Đại Mộng Chủ

Chương 1067: Chương 1067: Quy tắc




Dịch: Độc Hành

Lúc Thẩm Lạc đang nhìn, trên bầu trời bỗng xẹt qua mấy đạo lưu quang, từ đằng xa bay tới mấy đạo nhân ảnh, rơi ở trên tòa đài cao chín thước kia, đứng kề vai sát cánh.

Trong đó người ở giữa, là chủ nhà đại hội lần này, Đại Đường quan phủ Trình Giảo Kim. Ở hai bên người gã, chia ra đứng đấy một nữ tử mỹ lệ dáng người cao gầy, thân mang hoa phục vũ y, cùng một đại hán mặc ngân giáp cao gần trượng.

Trên người nữ tử khí phái không tầm thường, khuôn mặt được lụa mỏng che lấp, xem qua liền biết là người Tiên tộc. Mà đại hán mặc ngân giáp tuy có thân người, đầu lâu lại là một Lục Xỉ Ngân Tượng, ma khí trên thân che dấu vô cùng tốt, nửa điểm cũng không nhìn ra là Ma tộc cự phách.

Bên cạnh đại hán mặc ngân giáp là một nam tử khôi ngô sau lưng mọc lên hai cánh, thân hình cơ hồ ngang với đại hán, trên người mặc một kiện vảy giáp màu đen chỉ bao trùm nửa người cùng một tay, mi đỏ tóc đỏ, khuôn mặt túc chính, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Thất Sát bên cạnh đài diễn võ.

Bên cạnh nữ tử Tiên tộc kia đứng đấy một lão giả sáu mươi tuổi thân mang trường bào màu đen, eo buộc đai lưng ngọc, chỗ áo ngực thêu một đoàn vân văn màu vàng, phía dưới dùng cổ triện văn viết hai chữ “Thiên Cơ“.

“Người Thiên Cơ thành?” Thẩm Lạc nhíu mày lại, tự lẩm bẩm.

“Là một vị kim văn trưởng lão, phẩm cấp có lẽ không thấp.” Lúc này, lão giả tóc trắng bên cận hắn nói.

“Kim văn trưởng lão?” Thẩm Lạc nghi ngờ lẩm bẩm.

“Đạo hữu hẳn là không biết? Trong Thiên Cơ thành, đệ tử và các trưởng lão cũng phân chia đẳng cấp, bọn hắn bình thường đều lấy áo đen, đệ tử bình thường nhất thì ống tay áo dùng bạch tuyến thêu hai chữ 'Thiên Cơ', là bạch đinh tầng dưới chót. Người cao hơn một cấp thì ống tay áo gia tăng một đám hỏa vân, được xưng là Luyện Sư phổ thông, cao trên một cấp thì hỏa vân cùng chữ viết màu đỏ, được xưng là Hỏa Luyện Sư, hoặc là Đại Luyện Sư. Trở thành trưởng lão, ngay chỗ ngực dùng ngân tuyến thêu chữ và hỏa vân, lúc này mới xem như trở thành Yển Sư chân chính. Mà trưởng lão cao hơn một cấp như vị trên đài thì thêu hai chữ kim văn, là Đại Yển Sư.” Lão giả tóc trắng cũng không khách khí, giải thích với Thẩm Lạc.

“Đa tạ đạo hữu giải giúp nghi hoặc.” Thẩm Lạc không khỏi cảm khái, chính mình hiểu về các tông phái trong Tam Giới thực sự quá ít.

“Đạo hữu khách khí, tại hạ chưởng môn Thanh Lâm môn Lý Trường Thanh, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?” Lão giả truyền âm hỏi.

“Tại hạ Xuân Thu quan Thẩm Lạc.” Thẩm Lạc đáp.

Nói xong, hai người phát hiện chưa từng nghe qua tên tông môn của nhau, không khỏi đồng thời trầm mặc một lát, trăm miệng một lời:

“Kính đã lâu kính đã lâu.”

Lúc này, bỗng một tiếng hét to truyền đến: “Tất cả đệ tử các tộc dự thi, lên đài.”

Trình Giảo Kim ra lệnh một tiếng, bọn người Thẩm Lạc nhao nhao tung người nhảy lên, rơi vào trên đài diễn võ.

“Lần võ hội này, mở ra tiền lệ Tam Giới, chư vị đều là người sáng tạo lịch sử, về sau mặc kệ thành bại hay không, tên của các ngươi đều sẽ được lịch sử ghi nhớ và lưu truyền.” Trình Giảo Kim một lời nói hết, khiến cảm xúc đám người bành trướng.

Người xem dưới đài cũng cảm thấy như được vinh yên.

Sườn tây đài diễn võ, hai huynh đệ Bạch Tiêu Thiên và Lục Hóa Minh đứng chung tại một chỗ, cười chế nhạo nói: “Sư phụ ngươi thật biết lừa dối.”

“Còn không phải bị buộc sao, lão nhân gia ông ta cũng không muốn làm việc này, tiếc là không tránh được, bệ hạ và quốc sư đều không muốn ra mặt, làm chủ nhà lão cũng chỉ có thể cứng rắn.” Lục Hóa Minh nghe vậy, cũng không tức giận, cười nói.

“Bất quá ngươi xem, Trình quốc công tạo ra không khí này cũng thực không tồi.” Bạch Tiêu Thiên cười hì hì nói.

Trên đài cao, Trình Giảo Kim lại một phen nói khích lệ, sau đó mới bắt đầu tuyên bố quy tắc võ hội.

Trên thực tế, người dự thi đã biết rõ quy tắc, giờ phút này tuyên đọc chủ yếu là cho bách tính bình thường nghe.

“Toàn bộ hành trình 'Tam Giới Võ Hội' này tiến hành trong bí cảnh, thần thức bị hạn chế, thiên địa linh khí cấm tiệt, một khi các ngươi đi vào, sinh tử tự chịu. Cạnh tranh giữa các tộc, cổ vũ đồng tộc ra mắt kết minh, anh dũng phấn đấu giành trước, vì bản tộc và vì chính mình, tranh một phương khí vận đại đạo, tranh một phần cơ duyên tu đạo.” Trình Giảo Kim cao giọng hô.

Đám người nghe được rõ ràng, Tam Giới võ hội cổ vũ đồng tộc kết minh, cổ vũ dị tộc tranh chấp, bất kể sinh tử.

“Còn có một chuyện, mỗi người tham dự thí luyện thì thân được một điểm, đánh giết người khác có thể được một điểm, cũng lấy điểm tích luỹ kẻ kia vào trên người mình. Cho đến khi thí luyện kết thúc, người thắng trận có cơ hội một lần sử dụng Thăng Tiên Đài.” Lúc này, tên Lục Xỉ Ma Tượng kia bỗng nhiên mở miệng hô.

Tiếng nói gã rơi xuống, trên quảng trường tiếng hò hét nổi lên bốn phía, tất cả mọi người trở nên vô cùng kích động.

Thẩm Lạc nghe vậy cũng không nhịn được có chút kích động, Thăng Tiên Đài mặc dù không phải khiến cho người ta lên thẳng Chân Tiên, mà là cường lực giúp đỡ Đại Thừa hậu kỳ độ kiếp Chân Tiên, tối thiểu có thể cam đoan người thăng tiên cho dù thất bại, cũng không bỏ mình biến thành Quỷ Tiên.

“Đặt cược, đặt cược...” Một ít chấp sự đến từ các thương hội bắt đầu hô trong đám người, các đại bàn khẩu từ giờ khắc này, bắt đầu cao tốc vận hành.

Không ít người bắt đầu nhao nhao âm thầm đặt cược, tỷ lệ thắng nhỏ cho một tộc nào có thể đạt thứ nhất, đánh cược lớn cho một người có thể đạt được thắng lợi, không ai quan tâm ai sống ai chết, chỉ để ý ai thắng ai thua.

Trên bầu trời, từng quyển trục rơi xuống, bốn mươi tên tu sĩ trên đài nhao nhao đưa tay tiếp được quyển trục trước người mình, mở ra thoáng xem một chút, liền ấn một giọt máu mình vào trên đó.

Giấy sinh tử đã ký, bí cảnh sắp mở ra.

Trình Giảo Kim thu về tất cả quyển trục, gật đầu nói với trưởng lão Thiên Cơ thành kia: “Kỳ Uyên trưởng lão, có thể bắt đầu rồi.”

Tên trưởng lão áo bào đen kia nghe vậy, đi đến trước đài cao, đưa tay lấy ra một ấn tín.

Chỉ thấy lão ném lên, ấn tín đen ngọc kia bay lên, rơi vào chính giữa đài diễn võ.

Thẩm Lạc nhìn sang, chỉ thấy chính giữa đài diễn võ có một lỗ khảm to bằng bàn tay, ấn tín kia không sai lệch rơi vào trong đó, hoàn mỹ khảm vào.

Ngay sau đó, cả tòa đài diễn võ “Ù ù” chấn động, trên mặt đất từng khối gạch đá hạ xuống, một toà đại trận phong cách cổ xưa nổi lên, từ đó tản mát ra trận trận ba động linh lực mãnh liệt.

“Trận pháp truyền tống...” Thẩm Lạc nhìn đồ văn trên mặt đất, thấp giọng nói một câu.

Vừa nói xong, chỉ thấy hai tay trưởng lão Thiên Cơ thành kia bấm niệm pháp quyết, bắn ra một chùm sáng màu trắng vào trên diễn võ đài.

Đạo ánh sáng này tựa như một hạt hoả tinh nhảy vào trong đống củi, trong nháy mắt đốt lửa trọn tòa đại trận. Pháp trận trên mặt đất lập tức sáng lên bạch quang loá mắt, dần dần thành thế trùng thiên, trong tiếng hoan hô của mọi người, nuốt sống đám người trên võ đài vào.

Tiếp theo một cái chớp mắt, bạch quang đột nhiên biến mất, bốn mươi người Thẩm Lạc cùng biến mất không thấy.

Khí tức đám người trên đài diễn võ không còn, chỉ có bốn khối ngọc bích tròn mỏng manh không gì sánh được chậm rãi từ mặt đất dâng lên, lơ lửng trên bầu trời cao mười trượng.

Trên ngọc bích linh văn dày đặc, biên giới khảm nạm từng khối tiên ngọc, từng tia từng sợi linh khí từ đó phát tán ra, lan tràn về phía mặt ngoài ngọc bích, rất nhanh khắp bốn phía ngọc bích bốc lên sương mù, bên trong ẩn ẩn có quang ảnh chớp động.

“Mở.” Chỉ nghe trưởng lão Thiên Cơ thành quát nhẹ một tiếng, chỉ lên phía trên ngọc bích một cái.

Mây mù xung quanh ngọc bích bỗng nhiên thông suốt, phía trên thình lình hiện ra một tầng màn sáng, thân ảnh đám người Thẩm Lạc xuất hiện trong đó.

“Đi ra, đi ra...” Trên quảng trường, tiếng hô đám người như sơn hải.

Cùng lúc đó, trong không ít vọng tộc đại tông Tam giới, các nơi cũng xuất hiện từng mặt ngọc bích treo trên bầu trời, trên đó cũng chớp động quang ảnh, tiết mục phát sóng trực tiếp cảnh tượng đấu võ trong Tam Giới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.