Đại Niết Bàn

Chương 30: Q.1 - Chương 30: Chẳng kịp bi thương cho ai




- Con trai chúng ta hôm nay thật đẹp trai, năm xưa cha mẹ tới Ba Sơn, vị đạo sĩ tính số chẳng phải nói rồi sao, sau này con sẽ làm quan lớn, em nhìn tiềm lực của con xem, đúng là con anh có khác. Giống hệt cha hồi ở bộ đội, cha vốn ném lựu đạn vốn không quá 64 mét, về sau liên đội trưởng chế nhạo cha, cha đánh cược với ông ta, cha suốt một tháng trời buộc da trâu rèn luyện, ném được 72 mét, phát kỷ lục của liên đội, được ăn thịt một tuần, khi đó phong quang lắm.

Tô Lý Thành tâm tình kích động, dường như quay về thời đại tuổi trẻ nhiệt huyết.

Tô Xán mừng từ tận đáy lòng, cha mẹ đúng là đôi trai tài gái sắc, trước đó bị áp lực cuộc sống đè cho không thở nổi, không nhìn ra sự ưu tú của họ, giờ được giải thoát khỏi áp lực lớn nhất, hồi phục lại tuổi xuân, lòng nhẹ nhõm, khuôn mặt tỏ ra năng lượng vô cùng vô tận.

Tô Xán ăn sáng xong, mang theo bút, một cái túi nhỏ, trước khi đi tới trường, mẹ dặn:

- Chiều nay cậu cả mời nhà ta ăn cơm, không tới Trúc Hiên Cư nữa, tới khách sạn Khải Lai, con nhớ về sớm đấy.

Khách sạn Khải Lai là khách sạn lớn nhất của Hạ Hải, bốn sao, buổi tối bật đèn pha sáng rực, làm có cảm giác như ở Las Vegas.

Đương nhiên khi ấy Tô Xán chưa biết Las Vegas là cái gì, trong ấn tượng thành phố Hạ Hải khi khách sạn Khải Lai bật đèn giống như sòng bạc lộng lẫy trong phim cảnh.

Bởi thế khi đó có thể ăn một bữa cơm ở khách sạn Khải Lai là hết sức vinh hạnh, cũng chỉ có lãnh đạo thành ủy với một số doanh nhân giàu có mới tiêu pha được, còn với điều kiện nhà Tô Xán không khác gì chuyện ngàn lẻ mọt đêm.

- Cậu cả .. Khách sạn Khải Lai?

Tô Xán lẩm bẩm, thấy đây là dấu hiệu tốt.

Trước cổng trường vẫn là đủ các loại quán ăn vặt, ánh mặt trời vẫn chiếu một góc bảy lăm độ vào giờ tới trường, lớp học mới dựng ngay trước mắt, trong ấn tượng cũ nó rất cao lớn, bây giờ Tô Xán thấy bình thường. Giống như mình tốt nghiệp cao trung quay về thăm trường tiểu học, sẽ thấy tường bao khi nhỏ trông rất cao, bây giờ chống tay một cái là nhảy qua được.

Đây là ngôi trường trước kia mình học sơ trung và cao trung, nhưng tương lai mình sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa.

Tới lớp học thì đã thiếu không ít người, thầy giáo Tiểu Chu đang phát bảng thành tích, xem ra mình tới muộn. Tô Xán vừa mới xuất hiện ở cửa phòng học đã bị thầy Tiểu Chu kéo tới, vỗ bốp lên đầu Tô Xán, làm y đau tới nhe răng, có điều biết thầy giáo trẻ n ày chân tình chân tính, tuy đối với học sinh lười học hoặc phá phách có chút bạo lực, nhưng tâm địa rất tốt.

Tiểu Chu nhìn Tô Xán từ trên xuống dưới như nhìn quái vật, sau đó đưa bảng thành tích cho Tô Xán:

- Giỏi lắm! Thằng nhóc này sao làm được vậy, 645 điểm! Theo thầy thấy, em là con ngựa ô lớn nhất trong khối.

Tiểu Chu làm sao không kinh ngạc cho được, thậm chí lúc vừa mới thấy thành tích, còn tưởng nhầm lẫn, 445 còn đáng tin hơn 645 điểm, xác nhận mấy lần vẫn thấy khó tin, người cao điểm nhất khỏi phải nói là Đường Vũ, 670 điểm, còn tên nhóc Tô Xán này đạt 645 điểm, nghiễm nhiên xếp thứ 5, căn bản không thể tin đây là học sinh thành tích thường xuyên xếp hạng 30-40 trong lớp. Lúc này nhìn Tô Xán cảm giác khác hẳn, thường ngày chẳng cảm thấy gì, giờ thấy linh động đầy trí tuệ, chỉ lo vừa rồi mình kích động, vỗ hỏng cái đầu thông tuệ này.

Biết thành tích này của Tô Xán chỉ có mấy học sinh thường ngày thành tích chẳng ra sao, cố ý tới muộn chút cho ít người, tránh lúc lấy thành tích bị bạn bè biết thì xấu hổ. Tô Xán rõ ràng cảm giác được mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bất kể là nam hay nữ tới chụp ảnh đều mặc đồng phục áo sơ mi trắng, Tô Xán vô cùng hoài niệm cảnh này, đám nữ sinh đều mang khuôn mặt hồng hồng phải phần non nớt, Đường Vũ đương nhiên là tiêu điểm của cả khối. Còn nhớ sau khi tới trường nhận bảng thành tích, Đường Vũ cùng một số cô gái đi liên hoan, đó là buổi tụ hội cuối cùng của Đường Vũ với bạn học sơ trung, rất nhiều nam sinh say khướt, biết ba năm theo đuổi Đường Vũ vô ích.

Thậm chí một số sau khi lên cao trung rồi vẫn tới Nhất Trung theo đuổi Đường Vũ, đó là chuyện truyền kỳ sau này.

Khi chụp ảnh Đường Vũ đứng ở phía trước Tô Xán, thầy Tiểu Chu rất kích động vì con ngựa ô Tô Xán, bởi vì một học sinh mũi nhọn trong lớp phát huy không được như kỳ vọng, không nói tới chuyện thành tích. Số học sinh ít ỏi biết được chuyện toàn thành tích không như ý, chẳng tâm trạng nào đi tuyên truyền cho y. Có điều khi sắp xếp vị trí, thấy Tiểu Chu lại điều Tô Xán tới giữa ống kính.

Chuyện này cũng thay đổi, Tô Xán nhớ ảnh chụp tốt nghiệp sơ trung y đứng ở bên rìa, khi chụp ảnh lại còn đúng lúc y nhắm mắt lại, cho nên về sau khi bạn học tụ hội lật xem ảnh, làm người ta chẳng nhớ ra y là ai.

Lần này Tô Xán mở mắt thật to, cười thật tươi, khi ánh đèn lóe lên, bóng cây vừa vặn lướt qua áo sơ mi trắng của y, trên cuộn phim ghi lại hình ảnh một chàng trai tuấn lãng có nụ cười rạng rỡ như nắng mai.

Lấy bằng tốt nghiệp, cùng hẹn ngày tới chỗ thầy Tiểu Chu lấy ảnh tốt nghiệp, quãng đời cuối cùng của sơ trung đã kết thúc.

Đường Vũ cùng đôi chị em song sinh Trình Vân, Trình Lan đang đi trước nói gì đó, đột nhiên quay lại, đôi mắt khiến bao chàng trai si mê quay sang liếc nhìn Tô Xán, hỏi:

- Lát nữa liên hoan, bạn có tới không?

Trình Lan và Trình Vân kinh ngạc há mồm, buổi liên hoan này do hai người họ tổ chức, chuẩn bị khuyên nhủ Đường Vũ cũng đi, như thế không khí sẽ cao hơn, mấy nam sinh nổi bật trong lớp nhờ họ nhất định rủ được Đường Vũ, hai cô đang nói chuyện này, Đường Vũ còn chưa trả lời rõ ràng, ai ngờ chớp mắt quay sang hỏi Tô Xán rồi.

Tô Xán bình thường nằm ngoài rìa vòng tròn bọn họ, thành tích đã không tốt, bề ngoài cũng chẳng phải thuộc loại con trai thể thao được nữ sinh hoan nghênh, trong lớp chẳng thân thiết với ai, nên gần như chẳng ai nhớ tới. Chị em Trình Lan, Trình Vân ngạc nhiên cực, có điều yên tâm hẳn, nói thế tức là Đường Vũ đồng ý tham gia buổi liên hoan của mình rồi.

Hai chị em họ tất nhiên chẳng nghĩ nhiều, nếu nói Đường Vũ thích Tô Xán là điều không thể nào, Đường Vũ là cô gái có tầm mắt cực cao, huống hồ học kỳ sau Đường Vũ sẽ vào Nhất Trung, còn Tô Xán vào được Tam Trung hai không còn chưa rõ, hai bên chênh lệch quá lớn, nếu Đường Vũ mà động lòng với Tô Xán, bọn họ đi nhảy sông cho rồi.

Tô Xán đột nhiên bắt gặp đôi mắt rạng ngời của Đường Vũ, trái tim nảy một cái, lớp trưởng luôn lạnh lùng kiêu hãnh lại chủ động mời mình tham gia liên hoan, chuyện mơ cũng chẳng có. Có điều Tô Xán biết nội tâm Đường Vũ tinh tế ấm áp hơn xa vẻ bề ngoài lãnh đạm, đại khái cô cho rằng sau này mọi người thực sự không có gặp lại nhau nữa, nên mới mời mình, đổi lại là bạn học khác cũng không có khả năng gặp lại ở phía sau, Đường Vũ cũng sẽ nói lời này.

Thật thú vị, không biết khi gặp lại ở Nhất Trung thì Đường Vũ sẽ có vẻ mặt gì, Tô Xán nghĩ thế hoàn toàn vì tò mò, khuôn mặt kinh ngạc của băng sơn mỹ nữ chắc ai cũng muốn thấy, khẽ lắc đầu nói:

- Trong nhà mình có chuyện, mọi người đi đi, chơi vui nhé, chúc tốt nghiệp vui vẻ.

Lần này thì cả ba cô gái cùng sững sờ, buổi liên hoan này, Đồng Thanh Vân, Cao Tiểu Sơn, Liêu Hải Đăng toàn nam sinh cấp minh tinh tranh nhau tổ chức, huống hồ lại do Đường Vũ đích thân mời, vậy mà Tô Xán lại từ chối, tên này đúng là ... khác người.

Đường Vũ chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng sâu trong đáy mắt cho chút bất mãn cùng hụt hẫng.

Có lẽ sau lần này, vận mệnh mỗi người sẽ có lối rẽ khác nhau, chân trời góc bề, không gặp lại nữa.

Cuộc đời là như như vậy, chẳng kịp để bi thương cho ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.