó.

Thiếu Kiệt thế nào cũng không ngờ được, ở ngày chỗ cậu vừa đứng, chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, Hướng Nam bị một kẻ lấy vải tẩm thuốc mê bịt mũi kéo vào trong hẻm. Y không giãy thoát được, người dần dần nhũn ra, ngất lịm đi.

Lúc Hướng Nam tỉnh lại không biết mình đang ở đâu, cũng không nhìn thấy gì cả.

Mắt y bị bịt kín, hai tay bị trói chặt, ngồi trên một chỗ vừa mềm vừa thoải mái.

Hướng Nam nghe thấy tiếng cửa mở.

Tiếng bước chân không thực rõ ràng, giống như đang đi trên thảm.

Hướng Nam không rõ người tới là ai, chỉ biết người này vẫn luôn giữ một khoảng cách với y, đứng ở đó yên lặng nhìn y.

Hướng Nam không đoán được ý đồ của đối phương, căn bản không dám manh động.

Y điều chỉnh tư thế ngồi, sờ thấy một lớp lụa trơn bóng rồi lại sờ tới lớp vải bố bông mềm. Hướng Nam đoán mình đang ngồi trên giường, lùi về sau, sờ thấy thành giường.

“Anh bắt tôi tới đây để làm gì?” Hướng Nam hiện tại như một con thú con lông dựng đứng chuẩn bị chống cự.

Người đứng ở đầu bên kia giường vuốt cánh môi xinh đẹp, ngắm nghía thưởng thức. Hướng Nam không nhận được câu trả lời, rất căng thẩng: “Rốt cuộc là ai đấy?”

Hướng Nam giống như đang ở một mình trong căn phòng trống không mà diễn kịch độc thoại.

Sự kiên nhẫn của y dần mất đi.

Y bắt đầu cẩn thận thò chân ra, rất đề phòng mà dùng hai chân mò mẫn xuống giường.

Điều khiến Hướng Nam thấy kỳ quái là, hành động này của y không bị ngăn cản.

Tay y bị trói chặt đằng sau lưng, không tháo tấm bịt mắt xuống được, cũng không biết xung quanh mình là những gì, nghĩ không ra nên làm thế nào mới có thể giúp bản thân trốn thoát.

Chân y cẩn thận bước từng bước trên tấm thảm dày.

Y mấy lần đụng phải không biết là thứ gì, nghe thấy tiếng gỗ, tiếng thủy tinh va đập, rất đau nhưng đành cắn răng chịu đựng.

Hướng Nam nghe thấy một vài tiếng động.

Người kia hình như ngồi xuống giường rồi.

Kẻ đó mang thái độ đầy hứng thú đưa mắt nhìn y, nhìn y bước từng bước, mạo hiểm tiến về trước.

Hướng Nam đụng phải một cánh cửa.

Y ban đầu rất vui mừng, nhưng sau khi nhấc chân lên lại không chạm thấy bên kia khung cửa.

Không phải cửa sao?

Không, là cửa, nhưng hẳn là không phải cửa để rời khỏi căn phòng này.

Hướng Nam nghe thấy phía giường có tiếng động, nghĩ mình bị người ta trói lại coi như con khỉ diễn xiếc, trong lòng nổi nóng.

Y định lên tiếng, định chửi mắng, không ngờ miệng vừa hé, đã có chuyện bất ngờ xảy ra.

Có người mở cửa phòng.

Chính là chỗ cách Hướng Nam không xa.

Một người phụ nữ tiến vào vừa lên tiếng, Hướng Nam liền nghe tiếng đoán phương hướng rồi lập tức lao qua đó.

Người phụ nữ kia bị Hướng Nam dọa nhảy dựng.

Hướng Nam còn chưa thành công thoát ra khỏi phòng đã bị người từ phía sau tóm lại, kéo lê đẩy lên giường.

Cảm giác này, Hướng Nam sững người.

Y ngồi dậy.

Người phụ nữ nọ bị đuổi ra, cửa phòng lại đóng lại. Người kia đi tới trước giường, sờ chân Hướng Nam, tựa sát về trước, nghe Hướng Nam gọi y thì ngẩn người.

“Thường Triết.

Mọi hành động của người đó hoàn toàn khựng lại.

Trong lòng Hướng Nam phỏng đoán, lại gọi: “Thường Triết?”

Cặp mắt xanh lam hơi cong híp lại, khóe miệng Thường Triết cũng nhếch lên.

Y khẽ chạm lên môi Hướng Nam, giọng trầm trầm đầy mê hoặc: “Sao anh biết là tôi?”

“Sao có thể không biết là cậu?”

Khi nãy Thường Triết vừa chạm vào y, y liền cảm nhận được.

Là Thường Triết không sai.

Thường Triết rất thỏa mãn với việc Hướng Nam có thể nhận ra mình, khẽ hôn y rồi đưa tay sờ nắn eo Hướng Nam.

Thường Triết cởi quần Hướng Nam ra, trực tiếp tiến vào trong y.

Sự thô bạo cố tính của Thường Triết khiến Hướng Nam đau đến mặt trắng bệch.

Hướng Nam không nhìn thấy gì, tay lại bị trói chặt phía sau.

Y cắn môi chịu đựng. Thường Triết nhìn cả người y lấm tấm mồ hôi, hôn nhẹ lên chóp mũi y rồi đầy yêu thương dịu dàng nói: “Anh biết không? Anh là người thứ hai trong cuộc đời tôi phản bội lại tôi….”

Trong đôi con ngươi xanh lam chỉ có một vẻ u ám, nhưng Hướng Nam không nhìn thấy.

Hướng Nam đau đến mức kêu thành tiếng, hỏi y: “Cậu bắt cóc tôi… rốt cục là muốn làm gì?”

“Muốn làm gì sao?” Cả người Thường Triết tản ra luồng khí lạnh hung ác, bật cười ha ha, thì thầm bên tai Hướng Nam: “Tôi muốn Mạc Dương chết ”

Đại thúc sững người, vô cùng hoảng hốt. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.