Đại Mộng Chủ

Chương 1057: Chương 1057: Phức tạp




Dịch: Độc Hành

“Ngươi mang theo vật này, đi đến hẻm Nón Sắt trong La Tinh thành, tìm một Luyện Khí sư tên là La Tam, để hắn xem phía trên này viết cái gì?” Thẩm Lạc giao miếng ngọc huyền hoàng cho Kính Yêu.

La Tam kia, đúng là đại sư Luyện Khí năm đó hắn đã kết bạn.

“Đi La Tinh thành? Chủ nhân, ta đang ở quan khẩu đột phá cảnh giới, Lệ Yêu tỷ tỷ phải thi triển một môn bí pháp, giúp ta đột phá Đại Thừa trung kỳ, có thể chờ sau khi tu vi ta đột phá hay không?” Kính Yêu hỏi.

“Có thể, việc này không vội.” Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, gật đầu nói.

“Đa tạ chủ nhân.” Kính Yêu vui mừng, chỉnh đốn trang phục bái tạ.

“Đột phá Đại Thừa trung kỳ, mấu chốt nhất là lặp đi lặp lại rèn luyện pháp lực thể nội hoặc là yêu khí, càng thuần túy, quá trình đột phá càng nhẹ nhõm...” Thẩm Lạc nhớ lại kinh nghiệm đột phá cảnh giới trong mộng cảnh, chỉ điểm Kính Yêu vài yếu điểm then chốt trong đó.

Kính Yêu mặc dù có chút kỳ quái tại sao Thẩm Lạc lại biết những thứ này, nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe, dụng tâm ghi nhớ.

Sau một lát, Thẩm Lạc lần nữa mở ra thông linh thủy động, đưa Kính Yêu trở về.

Tiếp theo hắn cũng không lưu phía sau núi, quay người trở lại Xuân Thu quan.

“Thẩm sư thúc.” Chu Phục cũng đã trở về, đang dọn dẹp vết tích chiến đấu Xuân Thu quan, nhìn thấy Thẩm Lạc trở về, vội vàng tiến lên đón.

“Chu Phục, bây giờ trong Xuân Thu quan, chỉ có ngươi và sư phụ ngươi thôi sao?” Ánh mắt Thẩm Lạc quét qua chỗ mai táng trong quan.

Đệ tử Xuân Thu quan bị chết lúc trước, đã được chôn tại nơi đó.

“Ngoài ta và sư phụ, còn có mấy đệ tử, bọn hắn được sư phụ phân phó, ra ngoài mua đồ vật, giờ phút này đều không ở trong quan.” Chu Phục vội vàng nói.

Thẩm Lạc ừ một tiếng, đang muốn hỏi thăm một chút chuyện Xuân Thu quan, đột nhiên có cảm ứng, quay đầu nhìn lại nơi xa.

Một đạo cầu vồng màu đen xuất hiện ở cuối chân trời, như lưu tinh bay vụt đến, mấy hơi thở đã bay vụt đến trên không Xuân Thu quan, rơi xuống, chính là Quỷ Tướng và Tần Minh.

Giờ phút này thân thể Tần Minh run rẩy, khuôn mặt trắng bệch.

Lão chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, chưa bao giờ bay lên trời, bị Quỷ Tướng mang theo phi thiên độn địa một phen, Quỷ Tướng lại không ngăn trở khí lưu khuấy động, quả thực làm lão bị hù không nhẹ.

“Tần sư huynh, ngươi không sao chứ?” Thẩm Lạc trừng Quỷ Tướng một cái, hỏi.

“Còn, còn tốt.” Tần Minh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng cười nói.

Bất quá hai chân lão còn run, bại lộ chân thực của lão.

Chu Phục vội vàng tiến lên, đỡ Tần Minh qua một bên nghỉ ngơi.

“Sự tình làm thế nào?” Thẩm Lạc nhìn về phía Quỷ Tướng.

“Đã làm thỏa đáng, thế gian này đã không còn Hắc Vân cốc nữa.” Quỷ Tướng liếm môi một cái, cười hắc hắc nói.

Phen này chém giết, khiến gã quả thực thống khoái không ít.

“Khí tức của ngươi có chút hỗn loạn? Gặp địch thủ sao?” Thẩm Lạc dò xét Quỷ Tướng một chút, hơi cau mày hỏi.

“Thật sự cái gì cũng không gạt được chủ nhân, sự tình quả thật có chút khó khăn trắc trở, lúc ta diệt những cường đạo mã tặc Hắc Vân cốc kia, một lão đạo áo bào tro Xuất Khiếu hậu kỳ đi qua nơi đó, dám không biết trời cao đất rộng khoa tay múa chân với ta, ta cũng làm thịt lão, bị một ít vết thương nhẹ.” Quỷ Tướng dương dương tự đắc nói.

“Cái gì! Ngươi dám tùy ý đả thương người?” Sắc mặt Thẩm Lạc khó coi, gầm thét lên.

Quỷ Tướng lần này bị giam quá lâu, trong tính tình dục vọng giết chóc bộc phát, ảnh hưởng tới thần trí của gã, nhìn thấy Thẩm Lạc tràn đầy giận dữ, Quỷ Tướng lúc này mới nhớ tới Thẩm Lạc từ trước đến nay nghiêm cấm gã tùy ý sát sinh.

“Xin chủ nhân thứ tội, là lão đạo áo bào tro kia ra tay trước, ta cũng là bất đắc dĩ, lúc này mới giết hắn.” Quỷ Tướng cúi đầu nói.

“Thẩm sư đệ, Quỷ Tướng tiền bối nói không sai, đúng là lão đạo kia ra tay trước, lão tựa hồ muốn bắt Quỷ Tướng tiền bối làm quỷ sủng, Quỷ Tướng tiền bối lúc này mới đánh giết lão.” Tần Minh bên cạnh nói.

“Thân phận người đó ra sao? Có lưu lại manh mối gì không?” Thẩm Lạc nghe lời này, vẻ giận dữ trên mặt mới hơi liễm, hỏi.

“Lão không báo tính danh và lai lịch, ta cũng không biết, đây là pháp khí trữ vật của lão, ta còn chưa kịp xem.” Quỷ Tướng lấy ra một cái vòng tay màu đen, đưa tới.

Thẩm Lạc tiếp nhận vòng tay, thần thức chui vào trong đó.

Bên trong cất giữ tương đối khá, có không ít linh tài, đan dược, bất quá đối với hắn tự nhiên không có đại dụng.

Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động, từ trong pháp khí trữ vật lấy ra một vật, lại là một lệnh bài màu đen khảm nạm bảo thạch màu xanh sẫm, một mặt vẽ một đồ án hắc diễm, một mặt kia viết ba chữ to Thiên Âm môn.

“Thiên Âm môn? Đây là môn phái nào?” Hắn nhìn về phía Tần Minh.

“Thiên Âm môn là đại môn nổi danh ở Khánh Châu, bất quá làm việc âm tàn, bị quy về tà phái, không được đại đa số tu tiên tông môn, thế gia tán thành.” Tần Minh nói.

Thẩm Lạc nghe vậy gật gật đầu, nếu người này không phải chính nhân, giết cũng không sao.

“Xem ở mặt mũi Tần sư huynh, chuyện lần này ta không truy cứu, bất quá ngươi ngày sau còn dám giết người lung tung, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!” Hắn nhìn về phía Quỷ Tướng, âm thanh lạnh lùng nói.

“Đa tạ chủ nhân, thuộc hạ nhất định ghi nhớ tại tâm.” Quỷ Tướng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó hóa thành một đoàn hắc khí bay trở về túi càn khôn.

Chu Phục kể lại chuyện Thẩm Lạc chuẩn bị lưu lại chấn hưng tông môn cho Tần Minh nghe, Tần Minh tự nhiên đại hỉ.

“Đây là việc ta phải làm, nơi này là một ít tiên ngọc, vật liệu, phù khí, pháp khí, vậy giao cho Tần sư huynh ngươi đi.” Thẩm Lạc lấy ra một pháp khí trữ vật đã sớm chuẩn bị xong, đưa cho Tần Minh.

Tần Minh vận khởi pháp lực dò xét một chút, trên mặt lộ vẻ đại hỉ. truyện xuyên nhanh

Có những vật này, thực lực Xuân Thu quan tất nhiên có thể cấp tốc tăng lên, lại thêm Thẩm Lạc đại cao thủ này, tái hiện huy hoàng sẽ trong tầm tay.

“Còn có miếng ngọc bội này, phía trên ghi lại Thuần Dương Bảo Điển bản môn, chính năm đó lúc Xuân Thu quan diệt môn, sư thúc tổ giao cho ta, Tần sư huynh bây giờ là quan chủ Xuân Thu quan, vật này giao cho ngươi bảo quản đi.” Thẩm Lạc lấy ra một khối ngọc bội cũ kĩ, đưa cho Tần Minh.

“Thuần Dương Bảo Điển!” Tần Minh bỗng nhiên đứng dậy, kích động nhìn ngọc bội trong tay Thẩm Lạc.

Thân là đệ tử Xuân Thu quan, lão cũng biết Thuần Dương Bảo Điển, vốn cho rằng đã mất trong họa diệt môn năm đó, không ngờ vẫn còn.

Bất quá, lão không nhận lấy ngọc bội.

“Bản Thuần Dương Bảo Điển này quá mức quý giá, mà tu vi ta yếu ớt, mang ở trên người cũng không an toàn, hay là Thẩm sư đệ ngươi cầm đi. Mà sư đệ ngươi đã trở về, vị trí quan chủ tự nhiên phải để ngươi kế thừa.” Tần Minh lấy ra một khối lệnh bài màu xanh, phía trên khắc bốn chữ lớn “Quan chủ ấn tín”, hai tay nắm đưa tới trước người Thẩm Lạc.

“Tu vi ta mặc dù cao, nhưng quản lý tông môn, cũng không phải chuyện ta am hiểu, việc Xuân Thu quan vẫn phải dựa vào Tần sư huynh ngươi. Còn miếng ngọc bội này, Tần sư huynh cứ nhận là được.” Thẩm Lạc không tiếp lệnh bài, nhét ngọc bội vào tay Tần Minh.

“Tu vi Thẩm sư đệ cao thâm, Xuân Thu quan hẳn là ngươi nên chấp chưởng mới đúng, mà Thuần Dương Bảo Điển này quý giá như thế, ta há có thể cầm.” Tần Minh vội vàng khoát tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.