Cữu U Ma Động

Chương 31: Chương 31: Truy đuổi ác tặc đến Bạch Phong - Hai nàng khóc anh hùng thàm tử




"Phu quân, thiếp vừa trông thấy Lưu Trúc Hàn.?"

Chàng thất sắc kêu lên, "Nương tử thấy Lưu Trúc hàn ở đâu?"

Cao Phương được đại điểu đưa xuống thấp hơn, "Hắn ở hướng tây cách đây hơn trăm dặm.?"

Chàng kinh ngạc, "Một trăm dặm ư? Hắn chạy nhanh quá đấy.?"

Ðại điểu hạ thân xuống khi Cao Phương vọt miệng hỏi, "Là hắn đào tẩu ư?"

Vương Thế Kỳ sau khi thi lễ với a di Vi Tuyết Ngọc xong bèn thuật lại vắn tắt mọi việc cho a di và Cao Phương cùng nghe.

Tiếp đó chàng chợt hỏi, "Tại sao Lưu Trúc Hàn lại chạy về hướng tây?"

chàng tuy hỏi nhưng nào mong có ai đó đoán được và đáp lời.

Tuy nhiên, chính Vi Tuyết Ngọc bỗng lên tiếng phỏng đoán, "Kỳ nhi, có khi nào hắn chạy về Cửu u địa khuyết không?"

Quần hùng có không ít người đã biết Cửu u địa khuyết là gì nên cũng lên tiếng tán đồng sự phỏng đoán của Vi Tuyết Ngọc.

Chính Vương Thế Kỳ cũng phải thừa nhận điều này. Chàng mỉm cười lộ vẻ ung dung, "Hắn không kịp đến Bạch Phong sơn đâu. A di và chư vị nếu muốn đi theo xin hãy từ từ đi. Vương Thế Kỳ phải lập tức đuổi theo hắn mới được.?"

Nghe thế, Cao Phương và Lục Phi Yến cùng lên tiếng.

"Phu quân cho thiếp theo với.?"

"Vương ca, muội muốn đi theo Vương ca.?"

chàng mỉm cười và lắc đầu, "Cước trình của hai người đi theo ta không tiện đâu. Hãy...?"

Chàng chưa nói hết lời, Vi Tuyết Ngọc nói xen vào, "Kỳ nhi, a di có một biện pháp hay, Yến nhi và Phương nhi có thể theo Kỳ nhi kịp.?"

Lục Phi Yến đoán được liền reo lên, "Phải rồi, muội và nhị muội sẽ cùng ngồi trên lưng xí điểu.?"

Chàng thoáng lo ngại, "Nhưng nếu như vậy thì a di phải vất vả ư?"

VÔ Trần đại sư liền bước đến, "A di đà phật! Minh chủ hãy yên tâm. Bần tăng và mọi người sẽ liệu cách đưa a di thí của minh chủ cùng đi.?"

Riêng Vi Tuyết Ngọc thì nói, "Kỳ nhi, ngươi khinh thường a di quá rồi đó. A di đã luyện được khinh công Ðạp tuyết vô ngân rồi, a di đang muốn có dịp thi thố đây.?"

Chàng đành phải gật đầu, "Nếu đã như vậy thì a di xin hãy bảo trọng.?"

chàng vừa quay người lại nhưng chưa kịp thi triển công phu thì đã nghe Lục Phi Yến cười khúc khích, "Vương ca có dám tỷ đấu cước lực với xí điểu không?"

"Vút ?"

Nhìn theo bóng dáng đại điểu đang bay vọt đi. Vương Thế Kỳ chỉ mỉm cười không đáp. Tiếp đó, chàng liền động thân lao đi.

Tuy nhiên chàng chợt phát hiện có người ở phía sau như đang muốn bám theo chàng.

Khi chàng nghĩ đó là a di đang tận lực thi triển khinh công thượng thừa thi nghe tiếng người đó gọi, "Vương minh chủ đợi bần tăng với.?"

"Là VÔ Trần đại sư?"

Chàng kinh ngạc và chậm chân.

Vừa đuổi kịp được chàng, VÔ trần đại sư bỗng nói, "Vẫn còn một việc bần tăng muốn được nói với minh chủ nhưng chưa có dịp, mong minh chủ chớ trách.?"

Chàng gật đầu khiêm tốn, "Ðại sư có điều gì muốn chỉ giáo, Vương mỗ xin được lắng nghe?"

Cả hai vừa thi triển khinh công vừa đàm đạo. Ðã thế VÔ Trần đại sư còn cẩn trọng rào trước đón sau thật kỹ, "Vì không muốn có ai khác nghe dược nên bần tăng phải đợi đến dịp này.?"

Chàng ngạc nhiên, "Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao, đại sư?"

VÔ trần đại sư không đáp, chỉ hỏi, "Có phải minh chủ nói với mọi người rằng Hàng ma thượng tăng đã chết vì độc thủy ở Thủy trung nhược thủy đầm?"

Chàng đáp, "Ðiều này thì có, vì đó là sự thật kia mà.?"

"A di đà phật! Từ nay mong minh chủ đừng hở môi nói với ai như thế nữa, e rằng giang hồ lại một phen đại loạn.?"

"Ðại loạn? Tại sao?"

VÔ Trần đại sư vẫn không đáp mà lại hỏi, "Theo minh chủ thì tại sao Hàng ma thượng tăng phải tìm đến chốn hiểm địa này?"

Vương Thế Kỳ nhớ lại phần lưu tự của thượng tăng, chàng đáp, "Theo lưu tự của thương tăng, thì thượng tăng tìm đến chỉ vì muốn hiểu cho thấu đáo sự kỳ diệu của hóa công.?"

"A di đà phật! Vậy bần tăng nói không sai.?"

Vẫn không một lời hồi đáp. VÔ Trần đại sư hỏi tiếp, "Theo minh chủ thì sự kỳ diệu gì của hoá công khiến cho Hàng ma thượng tăng phải mạo hiểm?"

Chàng ngơ ngẩn hỏi lại, "Ðó không phải là Thủy trung nhược thủy sao?"

"A di đà phật! Nhược thủy tuy lạ nhưng theo bần tăng thì đó chưa đáng được thượng tăng xem là sự kỳ diệu của hóa công đâu.?"

"vậy là gì?"

"A di đà phật! CÓ nói với minh chủ bần tăng không việc gì phải ngại. Biết đâu chừng nhờ đó mà võ lâm Trung nguyên được phúc.?"

Không hiểu VÔ Trần đại sư đang lảm nhảm điều gì. Vương Thế Kỳ kêu lên, "Dường như đại sư biết được điều gì bí ẩn của Thủy trung nhược thủy thì phải?"

VÔ Trần đại sư gật đầu, "Ngay khi gặp minh chủ lần đầu, tiếp đó là những gì La Hán tệ sư đệ thuật lại, bần tăng biết minh chủ đã từng bị Lưu Trúc Hàn đẩy rơi vào Thủy trung nhược thủy. Nhân đó, bần tăng nhớ lại một phần nào trong di cảo của tệ phương trượng cách đây ba trăm năm.?"

"Di cảo? Ba trăm năm? Không lẽ Hàng ma thượng tăng là phương trượng của quý phái bao nhiêu đời trước đó?"

VÔ trần đại sư lắc đầu giải thích, "Không phải đâu. Tệ phương trượng đời đó của tệ phái chỉ là bằng hữu của thượng tăng mà thôi.?"

"Bằng hữu ư? Nói vậy thượng tăng không phải là người của quý phái Thiếu Lâm sao?"

"A di đà phật! Ðương nhiên là không phải. Bằng không sao là bằng hữu của tệ phái thời đó được. Nhưng thượng tăng có xuất xứ lai lịch như thế nào thì trong di cảo không nhắc đến nên bần tăng không biết.?"

Nhắc đến di cảo, Vương Thế Kỳ quay lại đề tài lúc mới rồi, "Ðiều gì đại sư đã đọc được trong di cảo?"

"Trong di cảo có ghi thì Hàng ma thượng tăng trước khi đến Thủy trung nhược thủy đầm có tìm đến phương trượng đời đó để bái biệt.?"

Chàng đoán, "Không lẽ trong di cảo có ghi rõ mục đích của thượng tăng khi tìm đến Thủy trung nhược thủy đầm ư?"

VÔ Trần đại sư gật đầu, "Có. Và còn ghi rõ là để tìm một linh vật.?"

"Linh vật? Là linh vật gì?"

vô Trần đại sư chợt thở dài, "Thượng tăng phải thiệt mạng, còn minh chủ thì kêu lên hỏi là linh vật gì, qua hai sự kiện này bần tăng biết rằng tại Thủy trung nhược thủy đầm không hề có linh vật. Tuy nhiên, vì sợ đồng đạo giang hồ đoán càn rồi lại liều lĩnh thám thính nơi hiểm địa đó, bần tăng mới mạo muội đuổi theo và mong minh chủ chấp thuận lời thỉnh cầu vừa rồi của bần tăng. CÓ như thế giang hồ mới tranh được đại loạn.?"

Vương Thế Kỳ mãi đuổi theo suy nghĩ riêng tư nên cứ im lặng khiến VÔ Trần đại sư phải lập lại rồi hỏi, "Minh chủ chấp thuận chăng?"

Chàng sực tỉnh thở dài đáp, "Ðại sư yên tâm, giang hồ rồi sẽ không đại loạn đâu ?"

"A di đà phật! Ða tạ minh chủ.?"

"Ðại sư, Vương mỗ phải đi trước đây.?"

"Vút ?"

Khi đã bỏ VÔ Trần đại sư một khoảng thật xa, Vương Thế Kỳ mới dám hỏi lên từng tiếng, "Không lẽ quái ngư kỳ lạ kia chính là linh vật được Hàng ma thượng tăng nhắc đến? CÓ lẽ là đúng, bằng không tại sao đến Ðộc vương cũng phải mạo hiểm.?"

Vương Thế Kỳ mới nhớ lại những lần đầu chàng định chộp bắt quái ngư nhưng không thành công, chàng lại nói chính chàng nghe, "Muốn bắt quái ngư thì phải đầm mình dưới độc thủy không thể thế nào khác được. Tuy nhiên, Tiên thiên khí công của thượng tăng và giải được tuyệt thế của Ðộc vương lại không hóa giải được độc thủy nên họ không tài nào bắt được quái ngư. Hừ, nếu có dịp ta cũng muốn tìm hiểu xem tại sao quái ngư lại được gọi là linh vật.?"

Tiếng kêu của Lục Phi Yến chợt vang lên làm Vương Thế Kỳ sực tỉnh, "Vương ca sao đi chậm quá vậy? CÓ cần xí điểu giúp Vương ca một đôi đường không?"

Chàng mỉm cười với hai nàng trên cao nhìn xuống, chàng kêu lớn, "Không cần đâu, hai người xem đây.?"

"Vút ?"

Lần này vì không muốn mất hút bóng dáng của Vương Thế Kỳ, dù chàng đang thi triển đến tột độ khinh công thượng thừa, Lục Phi Yến cứ cho xí điểu bay theo cước lực của chàng.

Nhờ ở trên cao nên tầm nhìn của Lục Phiến và Cao Phương được bao quát hơn. Hai nàng luân phiên chỉ điểm cho chàng.

"Có một dãy núi ở phía trước Vương ca hãy vòng theo xí điểu tranh việc leo núi.?"

"Phu quân, có một nhánh sông khá rộng đang cắt ngang phía trước. Phu quân phải đi theo phía này mới hy vọng đến chỗ đoạn sông bị thắt lại.?"

"ồ, đã nhìn thấy Lưu Trúc Hàn kia rồi. Vương ca, tại sao hắn lại leo lên Bạch Phong sơn.?"

vương Thế Kỳ dễ dàng mường tượng được địa hình Bạch Phong sơn nên chàng điền nhiên lên tiếng hỏi, "Phi Yến, muội hãy nhìn thư xem, Bạch Phong sơn mà muội nhìn đang có hình thù gì?"

Lục Phi Yến đáp, "Thì là hình một chỏm núi bạc đầu,?"

"Có thấy chòm râu bạc như thường có ở các vị lão tiên không?"

"Râu bạc ư? Không có.?"

"Không có? Sao lạ vậy?"

Miệng hỏi nhưng trong lòng thì Vương Thế Kỳ lại nghĩ, "Nếu hắn muốn đến được Cửu u địa khuyết thì hắn phải đến Bạch Phong sơn từ phía trước mới phải. Tại sao hắn lại đến Bạch Phong sơn từ phía sao? Không lẽ hắn cũng như ta đã biết đến đổi thuận nghịch bộ pháp để vượt qua luồng quái phong lúc thuận lúc nghịch. Ðiều này thì không đúng. Vì nếu là phải thì tại sao hắn lại ngạc nhiên khi thấy ta thi triển bộ pháp theo lối nghịch?"

"Phu quân mãi nghĩ điều gì vậy?"

Tiếng kêu của Cao Phương khá lớn làm vương Thế Kỳ bừng tỉnh, "à không, ta đâu có nghĩ gì?"

"Vậy phu quân có nghe thấy vừa nói điều gì không?"

Chàng ngơ ngác, "Nương tử vừa nói gì?"

Lục Phi Yến cười phá lên, "Vậy Vương ca còn chối là không nghĩ vấn nghĩ vơ. Nhị muội vừa nói ở Bạch Phong Sơn có một quầng sáng trắng lóng lánh. Vương ca biết chỗ đó gọi là gì không?"

Vương Thế Kỳ hoang mang, "Lưu Trúc Hàn đâu?"

Lục Phiến đáp, "Hắn đang lao lên núi.?"

"Hắn đi về phía nào? CÓ phải là nhắm ngay vào quần sáng trắng lóng lánh không?"

Cao Phương kêu lên, "Dường như là vậy. CÓ gì không phu quân?"

Chàng rít lên, "Ðó là Thủy trung nhược thủy mà ta đã nói. Không ngờ Lưu Trúc Hàn lại dẫn xác đến đúng chỗ này. Ðại muội nhị muội nghe đây.?"

Hai nàng ứng tiếng dạ lên.

Vương Thế Kỳ căn dặn, "Ðộc thủy lợi hại như thế nào, ta đã nói rồi. Ðại muội và nhị muội tốt hơn hết là cứ ở trên lưng xí điểu huynh và đừng bao giờ liều mình hạ xuống kẻo ác tặc giở thủ đoạn và xô cả hai xuống độc thủy đó.?"

"Vút ?"

Nói xong, Vương Thế Kỳ cũng vừa vặn chạy đến chân Bạch Phong sơn. Chàng tận lực phóng lên triền núi.

Quá khứ được tái lập. Lưu Trúc Hàn và Vương Thế Kỳ lại cùng có mặt ở bên này triền núi Bạch Phong. Nhưng giữa cả hai bây giờ có rất nhiều điểm khác so với trước kia. Hay nói cho đúng hơn thì trước kia chỉ có mỗi mình Vương Thế Kỳ là có thành ý với Lưu Trúc Hàn, nhưng lần này sự thành đó không còn nữa. Vương Thế Kỳ và Lưu Trúc Hàn là hai thái cực đối chọi nhau như âm và dương như đêm và ngày, thiện là ác, tà và chính.

Tuân thủ theo sự căn dặn của Vương Thế Kỳ, Lục Phi Yến và Cao Phương không những không dám đến gần mà cả hai cũng không dám ngồi trên lưng đại điểu để lởn vởn ở bên trên nữa. Cả hai và đại điểu đã tìm được một địa thế thuận lợi đủ xa không cho Lưu Trúc Hàn phát hiện và đủ gần để cả hai có thể quan sát được phần nào khu vực có đầm Thủy trung nhược thủy.

Lưu Trúc Hàn lúc này đã đến động khẩu lộ thiên. Hắn đang nghiêng đầu nhìn xuống đầm Thủy trung nhược thủy.

Chưa muốn xuất hiện vào lúc này vì còn muốn dò xét từng hành vi của Lưu Trúc Hàn, Vương Thế Kỳ phục người vào một góc khuất cách Lưu Trúc Hàn hơn mười trượng.

Lưu Trúc Hàn sau một lúc nghiêng đầu nhìn xuống, đang lấy từ trong người ra những vật dụng cần thiết mà hắn đã kịp thời sắp đặt và mang theo, móc sắt và dây. Một sợi dây mỏng manh nhưng có lẽ rất chắc chắn mới đáp ứng ý đồ của hắn.

Vương Thế Kỳ ngạc nhiên nghĩ thầm, "Hắn đang muốn leo xuống và thám thính đầm Thủy trung nhược thủy? Tại sao? Không lẽ hắn đã biết ở đó có linh vật ư? Làm sao hắn biết? Là Vạn thế ma quân đã biết và đã di tự lưu truyền cho hắn ư? Không được, ta không thể để Lưu Trúc Hàn đắc thủ được linh vật quái ngư cho dù ta chưa biết linh vật quái ngư có tác dụng gì?"

Vương Thế Kỳ kịp bước ra, trước khi Lưu Trúc Hàn định theo sợi dây mảnh kia để leo xuống.

"Muộn rồi, Lưu Trúc Hàn.?"

âm thanh vang lên quá đột ngột, khiên Lưu Trúc Hàn giật nảy mình suýt nữa đã rơi xuống.

Hắn quay lại và kinh tâm động phách trước sự xuất hiện của Vương Thế Kỳ.

Nhưng sự kinh tâm của hắn vì sợ Vương Thế Kỳ lại không mạnh bằng sự nghi ngờ đang chiếm ngự dần dần tâm chí hắn. hắn buột miệng hỏi, "Ngươi bảo muộn là muộn làm sao, Vương Thế Kỳ?"

Chàng cười khinh khinh, "Ngươi không hiểu thật hay cố tình giả vờ không hiểu?"

Chàng hỏi mập mờ khiến Lưu Trúc Hàn càng thêm nghi ngại, "Là ngươi muốn nói bổn Ma quân không kịp leo xuống hay linh vật ở dưới đó đã bị ngươi lấy được rồi?"

Chàng thầm đắc ý vì đã buộc được Lưu Trúc Hàn phải thú nhận ra điều mà chàng đang nghi ngờ. Chàng cười lớn và hỏi, "Ha ha ha...

thế ngươi nghĩ sao về việc ta vẫn sống cho dù đã bị ngươi cố tình xô xuốngđầmthủytrungnhược thủy?"

Hắn thất sắc, rồi lại vở lẽ, hắn kêu lên hậm hực, "Hóa ra ngoài bộ pháp Nhất ma chi vạn ma, ngươi còn lấy được Ðịa tuyệt bồi nguyên đan của Vạn thế ma quân sao?"

"Thì ra hắn chưa biết phần bao bên ngoài Ðịa tuyệt bồi nguyên đan gì đó còn có một lớp độc dược. Ta nhân cơ hội này làm cho hắn vỡ mộng mới được." Chàng đáp, "Ngươi đoán không sai. Bằng không làm sao ta sống xót khi rơi vào một chỗ toàn là độc thủy.?"

"Ðịa tuyệt bồi nguyên đan thật sự có khả năng chống lại độc thủy Vậy là Vương Thế Kỳ đã rõ. Ðúng là Vạn thế ma quân có biết về linh vật còn đoán rằng trong Ðịa tuyệt bồi nguyên đan vì có Ðịa tuyệt quả vạn niên nên không ngại việc bị độc thủy làm hại. Nhưng linh vật còn chứng tỏ rằng Vạn thế ma quân đời trước đó chưa kịp lấy đi. Và đến lượt Lưu Trúc Hàn thì do đa nghi nên hắn vẫn còn ngần ngại không dám thực hiện việc lấy linh vật. Ðể đến bây giờ, khi hắn biết hắn không là đối thủ của chàng, hắn buộc phải tính đến nước cờ này.

Hắn vẫn muốn phục thù và vẫn muốn thỏa mãn tham vọng độc bá võ lâm.

Chàng mừng thầm vì đến khá kịp lúc. Không còn muốn nói gì nữa.

Vương Thế Kỳ giáng cho hắn một đòn tối hậu, "Lưu Trúc Hàn, ngươi phải đền tội thôi. Linh vật đã không còn mà lão tặc phụ thân ngươi cũng đã bị quần hùng xử tội. Bây giờ đến lượt ngươi đây.?"

"Vút ?"

Vương Thế Kỳ động thân lao đến, trong chớp mắt đã vượt được quãng đường mười trượng hơn. Nhưng khoảng khắc thời gian ngăn ngủi đó cũng đủ cho Lưu Trúc Hàn giận dữ đến cực độ và gầm lên, "A... mọi mưu đồ của bổn Ma quân đều bị một mình ngươi hủy hoại.

Bổn Ma quân phen này phải liều mạng với ngươi thôi. Vương Thế Kỳ, "vù vù ?"

"ào ào ?"

vì muốn tốc chiến tốc thắng ngay chiêu đầu Vương Thế Kỳ liền dùng đến thập thành công phu và xuất thủ hàng Ma chưởng ở chiêu thứ mười sáu.

Chàng còn quát lên, "Ngươi có liều mạng cũng vô ích thôi! Xem đây ?"

"Vù vù ?"

"ào ào ?"

"ầm.?"

Cũng tận lực bình sinh nhưng sau tiếng chạm kình dữ dội, Lưu Trúc Hàn phải chao đảo vài lượt mới ổn định được cước bộ.

Hắn quyết tâm liều mạng nên lần này kẻ xuất thủ trước là hắn.

Hắn gầm lên cuồng dại, "Xem tuyệt kỹ của bổn Ma quân đây.?"

"vù vù ?"

"ào ào ?"

vương Thế Kỳ hiên ngang trụ bộ, định quật tiếp chưởng thứ mười bảu của công phu Hàng ma vào Lưu Trúc Hàn, một tràng cười cuồng ngạo chợt vang lên, "Ha ha ha... hóa ra lại là hóa thân của Vạn thế ma quân. Lưu Trúc Hàn, ngươi có muốn bổn giáo chủ cùng ngươi chia đôi thiên hạ không?"

"Vút ?"

Phát hiện ai là chủ nhân của lời phát thoại này. Vương Thế Kỳ kinh tâm vội vàng xuất thủ. Chàng hy vọng triệt hạ ngay lập tức Vạn thế ma quân Lưu Trúc Hàn trước khi Bất Sát Phi Nhân Tiền Vọng Thôi kịp ra tay liên thủ với Lưu Trúc Hàn.

"Vù vù ?"

"ào ào ?"

Thế nhưng, việc ngưu tầm ngưu mã tầm mã vốn là bản năng tất yếu phải có của hạng ác ma. Lưu trúc Hàn có một phản ứng hoàn toàn bất ngờ đối với Vương Thế Kỳ. Hắn lẩn tránh thật nhanh bằng bộ pháp Nhất ma chi vạn ma trước khi Vương Thế Kỳ kịp nghĩ đến.

"Vút ?"

Ngay khi tránh được chưởng kình tối hậu của Vương Thế Kỳ, Lưu Trúc Hàn hớn hở hô hoán lên, "Là Tiền giáo chủ ư? Ðược, chúng ta chia đôi thiên hạ, giáo chủ hãy hiện thân đi.?"

"Vút ?"

Tiền Vọng Thôi liền xuất hiện, và câu đầu tiên của lão ác ma là, "Vương tiểu tử vận mang ngươi đã hết rồi, nạp mạng đi thôi.?"

"Vù vù ?"

"ào ào ?"

Lưu Trúc Hàn dùng như khẩu ước, hắn cũng quát lên toại nguyện, "vương Thế Kỳ, để xem Hàng ma chưởng của ngươi có là gì được bọn ta nữa không? Ðỡ.?"

"Vù vù ?"

"ào ào ?"

Giữa bóng trảo chập trùng là hàng trăm hàng nghìn bóng nhân ảnh ma quái của Lưu Trúc Hàn. Trước viễn cảnh cực kỳ đen tối, Vương Thế Kỳ chỉ biết lẳng lặng thi triển bộ pháp Nhất ma chi vạn ma và đanh hết loạt Hàng ma chưởng này đến loạt Hàng ma chưởng khác.

"Vù vù ?"

"ào ào ?"

"ầm.?"

"ầm.?"

Do nấp ở xa nên Lục Phi Yến và Cao Phương khó có thể nghe được những gì Vương Thế Kỳ đã đối thoại trước đó với Lưu Trúc Hàn. Nhưng sự xuất bất ngờ của Bất Sát Phi Nhân Tiền Vọng Thôi và sự liên tay hợp công của hai kẻ đại gian đại ác ngay tức khắc được hai người nhìn thấy.

Lục Phi Yến Thất sắc kêu lên, "Vương ca e nguy mất.?"

Cao Phương hoang mang hỏi lại, "Lảo ác tặc kia là ác ma, đại tỷ?"

Lục Phi Yến bấn loạn đáp muốn không thành lời, "Là giáo chủ U Linh giáo trước đây. Nhị muội, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Ðại tỷ, bản lãnh của Vương ca ca với cả hai... ?"

Lục Phi Yến cướp lời giải thích, "Công phu của lão ma nhờ có Vạn niên địa tuyệt qua nên xấp xỉ ngang bằng với tiểu ma Lưu Trúc Hàn.?"

Cao Phương bàng hoàng đến rụng rời tay chân, "Thật vậy sao?

Nêu thế Vương ca làm sao đố địch lại cả hai?"

Lục Phi Yến phát khóc khi nhắc lại lời nhận định đó của Vương Thế Kỳ, "Vương ca vốn ngại nhất là việc này. Không ngờ, sự việc lại xảy ra đúng với sự lo ngại của Vương ca. Nhị muội chúng ta có nên đến tiếp tay cho Vương ca không?"

Nếu Lục Phi Yến suýt nữa đã khóc thì cao Phương lại khóc thật sự.

Do đó, Cao Phương không thể đáp lại lời nào.

Ðiều này khiến cho Lục Phi Yến càng thêm bấn loạn.

Lục Phi Yến chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào khả thi thì ở đàng kia, nàng đã nhìn thấy Vương Thế Kỳ bỗng dưng bị hai kẻ đại gian đại ác hất rơi xuống đầm Thủy trung nhược thủy.

Hồn bất phụ thể Lục Phi Yến gào lên...

Nhưng Cao Phương tuy đang khóc nhưng lại kịp nhận ra mọi việc.

Cao Phương Thật nhanh tay khi dùng ngọc thủ bịt chặt lấy miệng của của Lục Phi Yến. Cao Phương còn lào thào bảo, "Ðại tỷ đừng có kêu la. Kẻo bọn chúng phát hiện được chúng ta, chúng ta không thể cứu được vương ca.?"

Gỡ tay Cao Phương ra, Lục Phi Yến nhỏ lệ và ấm ức rú lên, "Ðến lúc này mà nhị muội còn nói đến việc cứu Vương ca ư? nhị muội không thấy... ?"

Cao Phương gạt nhanh những giọt lệ đang đọng lại trên mặt của chính nàng vừa hớn hở ngắt lời Lục Phi Yến, "Ðại tỷ đừng quên độc thủy không làm hại đến Vương ca.?"

Lục Phi Yến toét miệng cười, dù vẫn còn đang rơi lệ, "Nhị muội nói đúng thật. Tại sao ta lại quên điều này được kia?"

Thế là hai nàng cùng vui mừng và tiếp tục quan sát phía bên kia.

Chỉ cần hai tên đại gian đại ác bỏ đi, hai nàng lập tức chạy đến và bảo đại điểu bay xuống để đưa Vương Thế Kỳ lên.

Quả nhiên, hai tên đại gian đại ác sắp sửa bỏ đi thật. Vì hai nàng cùng nhìn thấy Lưu Trúc Hàn đang thu lại vật gì đó mà hai nàng đoán là một cuộn dây.

Nhưng hai nàng làm sao nghe được lời bàn định của hai kẻ ác tặc?

Vừa thu lại sợi dây, Lưu Trúc Hàn thì thào thật khẽ với Tiền Vọng Thôi, "Giáo chủ, Hẵng còn nhớ Tuyệt địa bồi nguyên đan nên độc thủy không làm gì được hắn. Giáo chủ nghĩ chúng ta phải làm gì để diệt trừ tận gốc hậu họa này đây?"

Tiền Vọng Thôi hỏi lại cũng khẽ, "Có thật sư độc thủy không làm gì được hắn không?"

Lưu Trúc Hàn gật đầu, "Không sai, vì hắn đã một lần bị rơi vào độc thủy rồi.?"

Tiền Vọng Thôi vì đến có phần nào muộn nên không nghe những gì lưu Trúc Hàn đối đáp trước đó với Vương Thế Kỳ.

Tiền Vọng Thôi liền đề xuất, "Ngươi có dám cùng bổn giáo chủ xuống dưới đó để tiếp tục truy sát hắn không?"

~rl linh vật đã không còn như lời của Vương Thế Kỳ nói, Lưu Trúc Hàn lắc đầu và nói sai đi sự thật, "Bổn Ma quân không kháng được độc thủy nên không thể leo xuống. Còn giáo chủ, giáo chủ không ngại độc thủy ư?"

Do đã có lời đề xuất, Tiền Vọng Thôi đành phải thừa nhận, "Bổn giáo chủ nhờ có Vạn niên tuyệt địa quả nên vô ngại.?"

Kinh nghi Lưu Trúc Hàn hỏi, "Có phải vì điều đó nên giáo chủ mới tìm đến đây không? Giáo chủ định thám thính nơi này à?"

Tiền Vọng Thôi sau một lúc ngập ngừng mới nói thật, "Bổn giáo chủ do nghĩ rằng đã là tuyệt địa hẳn phải có báu vật nên cũng muốn thám thính thử một phen.?"

Lưu Trúc Hàn vội lắc đầu, "Nếu có thì hẳn trong lần rơi trước kia đã đoạt mất rồi? Giáo chủ bất tất phải phí công.?"

Ngẫm nghĩ lại và thấy Lưu Trúc Hàn nói không sai, Tiền Vọng Thôi bật cười lên gian ác, hiểm độc, "Ðược, đã vậy chúng ta cứ phá hủy Chốn này cho xong. Dù hắn không chết bởi độc thủy cũng phải chết vì hỏa dược.?"

"Hoả dược, giáo chủ có mang theo sao?"

Tiền Vọng Thôi hậm hực bảo, "Bởi bổn giáo chủ một lần đại bại dưới tay hắn nên khi quay lại Trung nguyên bôn giáo chủ có chuẩn bị sẵn Người xem đây.?"

Nói xong Tiền Vọng Thôi liền phanh ngực áo cho Lưu Trúc Hàn nhìn thấy nhiều lượt hỏa dược đang bó quanh thân Tiền Vọng Thôi, Lưu Trúc Hàn động tâm hỏi, "Là giáo chủ cùng chết với hắn?"

Tiền Vọng Thôi gật đầu, "Không sai, khi phải gặp lại hắn và không thể không động thủ, bổn giáo chủ sẽ cho hắn cùng chết khi phát động khối hỏa dược này.?"

Lưu Trúc Hàn thoáng luyến tiếc. Nếu hắn không gặp Vương Thế Kỳ trước mà là Tiền Vọng Thôi, hắn sẽ độc bá thiên hạ một khi Tiền vọng Thôi áp dụng kế sách này đối với Vương Thế Kỳ.

Ðoán được phần ý nghĩ đen tối của Lưu Trúc Hàn, Tiền Vọng Thôi lấp lửng hăm doạ, "Ngươi có nhận thấy điều này không? Ngươi tuy thâm hiểm nhưng không đủ tàn độc bằng bổn giáo chủ. Kẻ nào động chạm đến bổn giáo chủ kẻ đó suốt đời ăn không ngon ngủ không yên với bổn giáo chủ.?"

Lưu Trúc Hàn làm gì không hiểu ẩn ý của Tiền Vọng Thôi, hắn đành phải gật đầu rồi hỏi, "Giáo chủ định phá hủy nơi này bằng cách nào?"

Tuần tự cởi bỏ mấy lượt hỏa dược ra. Tiền vọng Thôi nói bằng giọng đanh ác, "Ðốt vào chõ này rồi ném xuống. Với số hỏa dược này thì từ nay đầm Thủy trung nhược thủy không còn tồn tại nữa.?"

Hai nàng Cao Phương và Lục Phi Yến ngay sau đó phải ngã ra ngất đi khi hai nàng cùng nghe nhiều tiếng chấn động đến long trời lỡ đất vang lên.

"Ầm, ầm, ầm... ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.