Cửu Tiêu

Chương 23: Chương 23: Linh tuyền




Ghi nhớ 3000 đại huyệt, các loại kinh mạch trên nhục thân, đây cũng là khóa học thứ nhất mà A Khổ bố trí cho Phương Quý.

Đối với Phương Quý từ trước đến nay vẫn coi tu hành là tiêu dao khoái hoạt, là nhiệt huyết tự tại mà nói, thực sự không ngờ được bước tu hành đầu tiên này, lại là khô khan không thú vị như vậy. Bất quá hắn cũng có ưu điểm, mặc dù ngày bình thường hay bay nhảy, nhưng lại biết rõ tốt xấu.

Hắn biết mình là một người đi ra từ thôn Ngưu Đầu, nhảy lên trở thành đệ tử Thái Bạch Tông quả thực là không dễ dàng, lại thêm chính mình là hậu duệ Tiên Nhân, sớm muộn cũng sẽ đi lên cái con đường này, như vậy những bài tập bắt buộc này, đương nhiên là cũng không thể tránh khỏi, cho nên cần phải học tập chăm chỉ.

Thế là, ở cạnh dòng suối nhỏ Ô Sơn Cốc, liền nhiều thêm một thân ảnh ôm sách đọc cả ngày, chuyện này cũng không nhấc lên bao nhiêu sóng gió ở trong Ô Sơn Cốc.

Đệ tử Ô Sơn Cốc có hùng tâm chí khí, chỉ muốn mau mau đề cao tu vi cảnh giới, sớm tiến vào Hồng Diệp Cốc để tu hành, nếu không có hùng tâm chí khí, cũng một mực đang cân nhắc sau ba năm nữa xuống núi sẽ đi nơi nào mưu sinh, cũng không quan tâm lắm đối với một tiểu sư đệ nhập môn nửa đường như Phương Quý, ở dưới tình huống như vậy, tự nhiên là cũng toàn không có tình đồng môn ở trong miệng của lão mù họ Chu.

Sau khi học tập chăm chỉ hơn một tháng, khi Phương Quý dần dần quen thuộc thích ứng với sinh hoạt trong tiên môn, những lý lẽ tu hành phức tạp và tẻ nhạt cũng đã được ghi nhớ không sai biệt lắm, mặc dù không đến mức hiểu hết, nhưng tối thiểu là đã có thể đọc hiểu quyển pháp môn Dưỡng Tức Pháp Thái Bạch thật mỏng kia.

Lúc này, hắn lại tới bái phỏng A Khổ một lần nữa, chính thức hỏi thăm về phương thức tu hành.

A Khổ cõng một cái giỏ cắt cỏ, mới trở về từ chân núi sau khi cho heo ăn, nhìn thấy Phương Quý đến hỏi việc lớn như vậy, liền buông giỏ xuống, rửa mặt mũi, sau đó nghiêm túc giảng giải: “Phương Quý sư đệ không cần phải gấp gáp như vậy, các loại hành công đều đã ghi nhớ rõ ràng rồi chứ?”

“Đã ghi nhớ rõ ràng!” Phương Quý có một chút lo lắng mà nói: “Không nóng nảy là không thể được, bây giờ cũng chỉ còn lại một năm rưỡi...”

Nhập môn hơn một tháng, Phương Quý cũng dần dần hiểu rõ tình cảnh của mình, trái lại là bắt đầu có một chút lo lắng.

Hắn nhập môn chậm hơn so với các đệ tử khác một năm rưỡi thời gian, bây giờ phần lớn các đệ tử ở trong Ô Sơn Cốc đều đã tu hành đến Dưỡng Tức tầng hai, thậm chí là có một số kẻ có thiên tư hơn người, đã đụng chạm đến cảnh giới Dưỡng Tức tầng ba, mà hắn chỉ mới bổ sung bài tập trước kia, đã tốn mất hơn một tháng thời gian.

Mà đệ tử Ô Sơn Cốc chỉ có thời hạn ba năm, nếu như sau một năm rưỡi nữa hắn không đạt được Dưỡng Tức trung giai, cũng chính là đột phá Dưỡng Tức tầng bốn, vậy thì sẽ không thể đi vào Hồng Diệp Cốc, chỉ sợ là sẽ bị tiên môn đuổi ra khỏi cửa!

Đương nhiên, ngay cả Phương Quý cũng không ngờ được chính là, hắn thực sự khác biệt với các đệ tử Ô Sơn Cốc khác.

Ở trong ba năm tăng tu vi lên tới Dưỡng Tức trung giai, vốn chính là một chuyện không hề dễ dàng, ở bên trong các đệ tử mà tiên môn thu nhận các năm, có thể làm được đến bước này, hoặc là con em thế gia vào trước khi nhập môn đã đánh tốt căn cơ, hoặc là Mầm Tiên có thiên tư không tệ, ở bên trong hơn ngàn đệ tử, có thể đi ra một, hai trăm người thì đã rất tốt, chứ đừng nói đến những người khác!

Đại trưởng lão Truyền Công Các cũng không trông cậy vào việc Phương Quý có thể dùng một nửa thời gian liền đạt tới cảnh giới tu hành của những đệ tự khác, hắn ném Phương Quý vào trong Ô Sơn Cốc, xác thực là có mấy phần ý tứ để cho hắn dưỡng lão ở chỗ này, cho dù là có thời hạn ba năm, đối với Phương Quý cũng không có tác dụng!

Bất quá chính Phương Quý cũng không biết điểm này, A Khổ cũng không biết, nghe lời nói của Phương Quý, cũng liên tục gật đầu, nói: “Lời này nói không sai, ngươi dùng một năm rưỡi tu luyện tới Dưỡng Tức trung giai, quả thực là quá khó khăn, lúc trước ta cũng phải mất hơn mấy tháng, bất quá ở trong thế gian không có sự tình tuyệt đối, chỉ cần dụng tâm, bỏ công sức, ở trong tương lai dù thất bại cũng không phải là nhận mệnh...”

Phương Quý im lặng nửa ngày, hỏi: “Ngươi đây là đang an ủi ta à?”

A Khổ lộ ra vẻ mặt buồn thiu, nói: “Ài, đó là những gì xảy ra trên đời này...”

Vừa cằn nhằn, A Khổ vừa dẫn Phương Quý đi tới rìa Ô Sơn Cốc, nói: “Phương Quý sư đệ bây giờ hẳn là cũng đã hiểu được, tu hành cảnh giới Dưỡng Tức chính là nuôi một ngụm linh tức, mà linh tức lại có thể gọi là pháp lực, càng tinh thuần, càng cường đại thì càng tốt, mà muốn dưỡng linh tức, vậy thì cần phải phun ra nuốt vào một lượng lớn linh khí, ngoại trừ phục dụng đan dược, cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào linh khí trong thiên địa!”

“Linh khí tồn tại ở giữa thiên địa, ở khắp mọi nơi, nhất là ở Thái Bạch Sơn có được ba đạo linh mạch, càng là có linh khí dày đặc hơn xa những địa phương khác, đương nhiên, coi như là như vậy, linh khí căn cứ theo địa lý khác biệt, cũng có độ dày khác nhau!”

“Cho nên tu hành ở trong giai đoạn đầu, làm như thế nào để tìm kiếm một địa phương có linh khí nồng đậm là trọng yếu nhất!”

“Ô Sơn Cốc chúng ta tuy là hạ viện tiên môn, nhưng có đại trận hộ sơn Thái Bạch Tông bao phủ, mỗi một địa phương ở gần trận nhãn, sẽ có linh khí lượn vòng, được mọi người gọi là linh tuyền, linh tuyền mặc dù kém hơn trận pháp Tụ Linh, không thể dẫn tới thiên địa linh khí tinh thuần dồi dào, nhưng vẫn nồng đậm hơn rất nhiều so với những địa phương khác, tiến hành tu hành ở trong linh tuyền, tiến độ cũng sẽ nhanh hơn so với các địa phương khác...”

Hắn vừa nói chuyện, vừa dẫn Phương Quý dạo qua một vòng ở trong núi.

Lúc này Phương Quý cũng đã nhìn ra, ở trong rừng trúc chung quanh Ô Sơn Cốc, trên tảng đá, bên cạnh dòng suối, dưới cổ thụ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy một chút người đang ngồi, có một số tụ năm tụ ba, có một số người độc chiếm một chỗ.

Cảnh tượng này, hắn vào lúc vừa tiến vào Ô Sơn Cốc, đã nhìn thấy qua, còn tưởng rằng đây là đệ tử tiên môn ở trong lúc rảnh rỗi, tu dưỡng tâm tính ở trong núi, bây giờ mới biết được là có quan hệ cùng với độ nồng đậm linh khí, nơi mà những người này chiếm giữ, đều là vị trí linh tuyền tiếp cận đại trận hộ sơn ở bên trong Ô Sơn Cốc, có linh khí tương đối nồng đậm.

Cường giả có thực lực, chính mình chiếm một chỗ linh tuyền, kẻ yếu không có thực lực, liền tụ năm tụ ba, chiếm một chỗ linh tuyền, cùng nhau tu hành.

“Ài, Phương Quý sư đệ ngươi nhập môn muộn, vị trí linh tuyền to to nhỏ nhỏ ở trong cốc đều đã bị người khác chiếm hết, ngươi thế nhưng cũng không biết, lúc ấy vì tranh đoạt những linh tuyền này, có không biết bao nhiêu người đã đánh nhau vỡ đầu chảy máu đâu, bất quá dù sao ngươi cũng là tiểu sư đệ, lại vừa mới bắt đầu tu hành, nhu cầu đối với linh khí là rất mấu chốt, ta đành buông bỏ tấm mặt mo này, giúp người tìm một chỗ linh tuyền để tu luyện mấy ngày, hẳn là sẽ không có vấn đề!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.