Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Chương 227: Chương 227




Chương 227: Anh yêu người, không phải anh yêu em (7)

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Thích Hạ Qúy Thần? Hoặc là, đối với Hạ Qúy Thần động tâm?

Mặt mày Qúy Ức càng ngày càng không vui.

Cô vĩnh viễn đều không thể quên được, cô nén ủy khuất để đi tìm Lâm Chính Ích, chỉ vì muốn kéo đầu tư về cho hắn, nhưng hắn lại đối xử với cô như thế nào? Sỉ nhục cô ra sao?

Thích? Động tâm?

Cô chán ghét, né tránh hắn còn không kịp, sao có thể sinh ra loại tình cảm tốt đẹp như vậy đối với hắn?

Đường Họa Họa thấy Qúy Ức nhấp nhấp môi, mãi vẫn không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ lo nhìn về phía Bạc Hà để né tránh, liền nhỏ giọng thúc giục: “Tiểu Ức ….”

Quý Ức bị giọng nói của Đường Họa Họa cắt ngang dòng suy nghĩ, cô sợ Đường Họa Họa lại tiếp tục nói hươu nói vượn, gán ghép uyên ương lung tung nên lập tức mở miệng: “Cậu sẽ thích người mà cậu ghét sao?”.

Qúy Ức trả lời quá nhanh, Đường Họa Họa ngẩn người mấy giây rồi lại mới tiếp tục nói: “Tiểu Ức, cậu đùa cái gì vậy? Hạ học trưởng đối tốt với cậu như vậy, sao cậu lại có thể ghét …”.

Quý Ức một giây cũng không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này với Đường Họa Họa nữa, giây trước Đường Họa Họa vừa mới mở miệng, giây sau cô liền ngắt lời: “Tớ không nói giỡn với cậu, thích, động tâm với hắn, không bằng giết tớ đi!”.

Nói xong, Qúy Ức cũng không đứng lại chỗ cũ nữa, ôm lấy chồng sách trong ngực, xoay người đi về phía ký túc xá.

Bạc Hà với Đường Họa Họa hình như đã bị câu nói chắc như đinh đóng cột của Qúy Ức làm chấn động rồi, hai người đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, sau đó mới vội vàng đuổi theo Qúy Ức.

(Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Dịch Ngôn Tình – không nên copy trái phép).

Ba người Qúy Ức đã sớm đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn của Hạ Qúy Thần, nhưng Hạ Qúy Thần thì vẫn duy trì tư thế dừng lại lúc nãy, không nhúc nhích chút nào.

Có không ít sinh viên đang đi về phía sau khu dạy học, cũng có không ít sinh viên đang ôm sách giáo khoa đứng gần hắn nói nói cười cười.

Nhưng tầm mắt của hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm chỗ Qúy Ức đứng lúc nãy.

Ánh chiều tà của mặt trời lặn, đem bóng dáng của hắn kéo ra thật dài.

Chính hắn cũng không rõ ràng lắm mình duy trì tư thế như vậy trong bao lâu, thẳng đến khi có người cùng khu ký túc xá với hắn đến phòng giáo vụ lấy sách, thấy hắn hô lên: “Anh Thần?”

Hạ Qúy Thần giống như không có nghe thấy, vẫn không nhúc nhích như cũ.

Bạn cùng phòng buồn bực, bước lên phía trước mấy bước, sau đó đứng ở phía sau Hạ Qúy Thần, vươn tay vỗ vỗ bả vai của hắn: “Anh Thần, anh nhìn cái gì mà nhập tâm dữ vậy?”.

Lúc này Hạ Qúy Thần mới đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng cũng nhìn về phương hướng mà Hạ Qúy Thần nhìn nãy giờ, nhưng lại không có nhìn thấy cái gì, liền cười ha hả: “Anh Thần, đêm nay ký túc xá chúng ta liên hoan, anh có tới không?”.

Hạ Qúy Thần vừa mới ngây người hơi lâu cho nên ý thức của hắn vẫn còn có chút hoảng hốt, hắn nghe thấy bạn cùng phòng nói, theo phản xạ liền lắc lắc đầu, qua một lát mới phản ứng lại là cậu ta đang nói cái gì, lại gật gật đầu.

Hắn sợ mình lắc đầu rồi lại gật đầu, bạn cùng phòng sẽ không hiểu, liền mở miệng nói thêm một câu, âm thanh khàn khàn kỳ cục: “Ở đâu?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.