Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 143: Chương 143




Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Bàng Mục đại mã kim đao* ngồi ở bàn đối diện cửa nhà bếp, Yến Anh cùng Đường Khê vừa mới vào cửa, hắn liền nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang.

*: hào sảng; khí thế to lớn.

Hai người cảm giác như bị kim đâm, đều cả kinh, thầm nghĩ người này sao lại đến?

Nếu là ngày thường, bọn họ đương nhiên muốn đến bắt chuyện, nhưng hôm nay……

Đường Khê cũng không biết có tâm tình gì, trong chớp nhoáng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, lòng như nổi trống liếc về phía sư huynh Yến Anh.

Yến Anh lúc này cũng không rảnh quan tâm hắn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ: Tay chân của bọn họ từ trước đến nay đều rất sạch sẽ nhanh nhẹn, hơn nữa đại nhân đương nhiên cũng không đáng để nói cho bọn họ biết, cho nên Yến Kiêu hẳn cũng không biết chuyện này. Một khi đã như vậy, Định Quốc Công tất nhiên cũng không biết.

Nghĩ đến đây, Yến Anh trong lòng ổn định lại, treo lên bộ mặt kinh hỉ đan xen, vội vàng mang theo sư đệ tiến lên hành đại lễ, “Gặp qua Định Quốc Công, cũng không biết ngài đến đây lúc nào, nếu có chỗ chậm trễ, mong rằng thứ tội.”

Đường Khê sớm đã thói quen làm theo sư huynh, cũng vén áo choàng hành đại lễ.

Đại Lộc cũng không đề xướng việc gặp người liền quỳ, giữa các quan viên bình thường gặp mặt nhau chỉ cần vái chào bái lễ, nhưng đối với lần đầu tiên bái kiến người có chức vị quan tước cao nhiều hơn mình, thường sẽ quỳ lạy thể hiện sự tôn trọng, lần thứ hai thì không cần.

Đều nói Định Quốc Công làm người hào sảng tiêu sái, cũng không để ý đến lễ nghi phiền phức, vốn tưởng rằng hắn cũng giống đồn đãi, sẽ bảo hai sư huynh đệ bọn hắn không cần đa lễ, thậm chí Yến Anh còn chuẩn bị tốt tư thế đứng lên, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, Bàng Mục không nói một lời, trơ mắt nhìn bọn họ quỳ hẳn xuống.

Ngay lúc đầu gối chạm đất, trong đầu Yến Anh ong một tiếng, trái tim cũng đóng băng theo hai đầu gối.

Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Bàng Mục đã biết!

Nhưng Yến Anh cũng không rõ đối phương biết được bằng cách nào?

Nói đến cùng, người chưa từng ra chiến trường vĩnh viễn cũng không thể lĩnh hội được nhân viên tình báo vô khổng bất nhập* đáng sợ đến mức nào……

*: chỗ nào cũng có.

Kỳ thật vừa rồi Bàng Mục đã ăn no với Yến Kiêu. bây giờ đã có kết quả nghiệm thi, nhóm ngỗ tác có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, sau khi hắn dỗ nàng trở về ngủ bù, lại gọi một bầu rượu, mấy món ăn sáng, chậm rãi ăn, chờ hai người này đến.

Hắn tuy không lăn lộn nhiều trong triều đình, nhưng lại có trực giác như dã thú cùng bản lĩnh nhìn trộm lòng người, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tiểu thủ đoạn của Yến Anh, trong lòng lập tức cười lạnh ra tiếng.

“Ồ? Các ngươi biết ta, ta lại không biết các ngươi.” Bàng Mục giả vờ không biết, thong thả ung dung nói, “Ta đã lâu không trở về kinh thành, các hậu sinh trẻ tuổi hiện giờ đều không quen biết.”

Đường Khê cho dù nhỏ tuổi chỉ sợ cũng lớn so với Bàng Mục, Yến Anh vừa nghe được lời này liền có cảm giác không ổn, đây là Tuý Ông chi ý bất tại tửu*, muốn đến hưng sư vấn tội.

*: ý không ở trong lời, có dụng ý khác, ý của Túy Ông không phải ở rượu.

Hắn trước nay mới chỉ nghe thấy uy danh của Định Quốc Công qua lời đồn, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày phần áp lực này rơi xuống thẳng trên đầu mình, nhất thời rối loạn, không biết nên đáp lại như thế nào.

Đường Khê trời sinh thần kinh thô, vẫn theo thói quen chờ sư huynh chủ động nói chuyện, đợi một lúc vẫn không chờ được, nghĩ không thể để Định Quốc Công chờ, vội cười làm lành nói:

“Ti chức tự Ất hào bộ đầu Đường Khê, đây là sư huynh ta, chữ Thiên giáp hào Yến Anh. Đã nghe đại danh của Định Quốc Công từ lâu, vẫn luôn không có duyên gặp nhau, hôm nay nhìn thấy, như được an ủi bình sinh!”

Bàng Mục đời này đã nghe quá nhiều lời a dua nịnh hót, đối với chuyện này sớm đã tê dại từ lâu, chỉ hờ hững ừ một tiếng, mí mắt cũng lười nhấc lên.

Đường Khê sống lớn đến như vậy, trừ bỏ năm đó luyện võ bị phạt ở bên ngoài, thật sự chưa từng quỳ trong ngày mùa đông lạnh giá, trong chốc lát đã cảm thấy hai đầu gối đau đớn, tê dại. Nhưng người phía trên dường như cố tình quên gọi bọn hắn dậy……

Hắn xấu hổ kéo kéo khóe miệng, muốn động nhưng lại không dám, thân thể gần như cứng ngắc.

Ban đầu trong nhà bếp còn có mấy nha dịch cùng bộ khoái đang ăn cơm, nhưng những người đó ngay tại lúc nhìn thấy hai sư huynh đệ này quỳ xuống đã cảm thấy tình thế không ổn:

Phải biết rằng khi bọn họ dậy sớm nhìn thấy Định Quốc Công, muốn hành đại lễ quỳ, nhưng bị đối phương không ngừng bảo không cần.

Thần tiên đánh trận, phàm nhân gặp nạn, hai bên đều không thể trêu vào, đành phải bỏ chạy.

Trong nhà bếp rộng lớn như vậy, ba người có mặt đều không mở miệng, không khí tức khắc ngưng trệ.

Kẻ thần kinh thô như Đường Khê giờ phút này cũng đã nhận thấy tình hình không đúng, bất giác nghĩ đến khả năng nào đó, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.

Hắn là người khẩn trương liền không ngừng được miệng, sau khi phục hồi tinh thần, đã nghe thấy chính mình khô khan nói: “Gia phụ là tổng bộ đầu tiền nhiệm Đường Minh, cái này, cái này cũng ngưỡng mộ Quốc công gia lâu rồi……”

Lời còn chưa dứt, Đường Khê đã thấy Bàng Mục bỗng nhiên cười nhếch miệng.

Không phải kiểu cười thật lòng, mà rõ ràng, là kiểu cười qua loa, có lệ, giống như người lớn nhìn hài tử không hiểu chuyện nghịch ngợm.

Bàng Mục xác thật rất coi thường Đường Minh.

Trong mấy canh giờ diễn ra cung yến ngày hôm qua, tiểu Tứ cùng tiểu Ngũ cũng đã đem bối cảnh lai lịch của hai người Yến, Đường nói rõ:

Yến Anh vốn là nhi tử của thợ săn, năm đó Đường Minh ra ngoài phá án, vì thích sự khéo léo, linh hoạt cùng một tay tài bắn cung giỏi của hắn mà thu làm đệ tử, sau ngần ấy năm, cũng luyện ra được năm sáu người. Ngược lại là tiểu nhi tử Đường Khê, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, tuy không tính là xuẩn độn (ngốc, dốt), nhưng cũng không có chỗ đặc biệt xuất sắc.

Lại nói đến Đường Minh bản, đã hơn sáu mươi tuổi, 5 năm trước chính thức nghỉ hưu, đời này hắn chỉ có hai sở thích: chính là thu đồ đệ và tra án. Đến nay đã thu gần 30 đồ đệ, nhưng trừ Yến Anh và Đường Khê, tất cả đều không có tiếng tăm gì, miễn cưỡng nhét vào công môn phủ châu huyện bên dưới.

Hai đồ đệ có tiền đồ nhất lại có phẩm tính như vậy, người khác sao có thể không khinh thường

Xét đến cùng, bản lĩnh không đủ còn có thể rèn luyện, nhưng nếu đã hỏng từ gốc, vậy thật sự không thể cứu chữa.

Bàng Mục lười vòng vo với bọn họ, giơ tay uống cạn phần rượu còn lại trong chén, lạnh lùng nói:

“Đã mặc tấm da này, thì nên vì nước phân ưu, vì dân làm chủ, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với đất, chớ có tính kế sau lưng, khiến người khác khinh thường.”

“Nếu không phục, đường đường chính chính tự mình đấu, cho dù thua, ta cũng coi các ngươi là nam nhân đường đường chính chính!”

Yến Anh cùng Đường Khê vừa nghe xong, mặt hết trắng lại xanh, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ kia như con dao nhỏ nóng bỏng đâm vào tim.

Lời này của hắn thật sự đơn giản thô bạo, khiến người ta muốn giả ngây giả dại cũng không thể.

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Bàng Mục lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Giang sơn hiện tại là do xương máu của mấy chục vạn tướng sĩ cùng lê dân bá tánh xây lên, lão tử mang binh bao nhiêu năm, thấy núi thây biển máu chảy lại đây, nếu có ai sống ngày lành quá đủ rồi, dám bởi vì tư lợi bản thân mà động ý xấu, đừng trách ta hạ thủ vô tình! Trước chém đầu chó của hắn tế soái kỳ!”

Dứt lời, đánh một chưởng, cái bàn được làm bằng gỗ táo dày đặc liền vỡ vụn ầm ầm.

Thể xác và tinh thần của Yến Anh cùng Đường Khê chấn động kịch liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy sức lực như bị người khác rút hết ra, sống lưng mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, Bàng Mục đi lúc nào cũng không biết.

Khi Bàng Mục đi từ nhà bếp ra, đã qua giờ Mẹo, nhưng mây đen dày đặc lại che lấp ánh mặt trời, chỉ có tuyết lông ngỗng lớn nhỏ che trời lấp đất rơi xuống.

Yến Kiêu rốt cuộc vẫn không yên tâm, trở về phòng nằm ba mươi phút liền ra ngoài xem tình huống, hai người nửa đường gặp nhau.

“Trời đổ tuyết, nàng ra ngoài làm gì?” Bàng Mục nhíu mày nói, “Có việc gì sẽ có người đến gọi nàng.”

“Ta sợ chàng đánh chết người.” Yến Kiêu bật cười, “Đừng quên ta vẫn là bộ đầu, chỗ nào nhàn rỗi như vậy!

Bàng Mục ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt nở nụ cười, chắp tay nịnh hót nói: “Là ta quên, xin Yến đại nhân tha thứ.”

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau đi vào chỗ ở của Thiệu Ly Uyên, đúng lúc nghe thấy một nha dịch nói với hắn: “…… Lâm Thanh tiên sinh đã trực tiếp bảo chủ quán đưa người đến đây.”

“Lâm Thanh tiên sinh?” Yến Kiêu cùng Bàng Mục vừa nghe cái tên này liền kinh ngạc, “Hắn không phải bị Liêu tiên sinh phạt cấm túc hay sao, sao lại có thể ra ngoài? Hắn đưa người nào đến?”

Thiệu Ly Uyên bảo bọn họ ngồi xuống, “Bên ngoài đã xuất hiện tin đồn, nhưng trước mắt chưa được truyền bá rộng rãi, chuyện này phải cảm tạ Lâm Thanh tiên sinh.”

Lâm Tuyền tuy bị phạt, nhưng sao chịu được? Nhân lúc hôm qua đám người Liêu Vô Hà vào cung dự tiệc, mê hoặc bọn thị vệ rồi bỏ chạy.

Hắn thường ngày không có chỗ ở cố định, sau khi chạy khỏi Liêu phủ thì đến thẳng thanh lâu, sáng sớm hôm nay đến quán trà nghe diễn, kết quả nghe phòng cách vách có người lớn tiếng nói “Đại Lộc khinh người, Tam hoàng tử có ý đồ lăng nhục Pha Sát quận chúa nhưng không thành, sau đó thẹn quá thành giận, trực tiếp thiêu chết người.”

Lâm Tuyền mặc dù không ở trong triều đình, nhưng khứu giác chính trị lại cực kỳ nhạy bén, liên hệ đến chuyện phong phanh tối hôm qua nghe được cùng thế cục gần đây, nhanh chóng quyết định bắt người đưa đến Hình Bộ, sau khi biết được Thiệu Ly Uyên ở bên này, cho nên tự mình đưa đến.

Hắn cũng biết lợi hại, một khi tự mình vào cửa thì khó có thể thoát thân, vì vậy đưa người đến cửa lớn liền chạy.

Khi vụ án xảy ra, ngay lập tức đã bị phong tỏa tin tức, trừ bỏ hung thủ cùng Pha Sát quận chúa và thị nữ không rõ hành tung, không có người nào mới đúng, nhưng hôm nay mặt đất bằng phẳng nổi gợn sóng, mọi người ban đầu còn đang phấn chấn, muốn xem người nào bị bắt, kết quả sau khi người được dẫn đến liền thất vọng.

Người bị Lâm Tuyền bắt được là hai gã nam tử dáng người gầy nhỏ, khuôn mặt tiều tụy, toàn thân từ trong ra ngoài đều tản ra khí chất lưu manh, lúc này thấy mấy vị đại nhân, sợ đến mức tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu.

Thiệu Ly Uyên cả giận nói: “Hai người các ngươi cũng là bá tánh Đại Lộc, không nghĩ đến trung quân báo quốc, lại từ nơi nào nghe được hồ ngôn loạn ngữ (những lời nhảm nhí), có ý hại giang sơn xã tắc ta!”

Hai kẻ gia hỏa lấm la lấm lét run run, nhỏ giọng nói: “Có người cho bạc sai làm, chúng tiểu nhân cái gì cũng không biết.”

“Đánh rắm!” Bàng Mục Giận dùng một chân đá chúng ngã lăn ra mặt đất, “Thấy tiền sáng mắt, ngay cả tổ tiên cũng quên!”

So với địch nhân, hắn càng căm hận những kẻ rõ ràng chảy máu người Hán, ăn gạo thóc của triều đình, nhưng lại muốn giúp đỡ người ngoài hại đồng bào của mình.

Sức của hắn lớn đến cỡ nào? Một đạp này, cả hai người kia đều nôn ra máu, quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở mong manh.

Thiệu Ly Uyên há miệng thở dốc, cũng hiểu được cơn phẫn nộ của hắn, không ngăn cản, chỉ nắm chặt thời gian hỏi kẻ sai sử hai người bọn hắn là ai.

Hai người kia thật sự bị dọa sợ vỡ mật, cố nén đau đớn, phun ra búng máu nói.

“Là, là một nam nhân che mặt.”

“Nam nhân trẻ tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, hẳn là không phải người Đại Lộc.”

“Đúng vậy, tiếng Hán của hắn rất khô cứng……”

Hai tên lưu manh này ngày thường chỉ quen sống ở chợ góc, theo lời bọn họ nói, mới tờ mờ sáng hôm nay, nam nhân đã tìm đến tận cửa.

Hắn khoác một kiện áo choàng lớn màu xám đậm, toàn thân được che vô cùng kín mít, đến đôi mắt cũng bị che bởi vành mũ.

Hai tên lưu manh này căn bản thấy khí thế của hắn phi phàm, còn tưởng rằng là kẻ thù đến trả thù, đang lúc muốn chạy trốn, thấy một túi bạn nặng trĩu ném ở dưới chân.

Người nọ nói qua một lần, bảo bọn hắn đến quán trà, quán rượu, khách điếm, kỹ viện, nhanh chóng lan truyền tin tức đến tất cả nơi đông người.

Hai gã lưu manh lúc mới xong những lời này cũng chấn động, nhưng không cưỡng lại được sự dụ hoặc của tiền bạc, lại suy nghĩ có may mắn chạy trốn, cho nên thật sự đem lương tâm vứt cho chó ăn, đi rao tin.

Ai ngờ mới đến chỗ thứ hai, đã bị người ta bắt được.

Cố nén nghe bọn chúng nói xong, Bàng Mục trực tiếp nói thẳng ra ngoài cửa: “Người đâu, kéo hai kẻ hỗn trưỡng thông đồng với địch phản quốc kéo xuống chém đầu!”

Đám người Tề Viễn khom người lĩnh mệnh, chuẩn bị muốn kéo hai tên kia đi ra ngoài, Thiệu Ly Uyên nhíu mày ngăn lại nói:

“Dưới chân thiên tử, thánh nhân gần trong gang tấc, ngươi hành sự như thế chỉ sợ…”

Bàng Mục rút ấn đồng từ bên hông ra, ném lên trên bàn, “Dưới ngũ phẩm dưới, thánh nhân ban cho ta quyền tiền trảm hậu tấu, đại nhân còn có nghi ngờ gì không?”

Tuy là câu hỏi, nhưng hắn hiển nhiên không có ý suy xét thái độ của Thiệu Ly Uyên, sau khi nói xong lập tức khoát tay với Tề Viễn, lại hỏi đông nam tây bắc bốn lớn mười sáu nhỏ, tổng cộng hai mươi cửa thành, kiểm tra đối chiếu tình hình thực tế.

Thiệu Ly Uyên nhìn Tề Viễn dẫn người lôi hai tên lưu manh kia đi càng ngày càng xa, đôi mày vừa buông lỏng lại nhíu chặt, nhíu chặt lại buông lỏng, hiển nhiên đối với cách làm của Bàng Mục rất phê bình kín đáo. Nhưng nếu bàn luận kĩ, Bàng Mục dường như chưa làm sai chuyện sai chuyện gì.

Trước quốc gia đại sự, mọi khác biệt đều không còn quan trọng.

Thiệu Ly Uyên thầm thở dài ở trong lòng, cũng không thèm phát tác, “Hôm qua sau khi xảy ra chuyện, cửa thành đã bị đóng cửa, bản quan đã hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, đặc biệt là người ngoại tộc, bất luận nam nữ, trong thời gian này nghiêm cấm ra khỏi thành, cho nên đám người Pha Sát quận chúa nhất định còn ở trong thành.”

Phía trước hắn còn tự xưng “ta”, nhưng hiện tại lại sửa miệng “bản quan”, rõ ràng là có chút ý kiến.

Yến Kiêu khó nén lo lắng, tầm mắt đảo qua giữa hai người này, tim đập nhanh hơn, sợ bọn họ thật sự bởi vì vụ án này mà nháo lớn.

Ngược lại, Bàng Mục rất thong dong, quang minh chính vỗ mu bàn tay Yến Kiêu trấn an, thần sắc bất biến hỏi Thiệu Ly Uyên, “Hai tên lưu manh nói đã truyền tin ra ngoài, nói vậy tin tức sẽ nhanh chóng lan ra khắp thành, không biết đại nhân có đối sách gì không?”

Thiệu Ly Uyên vừa thấy động tác nhỏ của hắn liền hừ lạnh ra tiếng, nghe vậy buột miệng thốt ra nói: “Sự tình trọng đại, cần phải vào cung bẩm báo thánh nhân.”

Sự tình liên quan đến danh dự triều đình, thật sự không thể coi như không quan trọng.

“Theo ta thấy, đại nhân không cần phải cẩn thận chặt chẽ như vậy,” Bàng Mục cười ha hả nói, “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, việc nhỏ cỡ này, cần gì làm phiền bệ hạ? Huống hồ đại nhân là người đọc sách, nói vậy so với ta càng hiểu rõ miệng người đáng sợ như thế nào, gọi là tích hủy tiêu cốt, miệng nhiều người xói chảy vàng. Nếu chờ đại nhân vào cung hồi bẩm, đi hết một vòng trong ngoài, chỉ sợ tin đồn đã khiến dư luận xôn xao!

Đến lúc đó chúng ta mất tiên cơ, chẳng phải rơi vào lòng bàn tay của địch nhân?”

Ai, quan văn chính là quan văn, một đám đội khăn (khăn xếp) lớn đọc sách, đọc đến nỗi đầu óc đần độn, hoàn toàn không biết cái gì gọi là tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không nhận. Binh quý thần tốc, chính là đánh trở tay không kịp, chỗ nào có địch nhân thành thật ngồi chờ ngươi đến đánh?

Thiệu Ly Uyên trừng mắt liếc nhìn hắn, không nói chuyện.

Lời nói cẩu thả nhưng lại không hề cẩu thả, tên mãng phu này nói chuyện làm việc tuy rằng thường xuyên chọc giận người khác, nhưng không thể không khiến người ta tán thưởng một tiếng mãnh tướng sát phạt quyết đoán!

Nhưng việc này nói thì đơn giản, nhưng cụ thể nên làm như thế nào?

Thiệu Ly Uyên không khỏi rơi vào trầm tư, trong đầu nhanh chóng hiện ra mấy đối sách, sau đó lại bị chính hắn phủ quyết từng cái một.

Vừa muốn giữ gìn mặt mũi triều đình, vừa muốn ổn định dân tâm, còn phải cố kỵ rất nhiều sứ đoàn…… Khó a, khó!

Yến Kiêu cũng lo lắng theo.

Tai, miệng đều mọc trên người ta, chẳng lẽ bọn họ phải bắt tất cả những người đã nghe qua, nói với từng người một, nói tình hình thực tế không phải là như thế?

Không ngờ Bàng Mục đột nhiên ai một tiếng thật dài, dứt khoát nói: “Hay là đại nhân lớn tuổi rồi nên trước sợ sói, sau sợ hổ, do dự không quyết? Chi bằng sai người lấy mấy chục cái chiêng, trống, đi khắp các hang, ngõ hẻm hét to, nói Pha Sát quận chúa của Hách Đặc bộ không biết hối cải, mưu tính khơi mào chiến tranh, gây tai họa cho bá tánh, giết chết thị nữ vô tội, giá họa triều đình, ……”

“Hồ nháo!” Hắn còn chưa nói xong, Thiệu Ly Uyên đã vỗ án dựng lên, “Bổn án còn đang bí mật điều tra.”

Hắn thật sự chịu hết nổi thằng nhãi này rồi, ỷ vào sự tín nhiệm của thánh nhân mà tùy ý làm bậy, khiến kế hoạch của mình bị quấy rầy.

Bàng Mục cười nhạo nói: “Thiệu lão đầu nhi, thiên hạ không có bức tường nào không ra lọt gió, có thể che giấu nhất thời, chẳng lẽ có thể che giấu cả đời? Nếu các ngươi càng che đậy, ngược lại càng khiến người khác sinh nghi, chi bằng nói thẳng ra, tất cả đều rõ ràng.”

Tuy rằng khó tránh khỏi việc bị người lên án canh phòng không nghiêm, thị vệ không đủ, đến quý nhân cũng bảo hộ không được, người sống cũng không ngừng nhìn, nhưng chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ thôi, so với đại cục tính là cái gì?

Thiệu Ly Uyên bị hắn hỏi, sững sờ ngay tại chỗ, nhưng lại không tìm ra được lý do nào để phản bác.

Chỉ một việc này, sự khác biệt giữa lối suy nghĩ và hành vi của hai người đã được chứng minh một cách rõ ràng.

Yến Kiêu vẫn luôn nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại, lặng lẽ nhấc tay, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ta cũng đồng ý cách nhìn của Thiên Khoan.”

Thiệu Ly Uyên trừng mắt nhìn lại đây, Yến Kiêu sợ bị hắn giận chó đánh mèo, vội vàng nói: “Người không phải do chúng ta giết, thanh giả tự thanh, hơn nữa cung yến đã kết thúc, công khai cũng không có tổn thất gì. Nói tiếp, theo cách nói của Thiên Khoan, còn có thể khiến các bá tánh căm thù Hách Đặc bộ, đồng thời tăng cường sự đoàn kết nội bộ ……

Thỉnh bọn họ giúp đỡ chú ý, đến lúc đó tất cả mọi người đều là lỗ tai cùng đôi mắt của chúng ta, đừng nói hai người sống, cho dù chỉ có hai con chuột cũng có thể bắt được! Chuyện kêu gọi lực lượng quần chúng này, rất hữu dụng……”

Một khắc sau, bốn phía kinh thành bỗng nhiên vang lên tiếng chiêng trống rung trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.