Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Chương 140: Chương 140: Chửi bới cũng là một loại động lực để người khác bước tới phía trước (10)




Chương 140: Chửi bới cũng là một loại động lực để người khác bước tới phía trước (10)

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

“Hạ Qúy Thần, cậu nhất thiết phải tuyệt tình như vậy hay sao?”. Lâm Chính Ích muốn bò dậy nhưng ông ta chỉ vừa động một chút liền đau đớn mà hít hà một hơi, sau đó lại mang theo mấy phần bực bội quay đầu về phía Hạ Qúy Thần đang đứng một bên, nhe răng trợn mắt mà mở miệng: “Cậu phải hiểu được, nếu như cậu đắc tội với tôi …”.

Hạ Qúy Thần không có kiên nhẫn mà nhẫn nhại, hắn bước lên phía trước hai bước, sau đó nhấc chân lên dẫm lên vai của Lâm Chính Ích, cắn răng gằn từng chữ một: “ Thì sao?”.

Lâm Chính Ích đau đớn liền rên lên hai tiếng, hàm răng run rẩy qua một lúc lâu mới miễn cưỡng phát ra âm thanh, lại tiếp tục nói nốt một nửa lúc nãy : “….. thì cậu cũng sẽ không được yên, cũng sẽ không có được thứ gì tốt …..”

Lâm Chính Ích còn chưa có nói hoàn chỉnh hết câu, Hạ Qúy Thần đã không còn nhẫn nhại nổi, lực đạo trên chân chợt tăng thêm, Lâm Chính Ích vừa phát ra tiếng kêu rên thì Hạ Qúy Thần cũng mở miệng: “Xin lỗi!!! Tôi đây sẽ giáo huấn ông!”

Nói xong Hạ Qúy Thần liền khom người, giơ tay muốn kéo phía sau gáy của Lâm Chính Ích.

Hạ Qúy Thần còn chưa có động thủ, Lâm Chính Ích bị đánh đến váng đầu hoa mắt đã như quỷ khóc sói gào mở miệng: “Tôi nói, tôi nói, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Lâm Chính Ích hô liên tiếp ba lần, thanh âm lần sau so với lần trước càng to hơn, thẳng đến câu cuối cùng Hạ Qúy Thần mới chậm rãi buông lỏng cổ áo của ông ta ra, sau đó đem chân từ trên người của Lâm Chính Ích rút lại.

Hạ Qúy Thần cũng không nhìn Lâm Chính Ích đang quỳ rạp trên mặt đất rầm rầm rì rì mà trực tiếp đem tầm mắt dừng ở trên mặt của Qúy Ức.

Lệ khí trên người của hắn còn chưa tiêu tán hoàn toàn, trong đáy mắt đen nháy dường như có khí thế sắc bén vẫn đang nhảy lên.

Hạ Qúy Thần khủng bố và nguy hiểm như vậy nhưng Qúy Ức lại quên cả sợ hãi cùng trốn tránh, đối mặt với tầm mắt của hắn lại ngơ ngẩn đáp lại.

Cô còn nhớ rõ nhiều năm trước, trong vườn trường ở Tô thành, một nam sinh cả người đầy máu túm một nam sinh khác ném tới trước mặt cô, sau đó lại bừa bãi đạp lên lưng của nam sinh kia buộc cậu ta mở miệng xin lỗi, nam sinh kia nói một tiếng lại một tiếng “Thực xin lỗi” còn Mập mạp đứng bên cạnh lại phối hợp đếm số.

Qúy Ức chớp mắt một cái, cô có chút không rõ ràng hiện giờ đang là hồi ức hay vẫn là hiện thực. Ánh mắt của Qúy Ức hoảng hốt đến lợi hại, thế nên Hạ Qúy Thần liền bước đến trước mặt của cô, lúc hắn đứng trước mặt cô cô còn không có một chút phản ứng.

Đứng gần Hạ Qúy Thần mới thấy rõ ràng, quần áo trên người của cô có chút hỗn độn, chỗ cổ áo đều bị xé rách, khuôn mặt trắng nõn còn in rõ dấu tay.

Trước khi hắn tới Lâm Chính Ích đã động thủ?

Trong nháy mắt ý nghĩ muốn giết người liền xông lên trong lòng Hạ Qúy Thần, lúc vừa tới gần Qúy Ức, ánh mắt của hắn đã dịu xuống, còn hiện lên vẻ ấm áp, bây giờ nhìn thấy mặt của cô lại lần nữa trở nên âm lãnh thô bạo.

Đôi tay của hắn nắm thành quyền, nỗ lực áp chế lồng ngực đang phập phồng kịch liệt. Một hồi lâu hắn mới nâng tay lên cởi áo khoác ra rồi khoác lên trên người của cô, che lấp da thịt ở chỗ vai bởi vì quần áo bị xé rách mà lõa lồ ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.