Đại Bạo Ngọt

Chương 35: Chương 35: Giấu người trong phòng




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Quý Nguyên Thanh mở khung chat, ngoài dự kiến nghe được giọng của Kỷ Diệc Hoành. Cô ta còn tưởng là nghe nhầm, nhưng người có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, trừ anh còn có thể là ai đây?

Hơn cả, là giọng của Kỷ Diệc Hoành rất dễ nhận ra, cô ta không thể nào nghe nhầm được.

Tay Quý Nguyên Thanh run run, gõ chữ gửi lại, “Như vậy không phù hợp quy định, công việc trong hội sinh viên vốn đã được phân công cho từng người, mình cũng có công việc cần làm.”

Thi Điềm đứng bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, phía bên kia hồi âm, cô liếc mắt là thấy được.

Cô vội kéo một góc áo của Kỷ Diệc Hoành, “Chiều nay mình lại sửa là được.”

“Cậu đã sửa tổng cộng bao nhiêu lần rồi?”

Cô không trả lời được, mỗi lần gửi đi đều lập tức bị trả lại, nguyên nhân cụ thể Quý Nguyên Thanh lại không nói.

Kỷ Diệc Hoành chẳng buồn gõ chữ, tiếp tục dùng tin nhắn thoại, “Không có gì gọi là hợp hay không hợp quy củ cả, cậu ấy đã không làm được, thì cô làm cho một cái mẫu.”

Tin nhắn gửi đi, vài giây sau, Quý Nguyên Thanh gọi thẳng vào số điện thoại của Kỷ Diệc Hoành.

Cậu thiếu niên liếc nhìn Thi Điềm đứng bên cạnh, “Còn không đi nấu cơm?”

“À.”

Kỷ Diệc Hoành nhấc chân đi ra ban công, Thi Điềm nhìn thấy anh nhận điện thoại.

Cô vào nhà bếp vo gạo, thịt mua về đều đã được cắt thành lát, Thi Điềm lấy cà chua và khoai tây ra, chuẩn bị hầm thịt bò.

Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống chiếc xích đu ngoài ban công, Quý Nguyên Thanh không thể chờ đợi được thêm nữa hỏi anh, “Mình chỉ giao cho cậu ấy công việc cậu ấy đáng phải làm thôi, đến chuyện này mà Kỷ chủ tịch cũng muốn quản sao?”

“Cũng không phải ngồi không, sau này cô đừng sắp xếp cho cậu ấy mấy việc vớ vẩn này nữa.”

“A......” Quý Nguyên Thanh sao có thể nghe không hiểu hàm ý của cậu thiếu niên, “Cậu ta vào hội sinh viên lẽ nào chỉ để chơi?”

“Cậu ấy còn là người của phòng phát thanh, công việc bên này mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?”

Quý Nguyên Thanh không cam lòng, cô ta ngồi trong phòng mình, bút trên tay không ngừng vẽ loạn xạ, “Lẽ nào mình chỉ cho cậu ta làm chút việc này thôi đã có thể ảnh hưởng đến cậu?”

“Đúng.”

“Kỷ Diệc Hoành, cậu ta thì có chỗ nào tốt?”

Kỷ Diệc Hoành đang khom lưng chơi đùa với chú chó nhỏ, nghe được vậy thì ngón tay khẽ nắm lấy cằm của chú chó, đôi mắt toát ra sự lười biếng, “Cậu ấy có tốt hay không, không đến lượt cô phán xét.”

“Không phải cậu không biết mình vẫn luôn muốn tiến vào phòng phát thanh của trường, thầy giáo cũng từng thay mình đề cử không ít lần, nhưng vì sao cậu lại không đồng ý?”

“Cô không thích hợp.”

“Mình có chỗ nào không thích hợp?” Quý Nguyên Thanh oan ức ném chiếc bút lên mặt bàn.

Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng, lưng cũng hơi dựa về sau, “Cô đang chất vấn tôi?”

Chút kiêu căng vừa ngóc được nửa cái đầu của Quý Nguyên Thanh cứ như vậy bị đạp xuống không thương tiếc, cô ta mím chặt môi. Cô ta chỉ là không thể hiểu nổi, nếu như nói Kỷ Diệc Hoành là mặt trời, thì cô ta mới đúng đám mây trắng phải ở gần anh nhất.

“Tôi chỉ cho cô một tiếng, làm xong thì gửi cho tôi. Cứ vậy đi.” Kỷ Diệc Hoành không cho cô ta cơ hội nói tiếp, nhanh chóng kết thúc trò chuyện.

Đi vào phòng khách, tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên.

Kỷ Diệc Hoành đi ra mở cửa, là Kim Triết và Từ Dương, một người cầm theo bia, người còn lại nhấc mấy túi đồ ăn đóng hộp đang chuẩn bị sẵn tư thế đi vào.

“Này đại thần, ta có rượu ngươi có cố sự không?”

(*), “ta có cố sự ngươi có rượu không” nếu không nhầm thì là câu nói kinh điển của một vị dã khách vùng Quan Đông trong một cuốn tiểu thuyết cùng tên, trong trường hợp này thì giải thích cụ thể cũng không cần thiết lắm, đại loại là nếu muốn vị dã khách này kể chuyện thì hãy đưa rượu ra. Chỉ nói vậy để mn biết là 1 câu nói kinh điển chứ không phải ta bị lậm cổ đại thôi, nếu ai coi “Quán rượu vong ưu” của Tân cẩu và Dĩnh bảo chắc sẽ gặp đó kkk

Kỷ Diệc Hoành chỉ mở ra một khe hở nhỏ, không hề có ý tứ muốn để cho hai người họ đi vào. “Không có.”

“Ế?”

“Ngày khác quay lại đi.”

Kim Triết nhón chân lên nhìn vào trong, nhưng đã bị Kỷ Diệc Hoành nhanh chân chặn lại tầm mắt. Thi Điềm nghe thấy tiếng chuông cửa, từ trong nhà bếp ló ra một cái đầu hỏi. “Ai vậy?”

Hai mắt Kim Triết trợn tròn, con ngươi sắp lòi ra, “Cậu -------”

Rầm!

Cánh cửa trước mặt cậu ta không chút lưu tình đóng lại, hai người trố mắt nhìn nhau, Từ Dương cụng cánh tay Kim Triết. “Có nhìn được là ai không?”

“Không, giấu khá kỹ.”

“Không phải là giấu trong chăn rồi đó chứ?”

“Há há há -------” Kim Triết cười đến mức cằm cũng sắp rơi mất, “Có thể, có thể lắm.”

Kỷ Diệc Hoành quay lại nhà bếp, Thi Điềm lại hỏi, “Ai vậy?”

“Không có ai, tìm nhầm người.”

Cậu thiếu niên tựa người trên khung cửa, nhìn theo Thi Điềm bận rộn đi qua đi lại. Anh bước vào muốn giúp một tay, đúng lúc Thi Điềm xoay người, đạp trúng mu bàn chân của anh. Kỷ Diệc Hoành bị đau kêu lên thành tiếng, Thi Điềm vội vàng quay đầu lại nhìn, “Không sao chứ?”

Anh khẽ lắc đầu.

“Cậu đi ra ngoài đi, dù sao ở trong này cũng không giúp được gì.” Thi Điềm vừa mới ướp xong thịt, hai tay đều là gia vị, cô lấy khuỷu tay chống lên lồng ngực Kỷ Diệc Hoành muốn đẩy anh ra bên ngoài. Cậu thiếu niên đứng tại chỗ, Thi Điềm dùng sức thế nào cũng không thể khiến anh nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên cảm giác như cô đang chui vào lồng ngực mình vậy.

“Được rồi được rồi,“ Kỷ Diệc Hoành đưa tay nắm lấy hai vai cô, “Trên đất trơn trượt, cẩn thận ngã.”

Anh đi ra khỏi nhà bếp, thu dọn lại bàn một lần nữa.

Lúc ăn cơm, Kỷ Diệc Hoành xới hai bát cơm rồi đặt lên bàn, Thi Điềm nghĩ nghĩ, chắc không cần ra vẻ làm gì nhỉ, cũng không đến nỗi tốn mồ hôi công sức xong lại phải cắp mông bỏ về phải không?

Món ăn rất đơn giản, một bát thịt bò sốt cà chua, một đĩa cải xanh xào, thêm một bát canh xương sườn hầm với củ cải. Kỷ Diệc Hoành gắp một miếng thịt bò, “Ăn ngon.”

“Tất nhiên rồi, tay nghề nấu ăn của mình là đỉnh nhất.”

Trong lúc hai người đang ăn cơm, Quý Nguyên Thanh gửi một file văn bản đến, Kỷ Diệc Hoành liếc nhìn, đẩy điện thoại đến bên cạnh tay Thi Điềm, “Cái này có tốt hơn của cậu không?”

Thi Điềm quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, “Chính là của mình mà, chỉ là đã sửa lại vài chữ.”

Cậu thiếu niên cầm điện thoại lên, nói Quý Nguyên Thanh suy nghĩ thêm, chỉnh sửa lại một chút.

Quý Nguyên Thanh trực tiếp gửi tới một tin nhắn thoại, “Kỷ Diệc Hoành, cậu có ý gì?”

Kỷ Diệc Hoành cũng giải thích đến là chính trực rõ ràng, “Thứ này cần chỉnh qua sửa lại không phải rất bình thường sao?”

Thi Điềm cắn đũa nhìn anh, Kỷ Diệc Hoành cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn, “Nhìn tôi làm gì?”

“Mình sợ đắc tội cậu ấy rồi sau này càng khó sống hơn.”

“Sợ cái gì, cô ta đắc tội tôi sau này cũng đừng mong bưng bít cho qua chuyện.”

Khóe miệng Thi Điềm hơi cong lên, được thôi, Kỷ lão đại một tay che trời, nói cái gì thì chính là cái đó.

Cô xúc một miếng cơm bỏ vào miệng, Kỷ Diệc Hoành nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ đang cúi gằm của cô, “Cậu không nhìn ra tôi đang giúp cậu xả giận à?”

Thi Điềm không kịp nuốt cơm trong miệng, khuôn mặt hồng hồng ngẩng lên, “A? À...... ừ.”

Trong lòng cô đã đoán được, chỉ là không nói trắng ra mà thôi.

“Vậy mà cậu cũng không có gì muốn nói với tôi sao?”

Thi Điềm quýnh lên, cô phải nói cái gì bây giờ?

Cô lau miệng, “Cảm ơn.”

“Bỏ đi, lần sau gặp phải chuyện như vậy, cậu vẫn là tự mình giải quyết đi.”

“Đừng mà,“ Thi Điềm niềm nở gắp liên tiếp thức ăn bỏ vào bát cho anh. “Ăn nhiều một chút.”

“Như vậy đi, mấy ngày nay cũng không có ai nấu cơm cho tôi, vậy thì ngày nào cậu cũng phải qua đây.”

Thi Điềm nâng một tay chống cằm, “Vì sao?”

“Vậy sao cậu không đi hỏi Quý Nguyên Thanh xem vì sao cô ta lại nhằm vào cậu ấy?”

“Vì cậu đó!”

Kỷ Diệc Hoành liếc cô một cái, không trả lời.

Thi Điềm càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng, “Quý Nguyên Thanh làm khó mình nhất định là vì cậu. Nghe nói Quý Nguyên Thanh từ năm nhất đại học bắt đầu theo đuổi cậu, nếu vậy cậu giúp mình cũng coi như là đạo lý hiển nhiên thôi. Mình là bị cậu liên lụy, đã vậy câu cảm ơn cũng không cần nói rồi phải không?”

Kỷ Diệc Hoành cầm đũa gõ nhẹ lên miệng bát của cô, “Có phải ai theo đuổi tôi cậu đều rõ ràng tường tận không?”

“Đúng vậy.” Đi một vòng khu bát quái trên trang web của trường là biết, có gì giấu được chứ.

Vẻ mặt Kỷ Diệc Hoành tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm cô, “Vậy cậu nói một chút nghe coi, có những ai?”

“Quý Nguyên Thanh nhất định là xếp thứ nhất phải không? Còn có Tạ Tuyết khoa Trung Văn, cô nàng Lam Oanh rất có năng khiếu ca hát, Hồ Cầm của lớp bốn......”

Kỷ Diệc Hoành nghe cô liệt kê ra một chuỗi những cái tên, xem ra đã tốn không ít công phu, “Vì sao trong đó không có cậu? Cậu đây là tự bỏ sót chính mình rồi?”

***

Bát Bát: Hôm qua quên mất không thông báo đổi lại giờ đăng về 8h28p tối, bắt đầu từ tối mai vậy nha ^^!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.