Đại Mộng Chủ

Chương 221: Chương 221: Tiểu Lôi Phù lập công




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Tiếp đó mấy đạo sương mù màu đen từ trong hỗn độn hắc vụ bay ra, như dây leo không ngừng quấn tới thân Thẩm Lạc, lại bị hắn dùng bộ pháp tinh diệu mạo hiểm tránh thoát.

Toàn thân mặt ngựa sáng lên hồng quang, thôi động sướng trắng hộ thể nhằm tránh thoát trói buộc.

Thấy Thẩm Lạc sắp đến bên người gã, hỗn độn hắc vụ lăn một cái tản ra, chân thân Trấn Hà Thủy Thú lập tức xuất hiện sau lưng, đột nhiên mở ra miệng to như chậu máu, ở trong hiển hiện vòng xoáy màu đen, muốn trực tiếp nuốt lấy hắn

Thẩm Lạc nói thầm một tiếng “Không ổn”, bỗng nhiên vung tay lên, một đạo thủy tiễn từ trong tay áo nổ bắn ra, mũi nhọn đính lấy ba, bốn tấm Tiểu Lôi Phù, “Vèo” một tiếng, bắn tới đỉnh đầu thuỷ thú.

“Ầm” một tiếng sấm rền!

Mấy đạo lôi quang tuyết trắng lần nữa lóe sáng bầu trời đêm, đánh thẳng vào trên thân Trấn Hà Thủy Thú.

“Rống...”

Trong miệng nó lập tức phát ra một tiếng gào thét, động tác nuốt xuống theo đó trì trệ.

Thẩm Lạc nhân cơ hội này, lách mình đi tới bên người mặt ngựa, đưa Câu Hồn Thiết Bút vào trong tay gã.

Lúc này hồng quang trên người mặt ngựa đã trướng đến đỉnh điểm, Câu Hồn Bút vừa hạ xuống tay, trên thân gã liền có một cỗ khí thế mạnh mẽ nổ bể ra.

Thẩm Lạc bị nguồn lực lượng này xông lên, chấn bay ngược ra sau, thật vất vả dùng bộ pháp Tà Nguyệt thay đổi thế đi, xoay người một cái thân hình mới đứng vững.

Hắn vội vàng nhìn lại bên này, chỉ thấy mặt ngựa đã triệt để thoát thân, một tay bấm niệm pháp quyết, một tay cầm bút, bắt đầu viết trong hư không.

“Nếu không mang Hóa Sát Bình, vậy coi như ngươi không may, đành phải trực tiếp diệt sát!” Câu Hồn Mã Diện gầm thét một tiếng.

Tốc độ viết càng lúc càng nhanh, một thiên văn tự dày đặc rất nhanh viết xong, ở giữa không trung hóa thành một bức huyết sắc thiên chương, như thiên la địa võng từ bốn phương tám hướng quấn tới, áp chế Trấn Hà Thủy Thú ở trong đó.

Dưới hồng quang chiếu rọi, huyết sắc thiên chương bắt đầu nhanh chóng co vào, sương mù trên người Trấn Hà Thủy Thú cũng theo đó không ngừng thu vào thể nội, chân thân của nó cũng theo đó lại nổi lên.

“Dẫn hồn nhiếp linh, trấn sát bách sát!” Thân hình mặt ngựa bạo khởi, hét lớn một tiếng.

Phù văn trên Câu Hồn Bút đột nhiên sáng lên, thân bút phồng lớn gấp mười lần, như một cây trường mâu đâm thẳng ra, xuyên thủng trán thủy thú, ngòi bút xuyên ra sau đầu.

“Ngao...”

Trấn Hà Thủy Thú phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế, toàn thân cuồn cuộn sương mù kịch liệt, cũng bị thanh Câu Hồn Bút kia thu nạp, một thân huyết nhục bạch cốt cũng dần dần hiển lộ ra.

Bất quá rất nhanh, bạch cốt huyết nhục kia liền mục nát thành tro, cuối cùng phiêu tán ra.

Đúng lúc này, trong tro tàn Trấn Hà Thủy Thú đã phiêu tán, đột nhiên có một đạo khí tức dâng lên, hóa thành một đoàn sương mù màu đen nồng đậm phóng lên tận trời, bắn nhanh về phía thành tây.

Câu Hồn Mã Diện trước đó cũng không phát giác được dị dạng, muốn ngăn cản đã không kịp, đuổi theo hai bước, bước chân bỗng nhiên lảo đảo một cái, kém chút té ngã trên đất, cũng chỉ đành từ bỏ.

Thẩm Lạc vốn định tiến lên xem xét, do dự một chút vẫn đứng nguyên tại chỗ, không lập tức đến.

Lúc này, Câu Hồn Mã Diện một lần nữa đứng thẳng người, quay người nhìn lại hắn bên này.

Thẩm Lạc xa xa ôm quyền thi lễ với gã.

Ánh mắt mặt ngựa do dự một lúc, bỗng nhiên vung tay áo bào, trên thân loé lên một trận hào quang, một lần nữa hóa thành bộ dạng bạch diện thư sinh.

“Ngươi đi theo ta.” Gã nhanh chân đi ngang qua người Thẩm Lạc, nói một câu như vậy.

Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, lập tức đi theo.

Hai người một trước một sau, đi qua tòa Trấn Hoài Kiều tổn hại không nhẹ kia, thân ảnh biến mất cuối con đường.

Qua ước chừng một nén nhang, Bạch Thủy đạo trưởng hôn mê đã lâu được người cứu tỉnh, mờ mịt nhìn bốn phía, mới phát hiện bên cạnh mình thình lình vây quanh ba bốn người.

“Tam trưởng lão!” Ánh mắt của lão tụ lại, lập tức thấy rõ khuôn mặt một người trong đó, kêu lên.

Người kia thân hình thấp bé, gương mặt gầy còm, tóc hơi xám trắng, nhưng ánh mắt thập phần sắc bén, rõ ràng là Bạch Giang Phong.

Bên cạnh lão có ba người, theo thứ tự là một lão giả râu ngắn, một lão ẩu lông mày tím cùng một người gù, tất cả đều là trưởng lão thế gia tu hành có mặt mũi ở Kiến Nghiệp thành, đồng thời bối phận cũng không thấp.

“Bạch Thủy đạo hữu, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tên lão giả râu ngắn thân mang cẩm bào kia, dẫn đầu hỏi.

Tên lão là Lâm Sơn Quả, chính là trưởng lão Kiến Nghiệp Lâm gia, gia tộc có thực lực hơi kém Bạch gia một bậc, tu vi lão lại không kém Bạch Giang Phong.

Tên lão ẩu lông mày tím và người gù kia theo thứ tự là trưởng lão Đỗ gia và Vương gia, nghe Lâm Sơn Quả hỏi như vậy, nhìn nhau một cái, ánh mắt tập trung vào Bạch Thủy đạo trưởng.

Bạch Thủy đạo trưởng vừa định mở miệng, chợt hơi cứng lại, giương mắt nhìn Bạch Giang Phong một chút, lập tức lên tiếng: “Trong thành thật sự có tà ma, vừa rồi ta thấy hậu viện khác thường, đi ra ngoài xem xét liền bị Thủy Quỷ đánh lén, ngất đi...”

“Chỉ như vậy?” Lâm Sơn Quả nghe được đáp án đơn giản này, hiển nhiên có chút bất mãn.

“Không phải như vậy, còn có thể thế nào?” Không đợi Bạch Thủy đạo trưởng nói chuyện, Bạch Giang Phong nhướng mày, hỏi ngược lại.

“Còn xin Bạch Thủy đạo hữu tận lực nói kỹ một chút, đây cũng là vì tốt cho Kiến Nghiệp thành chúng ta.” Lão ẩu lông mày tím nói.

“Đỗ đạo hữu nói có lý, lúc này là thời khắc rung chuyển trong thành, mọi người phải chung sức hợp tác tốt, nếu có phát hiện gì, cũng không nên tự mình tư tàng mới đúng.” Người gù giọng khàn khàn nói.

Bạch Giang Phong do dự một chút, chầm chậm nói: “Kể tường tận một chút đi, không sao.”

Bạch Thủy đạo trưởng nghe lời ấy, lúc này mới kể lại chuyện mình trải qua trước khi hôn mê, một năm một mười nói ra.

Bất quá, lão hôn mê quá sớm, bản thân biết cũng rất ít. Mấy người nghe xong, cũng đều rất thất vọng, từng người âm thầm suy đoán thân phận bạch diện thư sinh kia, nhưng đều không có kết quả gì.

Một bên khác, Thẩm Lạc đã đi theo mặt ngựa tới một đình nghỉ mát yên tĩnh.

Hai người ngồi đối diện nhau, sau đó bạch diện thư sinh nhìn hắn đánh giá thật lâu, mới mở miệng hỏi:

“Người trẻ tuổi, ngươi sao lại nhận ra ta?”

Trong lòng Thẩm Lạc thở dài, lúc trước chính mình hô “Câu Hồn Mã Diện” kia thật sự là quá đường đột.

Bọn hắn gặp lần đầu trong mộng, chính là chuyện ngàn năm sau, rất hiển nhiên, trước mắt mặt ngựa cũng không nhận ra hắn.

Bất quá, trong lòng Thẩm Lạc vẫn có chút nghi hoặc, hắn nhớ kỹ lúc đó gặp trên Âm Minh tế đàn, là mặt ngựa gọi ra tên của hắn trước. Mà khi đó hắn cũng giống như mặt ngựa lúc này, tràn đầy nghi hoặc.

“Tại hạ Thẩm Lạc, trước kia nghe qua một ít truyền thuyết liên quan tới tiền bối, tuyệt đối không ngờ hôm nay có thể gặp được.” Thẩm Lạc đành phải viện một lý do, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.