Dạ Quang

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

“ Các ngươi tại sao lại bắt ta đến chỗ này vậy?” Lăng Dạ tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào thật sự là vì tiền, trừ khi là con heo bỗng nhiên biến đổi, có thể bay như chim, nếu không thì y tuyệt đối không tin, còn không thì chính là đầu óc bọn họ toàn đậu hũ, không muốn sống nữa.

“ Canh y cho kỹ.” Lão đại đó lạnh lẽo nhìn Lăng Dạ một cái, khiến cho rợn nổi da gà toàn thân, thật lạnh a.

Thật là, ánh mắt gì vậy chứ, đúng là rắm thối, không phải chỉ hỏi có một câu thôi sao, có cần phải lạnh băng băng như vậy không, có biết là con tin cũng có quyền lợi đặt câu hỏi hay không chứ.

Lăng Dạ không thoải mái nhìn tên lão đại đó, mãi cho đến lúc hắn rời đi.

Vô vị quá, Lăng Dạ lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, hiện tại nên làm gì để giết thời gian đây, “cô cô”, kỳ quái, âm thanh gì vậy, Lăng Dạ tỉ mỉ lắng nghe, nhất thời than thở, bản thân mệnh thật khổ a, tảo thiện của ta còn chưa có giải quyết đó, hiện tại đã đến giờ nào rồi vậy.

Nhàm chán đứng lên, đi đến cửa, gõ gõ: “Bên ngoài có người hay không a, ở trong đây sắp chết đói rồi đó, cẩn thận ta tố cáo tội ngược đãi con tin của các ngươi.”

Lăng Dạ vừa kêu la, thấy không có ai mở cửa, cuối cùng dứt khoát ngồi hát, thẳng cho đến khi miệng khô lưỡi nóng, không được rồi, nghỉ thôi nghỉ thôi, vừa mệt vừa đói, ta làm con tin thế này cũng thật sự là mất hết mặt mũi rồi, dựa vào bờ tường, nghỉ ngơi một lát, lần này Lăng Dạ không lấy tay gõ nữa, mà dứt khoát dùng chân đá.

“ Phanh.” Chỉ thấy cánh cửa bị đá bung ra, ngây ngốc nhìn cánh cửa bị mình đá sụp, lúc nào thì sức lực của ta lại lớn như thế, thế là lại bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Lúc này mấy tên bắt cóc chạy đến, chỉ nhìn thấy, một cánh cửa bị sụp và Lăng Dạ đang ngồi lặng yên suy nghĩ, ngây ra ở đó.

“ Lôi người vào trong, sửa lại cửa.” Tên lão đại đó lạnh lẽo lên tiếng.

Lăng Dạ bị âm thanh lạnh lẽo đó làm cho tỉnh lại, nhìn thấy một tên đại hán đang đi về phía mình, bọn họ sẽ không giết con tin đi, họ là dao thớt, ta là con cá, hắn là lão đại, ta là con tin, thôi xong rồi.

Tên đại hán đó bước nhanh về phía Lăng Dạ, trực tiếp kéo tha y đi, ném Lăng Dạ vào bên trong, Lăng Dạ cũng không giãy dụa, giống như một con thỏ ngoan ngoãn, cũng quên mất mình là bởi vì đói bụng mới đá cửa, cho đến khi.

“ Cô cô.” Bụng của Lăng Dạ lại bắt đầu kêu réo, ngẩng đầu lên, Lăng Dạ đáng thương hề hề nhìn vị lão đại đó, ta muốn ăn cơm a, chỉ còn kém chưa lăn lăn vào góc phòng mà thôi, bộ dáng đó thật là ủy khuất.

Cuối cùng thấy biểu tình của vị lão đại đó có chút cải biến, không còn lãnh mạc như trước nữa, nhưng cũng chỉ là khóe mắt co giật một chút: “Mang cơm cho y.” Nói xong liền ly khai.

Không bao lâu sau, Lăng Dạ cảm động đầy mặt nhìn bát cơm trắng đang để trước mặt, chỉ xém chút nữa đã nước mắt nước mũi chảy tèm lem mà ôm lấy người đưa cơm tới, các ngươi đối với ta thật tốt a.

(Ta thấy đầu óc em thụ này chắc có vấn đề quá .)

Dùng ánh mắt chan chứa tình cảm đưa tiễn tên đại hán đã mang cơm cho mình, bắt đầu ăn bát cơm thơm ngào ngạt trước mắt.

Ăn xong, Lăng Dạ thỏa mãn ợ một cái, nếu như hiện tại có một cái giường, vậy thì tốt rồi, nhớ tới chiếc giường to lớn hào hoa trong tẩm cung của Lăng Quang, không biết y hiện tại ra sao rồi, phát hiện không thấy mình nữa, nhất định là rất lo lắng đi. Lăng Dạ nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay của mình, ta đợi ngươi đến cứu ta đó.

“ Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm sao giải quyết lục hoàng tử này a, Thừa tướng đại nhân đã bị nhốt vào đại lao rồi, nếu như nói chúng ta không có bắt lục hoàng tử, thì có có thể có lối thoát, nhưng mà hiện tại, chúng ta phải làm thế nào đây.” Một tên đại hán tràn đầy lo lắng nói.

“ Đợi.” Vị lão đại đó lớn tiềng vẫn lạnh lùng như cũ. “Sau đó, tìm cơ hội, xuất thành.”

“ Lão đại, chúng ta vừa rồi có đi thám thính qua, không có quan binh gì đó tìm kiếm lục hoàng tử đâu, chỉ có một số quan binh đi tìm bắt thế lực tàn dư của Thừa tướng đại nhân thôi, cửa thành cũng chỉ hơi phiền phức hơn thường ngày một chút, nhưng mà chúng ta vẫn là có cơ hội.” Một tên mặt áo vải bố gai trong đám nói.

Vị lão đại đó suy nghĩ một lát, nói: “Ngày mai, chia ra, xuất thành.”

Trong hoàng cung, Lăng Dạ nhìn sợi dây đỏ trên tay, trên mặt chỉ toàn biểu tình lo âu, Dạ nhi, ngươi đang ở đâu.

Đêm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ.

Lăng Dạ ngây ngốc trong căn phòng tối đen, đã là buổi tối rồi, phụ hoàng, ta rất nhớ ngươi, ở đây rất tối rất tối, cảm giác giống như trở về kiếp trước, nhưng mà, ít nhất ở đó còn có một vầng trăng làm bạn với bản thân, mà ở đây, cái gì cũng không có.

Mơ mơ hồ hồ Lăng Dạ giống như đã muốn ngủ, lại giống như không có ngủ, suy nghĩ một đêm.

“ Cách.” Cửa bị mở ra, ánh sáng lóa mắt khiến cho Lăng Dạ nhất thời không thể mở mắt ra nổi, cho đến khi thích ứng được, mới kinh ngạc nhìn một đám người đang đứng trước mặt, bọn họ chuẩn bị làm cái gì?

“ Thay y phục đi, đi theo chúng ta, đợi lát nữa tốt nhất là thông minh một chút cho ta, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi.” Một tên đại hán hung hăng nói.

Lăng Dạ ngoan ngoãn gật đầu, thay y phục, một đại hán trong đám đưa cho Lăng Dạ một chiếc mặt nạ da người, Lăng Dạ chỉ có thể ngoan ngoãn đeo lên, trong lòng lại đang suy tính, bọn họ muốn mang mình đi đâu.

Đi theo bọn họ ra bên ngoài, mới phát hiện bản thân bị nhốt trong một khu giao giới trong thành, ở đây có bình dân, cũng có khổ dân. Tóm lại là người gì cũng có, ngoan ngoãn đi theo bọn họ, Lăng Dạ nghĩ đến sợi dây trên cổ tay mình, thế là kéo ống tay áo lên cao một chút, để lộ ra sợi dây đỏ.

Đi đến trước cổng thành, Lăng Dạ cũng không nghe thấy có ai nói về chuyện mình mất tích, Lăng Dạ đang tìm kiếm mình cả, trong lòng cảm thấy lạ lùng, lẽ nào y không có để ý đến chuyện mình mất tích sao, căn bản không có cho người đi cứu mình, trong lòng có hơi hơi thất vọng, lại tự an ủi, phụ hoàng nhất định là có chuyện gì đó thôi, nếu không chính là không muốn để cho quá nhiều người biết, cho nên mới không có phô trương thanh thế tìm kiếm.

Ra khỏi thành cũng tương đối thuận lợi, không có bất cứ quan binh nào đến tra xét như trong tưởng tượng, chỉ có hơi qua loa nhìn bọn họ một chút, rất nhanh liền đi ra ngoài thành.

Trong hoàng cung, một thanh y nhân hồi báo với Lăng Quang.

“ Chủ nhân, thuộc hạ phát hiện có một nam tử trên tay có cột dây đỏ, nghi là thiếu chủ, nhưng tướng mạo không giống, thuộc hạ hoài nghi có khả năng là bị đeo mặt nạ da người, hơn nữa đám người đó đều ra khỏi thành, khá là khả nghi.”

Lăng Quang vừa nghe, lập tức nói: “Mau dẫn trẫm đi, chúng ta lập tức đuổi theo, không thể để sót bất kỳ kẻ khả nghi nào.” Dạ nhi, nhất định là ngươi, phụ hoàng đến cứu ngươi đây, ngươi nhất định phải đợi phụ hoàng.

Rất nhanh Lăng Quang cưỡi khoái mã ra khỏi hoàng cung, chạy hướng ngoại thành.

Lăng Dạ đi theo đám người đó ra khỏi thành, đi đến một chỗ có một con sông tương đối chảy siết, cùng tập họp lại với một đám khác.

Nhìn dòng nước sông chảy siết, lẽ nào bọn họ muốn ném ta xuống đó làm thức ăn cho cá sao, mấy vị bắt cóc đại ca, làm người phải biết khoan dung a, các ngươi không thể tuyệt tình như thế đâu.

“ Lão đại, lục hoàng tử này nên làm sao, trực tiếp giết chết đi?” Một đại hán hỏi.

Lăng Dạ hai mắt trừng thật lớn, vạn lần không thể a, các ngươi nỡ lòng sao, ta còn chưa sống đủ đó, tràn đầy nài nỉ nhìn về lão đại.

Vị lão đại đó nghĩ một lát, vừa định nói, thì từ trong rừng cây xông ra một đám thanh y nhân, lục tục càng lúc càng nhiều.

Di, đây là ám vệ của phụ hoàng phải không, ha ha, ta được cứu rồi, trong lòng Lăng Dạ cảm thấy kích động, đã biết là phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ ta không lo mà.

“ Thả lục hoàng tử ra, nếu không giết không tha.” Một thanh y nhân trong đám, hình như là đầu lĩnh, nói.

“ Lục, lục hoàng tử, các người có phải đã nhầm lẫn hay không, chúng, chúng ta ở, ở đây làm gì có lục hoàng tử nào, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi mà thôi, đừng giết chúng ta a.” Một đại hán trong đám xin tha, bộ dáng đó thật sự chân thành, ngay cả Lăng Dạ nhìn, cũng đều cảm thấy lời hắn giống y như thật.

“ Vậy sao, vậy là chúng ta nhầm rồi a, nhưng mà ta cảm thấy các ngươi vẫn nên để cho chúng ta nhìn kỹ một chút thì tốt hơn, nói không chừng lục hoàng tử chính là ở trong đám người các ngươi.” Một thanh y nhân không có chút nào bị những lời của đại hán vừa rồi nói làm cho mê hoặc.

Thấy những thanh y nhân đó vẫn như cũ muốn kiểm tra, những đại hán tà ác cũng không biết nên làm sao, toàn bộ đều nhìn về lão đại, cho hắn định đoạt.

“ Chúng ta nơi này xác định là không có lục hoàng tử, nghe nói lục hoàng tử lớn lên phi thường xinh đẹp, ngươi xem trong số chúng ta ở đây ai ai cũng đều rất bình thường, nhất định là các ngươi đã lầm lẫn rồi.” Vị lão đại đó thành khẩn nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đây là lần đầu tiên Lăng Dạ nghe thấy ngữ khí đầy dũng khí của vị lão đại đó, còn nói nhiều như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đếm a!

Thế là hai bên bắt đầu đấu lưỡi, một bên không cho kiểm tra, một bên nhất định phải kiểm tra, một bên cố kỵ an toàn của Lăng Dạ, một bên lại bảo hộ an toàn của bản thân, cho đến khi, Lăng Quang đi đến.

Lăng Dạ nhìn thấy Lăng Quang đi đến, trong lòng vô cùng cảm động.

Lăng Quang lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt của một nam tử mặt lam y.

Nhìn thấy Lăng Quang đang đánh giá Lăng Dạ, vị lão đại đó biết bản thân bọn họ đã bị lộ tẩy rồi.

“ Giao nam tử mặc y phục màu lam đó ra, nếu không thì đừng trách trẫm không khách khí.” Lăng Quang lãnh lẽo nói.

“ Chúng ta giao ra rồi, cũng chạy không thoát, nhưng mà ta ngược lại rất để ý việc ngươi làm sao mà phát hiện được.” Vị lão đại đó lạnh lùng nói.

“ Hoàng nhi của trẫm, làm sao có thể không biết, nhanh giao người ra cho trẫm.” Thanh âm của Lăng Quang vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Lăng Dạ.

“ Chúng ta giao rồi thì sẽ thế nào.”

“ Cho các ngươi được chết toàn thây.”

“ Dù sao cũng đều chết, vậy thì không bằng đem lục hoàng tử mà hoàng thượng sủng ái nhất theo chôn cùng, như vậy có lẽ cũng không tồi, phải biết là, lục hoàng tử lớn lên xinh đẹp như thế này, chúng ta chết cũng đáng giá a.” Vị lão đại đó vừa nói vừa gỡ mặt nạ da người của Lăng Dạ ra, hai tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Lăng Dạ.

Lăng Dạ bị người phía sau bắt lấy, muốn động cũng không thể động, chỉ có thể tùy ý cho vị lão đại đó động tay động chân.

Lăng Quang thấy động tác của tên lão đại kia, trong lòng tức giận dị thường, đợi lát nữa ta tuyệt đối sẽ chặt tay của ngươi, dám cả gan chạm vào Dạ nhi của ta, nhưng mà trên mặt xác thực vẫn bình tĩnh kì lạ: “Ngươi làm sao biết được y là hoàng tử mà trẫm sủng ái nhất.”

“ Các ngươi ngủ chung một giường, mỗi đêm đều hoan ái trong tẩm cung, đây là chuyện mà rất nhiều người biết.” Thanh âm của vị lão đại đó vẫn lạnh lùng, nhưng đã mang theo một chút ngữ khí trào phúng, “Vị đạo của lục hoàng tử nhất định là rất tốt đi, thật sự là đáng tiếc a, sớm biết như vậy thì đêm qua nên hưởng thụ cho đã.”

“ Vậy cũng không thể nói là trẫm sủng y, nếu như trẫm sủng y, thì đã đem địa vị thái tử truyền lại cho lục hoàng tử rồi, nhưng không có.” Lăng Quang ngữ khí lãnh mạc, trên mặc không hề biến động, nhìn tên lão đại đó không ngừng ve vuốt trên người của Lăng Dạ, ngược lại tựa như đang thưởng thức vậy.

“ Hơn nữa, ngươi có từng thấy qua ai sủng ái nhi tử của mình như thế không, nói cho cùng, y chẳng qua chỉ là một nam sủng của ta mà thôi.” Ngữ khí lạnh lẽo phun ra một câu nói lạnh lùng từ trong miệng của Lăng Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.