Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 167: Chương 167: Nội gián không ngờ tới!




Là ai phạm ta Thiên Quyền môn?!””

“WTF!!”

“Clgt, tại sao lại như vậy?”

“Dcm, các ngươi dùng yêu pháp gì khống chế đệ tử Thiên Quyền Môn??!”

“Mấy vạn đệ tử làm sao có khả năng phản bội, là các ngươi khống chế bọn hắn??”

“Không có khả năng! Trên đời này làm gì có thần pháp nào có thể khống chế nhiều người như vậy??”

……

Đột nhiên vô số tiếng rống giận từ nơi sâu xa trong Thiên Quyền Sơn vang lên, trong giây lát hơn ba mươi sáu thân ảnh tề tụ, bọn họ đều là cao tầng giai cấp trong Thiên Quyền Môn, biểu tình của bọn họ hiện lên vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, vô cùng kinh hãi.

Phía trên quảng trường chính hơn mấy vạn đệ tử thì tuyệt đại bộ phận đệ tử thiên phú đều trung đẳng trở lên, trong đó thậm chí có không ít người thiên tư kiệt xuất chính là căn cơ tương lai của Thiên Quyền Tông.

Nhưng mà hiện giờ lại bị Khương Bác dùng thủ đoạn khống chế biến thành thuộc hạ của mình, trong khi đó đệ tử ở đây ước chừng một vạn sáu ngàn người a, tông môn phải tốn biết bao tài nguyên và công sức để bồi dưỡng ra đệ tử chất lượng như vậy thế nhưng bây giờ cứ như vậy bị Khương Bác đào góc tường thì ai mà chịu đựng được? Cho nên ba mươi sáu vị trưởng lão, hộ pháp trưởng lão đồng loạt nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, vẻ mặt bi thống cùng hung lệ nhìn Khương Bác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Dcm trời đánh cẩu tặc, ngươi dám đào góc tường trộm đi đệ tử Thiên Quyền môn của chúng ta, thù này không đội trời chung!”

“Lão tử muốn giết chết ngươi!”

“Chết chết chết, ngươi phải chết mới tiết đi mối hận trong lòng ta!”

“Lão tử muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!”

……

Mười tám vị trưởng lão, tính cả mười tám vị hộ pháp trưởng lão đồng loạt phẫn uất rống to.

Ầm! ầm! ầm!

Sau đó ba mươi sáu vị trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão giống như không muốn sống, biểu hiện vô cùng điên cuồng xung phong liều chết tiến tới Khương Bác.

Đào góc tường trộm đi nhân tài khác gì hủy diệt căn cơ của Thiên Quyền môn?

Thù hận này không thể giải quyết trong hòa bình, thù hận này phải chém giết nghiền xương thành tro mới có thể tiết đi mối hận!

Khương Bác mà vẫn bất tử, bọn họ vẫn sẽ không ngừng liều mạng chém giết hắn cho đến khi hắn chết mới thôi.

Giờ khắc này ba mươi sáu trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão đều giống kẻ điên, đôi mắt bọn họ đồng loạt đều hiện lên màu đỏ tươi như máu, trong con ngươi của bọn họ chỉ có hình bóng của Khương Bác, ý niệm duy nhất trong lòng lúc này của bọn họ đó chính là giết chết khương Bác.

Không tiếc hết thảy đại giới cũng phải giết chết hắn!

Chẳng qua đám trưởng lão này biểu hiện như kẻ điên nhưng mà vẻ mặt của Khương Bác lại hiện vẻ khinh thường.

Thiên Quyền môn ba mươi sáu vị trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão tu vi tối cao bất quá chỉ là Đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông tu vi kẻ hèn Võ Tôn chi cảnh. Với tu vi như vậy trong mắt Khương Bác thì bọn họ quả thực giống như con kiến hôi.

Cho nên Khương Bác căn bản là không có hứng thủ để động thủ.

Huống chi, giết chết những cặn bã sâu kiến này căn bản không cần hắn tự mình động thủ, nếu không thì hắn tự hạ giá thân phận của hắn ngang với đám sâu kiến cặn bã này hay sao?

Khương Bác đã sớm an bài nội gián bên trong Thiên Quyền Môn, lần này hắn muốn để tên nội gián đó ra tay.

Tên nội gián này không ai khác đó chính là Thủ Sơn cường giả Lăng Vấn Thiên.

Lăng Vấn Thiên bị Khương Bác đánh Đại Trí Tuệ Kiếm vào trong cơ thể, tuy nhiên hắn lại không giết chết thần trí Lăng Vấn Thiên, mà gieo vào trong đại não Lăng Vấn Thiên một hạt giống trí tuệ kết tinh của hắn, khiến Lăng Vấn Thiên vô điều kiện nghe lời hắn.

Khẽ liếc về phía Lăng Vấn Thiên đang được Thiên Quyền môn Đan sư trưởng lão chữa trị, khóe miệng Khương Bác tức khắc nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.

“Giết bọn họ!”

Bờ môi của Khương Bác chỉ vừa nhấc lên thì một thanh âm đạm mạc lập tức vang lên trong đầu Lăng Vấn Thiên.

Nghe được mệnh lệnh của Khương Bác, trong nháy mắt ánh mắt của Lăng Vấn Thiên liền mở ra, trong ánh mắt lóe lên hung quang sát ý.

Lăng Vấn Thiên trực tiếp đưa tay bóp nổ đầu vị đan sư trưởng lão đang cứu trị hắn, tiện tay diệt sát linh hồn của vị Đan Sư trưởng lão này, sau đó hắn trực tiếp điều khiển thân hình vạm vỡ nhấc tay xé rách không gian, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện sau lưng đại trưởng lão Thiên Quyền Môn Lăng Tiêu Tông, bàn tay mạnh mẽ đâm thủng lưng của Lăng Tiêu Tông, bàn tay thấm máu từ trong người Lăng Tiêu Tông móc ra một trái tim còn nóng hổi, sau đó Lăng Vấn Thiên mạnh mẽ bóp chặt bàn tay, trái tim của Lăng Tiêu Tông liền nổ nát.

“A!” Lăng Tiêu Tông đau đớn gầm thét.

Chợt nghe được đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông kêu thảm thiết thì vẻ mặt một đám trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão đều sửng sốt, phản xạ có điều kiện đồng loạt ngừng xông tới Khương Bác, sau đó đồng loạt đưa ánh mắt tập trung nhìn về phía Lăng Tiêu Tông.

Nhưng mà khi một đám trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão chứng kiến cảnh tượng trước mặt thì bọn họ đồng loạt kinh hãi thét lên, khóe mắt như muốn nứt ra, vẻ mặt hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì bọn họ thấy được Thủ Sơn trưởng lão Lăng Vấn Thiên lại một tay đánh lén sau đó bóp nát trái tim của Đại Trưởng lão Lăng Tiêu Tông.

Sao có thể?

Lăng Vấn Thiên làm sao có thể muốn giết Lăng Tiêu Tông?

Hắn chính là Thiên Quyền môn đệ nhất hộ tông cường giả, đồng thời cũng là con của đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông, vì cái gì hắn phải làm ra sự tình thiên lý bất dung đại nghịch bất đạo như vậy?

Chứng kiến cảnh tượng đại nghịch bất đạo thiên lý bất dung như thế này, toàn thể Thiên Quyền Môn môn nhân đồng loạt ngẩn người, vẻ mặt dại ra.

Không chỉ có là bọn họ, ngay cả vẻ mặt của đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông đều tràn ngập khiếp sợ cùng hoảng sợ, đôi mắt già nua gắt gao nhìn Lăng Vấn Thiên, cho dù có tưởng tượng tiêu cực đến cỡ nào lão cũng cũng không thể tưởng được con trai lão lại muốn giết chết lão.

“Thiên nhi... ngươi…… Ngươi……”

Ánh mắt Lăng Tiêu Tông đau đớn nhìn chằm chằm Lăng Vấn Thiên, vẻ mặt vô cùng phẫn hận cùng khó hiểu.

Đối với phản ứng của phụ thân mình, Lăng Vấn Thiên dường như biến thành một người khác, hắn nhếch môi cười dữ tợn vô tình nói:

“Ngượng ngùng, ta và các ngươi không phải là chung lý tưởng!””

“Thiên Quyền Môn cần thiết muốn thuần phục Khương Bác đại nhân, ai không phục Khương Bác đại nhân quản giáo thì phải chết, cho nên ta chỉ có thể giết chết các ngươi, hắc hắc……”

“”Phụ thân, chim khôn phải biết tìm chỗ đậu, ngươi có theo ta thuần phục Khương Bác đại nhân hay không?””

“”Ta nhổ vào, ngươi là đồ bất nhân bất nghĩa bất hiếu súc sinh..”” Lăng Tiêu Tông phun ra một ngụm nước miếng hôi thối vào mặt Lăng Vấn Thiên, vẻ mặt phẫn hận cùng cay nghiệt mắng to.

Lăng Vấn Thiên vẻ mặt âm trầm đưa bàn tay lau đi nước miếng hôi thối dính trên mặt, sau đó ánh mắt Lăng Vấn Thiên lóe lên vẻ thị huyết đến cực hạn, sau khi nói xong bàn tay hắn đột nhiên mạnh mẽ dùng Quyền Đạo quy tắc sát chiêu đấm ra một quyền.

Oanh!

Một tiếng nổ tung vang lên, kẻ hèn Võ Tôn cảnh thân thể làm sao có thể chịu được một quyền toàn lực của Cái Thế Võ Tôn cảnh Lăng Vấn Thiên, cho nên thân thể của Lăng Tiêu Tông bị một quyền đấm nát thành một đoàn huyết vụ, ngay cả linh hồn cũng không thể chạy trốn, đều bị đấm cho bốc hơi, chết đến không thể chết lại!

“Dcmm, Lăng Vấn Thiên, ngươi chính là loại súc sinh đại nghịch bất đạo không bằng chó, lão tử phải thay Tiêu Tông huynh giết chết một đầu nghiệt súc như ngươi!”

“Clmm, lão tử liều mạng với ngươi.”

“Muốn chết cùng chết, trên đời này lão tử ghét nhất kẻ phản bội……”

“Giết! Giết! Giết!”

……

Tận mắt nhìn Lăng Tiêu Tông bị Lăng Vấn Thiên oanh giết thành huyết vụ, tất cả mọi người có mặt tại đây đều vô cùng phẫn hận, cừu hận đối với Lăng Vấn Thiên còn nhiều hơn cả cừu hận đối với Khương Bác, dù sao thì trong bất kỳ tình huống nào kẻ phản bội luôn luôn bị căm thù nhất.

Cho nên ba mươi lăm trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão từ bỏ tấn công Khương Bác, bọn họ đồng loạt chuyển mục tiêu nhắm thẳng Lăng Vấn Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.