Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 171: Chương 171: Chương 119.1: Cô không xứng! Đùa chết anh ta




Ngày An Noãn muốn đến công ty bất động sản làm thủ tục, Lâm Dịch Xuyên đúng lúc phải về Luân Đôn xử lý chuyện một quan trọng, một chủ nhiệm thiết kế sư ở tổng bộ JM bị người ta mua chuộc, xin từ chức. Vị kia thiết kế sư An Noãn cũng biết, là nhân tài hiếm có, năm đó khi còn học ở đại học Cambridge, đã được cha của Lâm Dịch Xuyên nhìn trúng, sau khi tốt nghiệp trực tiếp tiến vào JM, mấy tác phẩm của cô ấy được rất nhiều người trên thế giới thưởng thức, làm việc chưa được năm năm, đặc biệt thăng làm chủ nhiệm thiết kế sư.

Ở tổng bộ, An Noãn rất ít gặp cô ấy, bởi vì không cùng tổ, lúc họp có thể nhìn từ xa. Cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp, người Anh quốc, An Noãn có ấn tượng sâu nhất với là cô ấy rất ít nói nhưng mỗi khi mở miệng đều ngắn gọn xúc tích.

An Noãn có nghe Hứa Vĩ Thần nói về quá khứ của cô ấy và Lâm Dịch Xuyên, lúc Lâm Dịch Xuyên vẫn còn là một thiết kế sư, hai người bất đồng quan điểm nên có không ít mâu thuẫn. Nhưng khi Lâm Dịch Xuyên tiếp nhận JM, những lão già ở JM cực lực phản đối, khắp nơi tìm Lâm Dịch Xuyên phiền toái. Cô lại đột nhiên ủng hộ Lâm Dịch Xuyên, còn tung tin ra ngoài, nếu CEO của JM không phải anh, cô sẽ dẫn rất nhiều thiết kế sư rời khỏi JM.

Cô ấy đã từng ủng hộ Lâm Dịch Xuyên như vậy, làm sao có thể đột nhiên muốn rời khỏi công ty.

An Noãn suy nghĩ hoài cũng không hiểu, lúc đưa Lâm Dịch Xuyên đến sân bay, chỉ có thể an ủi: “Yên tâm đi, có lẽ chỉ là hiểu lầm, anh và cô ấy nói chuyện sẽ không sao.”

Lâm Dịch Xuyên thản nhiên nói: “JM mất một cái thiết kế sư không là vấn đề.”

“Em biết, nhưng anh luyến tiếc nhân tài như vậy đúng không? Vẫn nên trở về giữ cô ấy lại, bằng không thật đúng là tổn thất của JM.”

Người phụ nữ kia rất nổi tiếng trên thế giới, đã nhiều năm qua, cống hiến rất nhiều cho công ty, không chỉ có thế, cô còn mang theo một số lớn thiết kế sư.

Lâm Dịch Xuyên trước khi đi hôn lên trán cô, biết tâm lý An Noãn còn chút mâu thuẫn, hiện tại thậm chí anh không dám hôn lên môi cô.

“Yên tâm đi, chuyện công ty anh sẽ xử lý tốt, khoảng thời gian này em nhanh chóng làm thủ tục căn nhà, chờ anh trở lại, chúng ta thuyết phục người nhà em, nhanh chóng chọn ngày kết hôn.”

An Noãn gật gật đầu, tâm tình nặng nề.

Sớm ôm đùi An Noãn, ê ẩm nói: “Mẹ, về Luân Đôn với con đi.”

An Noãn xoa xoa đầu thằng bé, bế lên dỗ: “Sớm ngoan, mẹ còn có chuyện phải xử lý, con cùng Rừng già đi sớm về sớm.”

Vốn không tính mang Sớm trở về, nhưng Lâm Dịch Xuyên tối hôm qua cha mẹ anh gọi điện thoại, mẹ Lâm kêu anh đem Sớm về, hai lão nhân chắc là nhớ cháu.

Tiễn Lâm Dịch Xuyên cùng Sớm, đột nhiên An Noãn có cảm giác mất mát, cũng không biết trong lòng khổ sở cái gì. Cô tự nói với mình, nhất định là bọn họ rời đi, cô luyến tiếc.

Ở sân bay ngồi một lúc lâu, cô mới về Thẩm gia. Gọi điện thoại cho người của công ty bất động sản, ngày mai đi làm thủ tục.

--

Buổi tối Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm, cơm nước xong còn phải làm việc.Trên bàn cơm, Tiết Ngọc Lan cười trêu ghẹo: “Noãn Noãn, cháu ở nhà, cậu cháu chỉ cần có một chút thời gian, liền gấp trở về ăn cơm. Xem đi, này trong nhà cháu có sức quyến rũ lớn nhất.”

An Noãn bị bà nói làm ngượng ngùng, nhìn về phía Thẩm Diệc Minh.

Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, cười nói: “Hiện tại biết cậu thương cháu bao nhiêu, xa như vậy cậu cũng chạy về ăn cơm với cháu, có cảm động không?”

An Noãn hơi hơi gật gật đầu.

“Vậy về sau còn chọc cậu tức giận không?”

An Noãn chột dạ nói: “Khi nào thì cháu chọc cậu tức giận!”

Thẩm Diệc Minh cười sang sảng, gắp rất nhiều đồ ăn vào chén cô: “Ăn nhiều một chút, lần này nằm viện gầy đi một vòng lớn, nhìn cũng thấy đau lòng.”

Lão gia tử nhìn trong mắt Thẩm Diệc Minh toát ra sủng nịch, nhíu mày thật sâu.

“Lão Nhị, gần đây vẫn ổn chứ?” Lão gia tử thuận miệng hỏi câu.

Thẩm Diệc Minh thản nhiên trả lời: “Chỉ có mấy người đang rục rịch.”

“Ừ, có nhiều chuyện không thể làm tuyệt, có chừng có mực.”

Lão gia tử không chút để ý nhắc nhở một câu, quay sang Tiết Ngọc Lan: “Ngọc Lan, gần đây con có về thăm cha con không, cha con vẫn khỏe chưa.”

Tiết Ngọc Lan cười trả lời: “Hôm qua con mới về thăm lão nhân gia, thân thể cha con tốt lắm, có chút làm ầm ĩ, kêu Thần Bằng cưới vợ.”

“Đây là chuyện tốt, mau để cha con giới thiệu, ta rất tin tưởng ánh mắt của ông ấy, Thần Bằng cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.”

Tiết Ngọc Lan cười cười, lại có chút chua xót: “Con cũng vậy nghĩ vậy, chỉ sợ Thần Bằng không chấp nhận, đứa nhỏ kia không chịu nghe lời ai trong nhà.”

Lão gia tử hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Đứa nhỏ kia không nghe chúng ta, vì từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, Thần Bằng rất tôn kính cha con, có lẽ để cho cha con an bài, đứa nhỏ kia sẽ nghe lời.”

“Vậy con sẽ nói với cha con, đối phương chính là cháu gái của Doãn tham mưu trưởng ở quân khu, Doãn tham mưu trưởng là ta thuộc hạ của cha con.”

“Tốt, tất cả đều nghe cha con an bài, Thần Bằng bên này để cho cha con làm mai.”

An Noãn vẫn im lặng nghe, trong lòng buồn buồn.

Hôn nhân của Thẩm Thần Bằng hoàn toàn để trong nhà xử lý, so với anh, An Noãn xem như may mắn. Lấy tính cách của Thẩm Thần Bằng, anh sẽ không đồng ý, nhưng mặc cho anh phản đối như thế nào, cuối cùng anh lấy về nhà vẫn sẽ là cháu gái của tham mưu trưởng.

An Noãn bỗng nhiên nhớ tới Cố Thu, cô gái kia rất biết suy nghĩ, cô tự mình hiểu lấy. Sớm rời khỏi anh, nên giờ cũng không đau lòng nhiều.

“Suy nghĩ cái gì? Cậu gắp rất nhiều đồ ăn sao con không ăn? Không vui sao?” Giọng Thẩm Diệc Minh ôn nhu nhẹ nhàng hỏi.

An Noãn cười lắc lắc đầu: “Rất thích, cám ơn nhị cữu.”

Thẩm Diệc Minh thối nói: “Đứa nhỏ này, khách khí với cậu như vậy, nghe rất không thoải mái.”

“Cháu không phải khách khí, đây là lễ phép.”

Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa xoa đầu cô.

Đại cữu mẹ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi An Noãn: “Noãn, cháu xem nhà thế nào rồi? Muốn trong nhà hỗ trợ không?”

“Không cần, cháu đã chọn xong rồi, trang trí rất được, cháu cũng rất thích, ngày mai sẽ đi làm thủ tục.”

Thẩm Diệc Minh theo bản năng nhíu mày, thản nhiên nói: “Như thế này đi cậu đến thư phòng lấy tiền, nhà coi như là của hồi môn của Thẩm gia, không lấy tiền của Lâm Dịch Xuyên.”

Lão gia tử cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta ra tiền.”

An Noãn muốn cự tuyệt, nhưng lại tìm không ra lý do hợp lý.

--

Cơm nước xong Thẩm Diệc Minh còn nửa giờ, gọi An Noãn vào thư phòng, đưa cho cô thẻ ngân hàng.

“Cái này cho con xem như của hồi môn, muốn mua cái gì tự mua. Đương nhiên bây giờ cậu chưa muốn gả con đi, khảo nghiệm đối với Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa xong.”

An Noãn bĩu môi nói: “Nhị cữu, không cần cho cháu tiền, Lâm Dịch Xuyên có tiền, cháu cũng không thiếu tiền.”

Trán Thẩm Diệc Minh nổi lên vài vạch đen, không hờn giận nói: “Cậu ta có tiền, kết hôn không dùng tiền của cậu ta, Thẩm gia không phải không ra được chút tiền đó.”

An Noãn vẫn không lấy thẻ của ông, trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên. Cái cô muốn chỉ là thân tình, mà không phải tiền của Thẩm gia.

“Noãn Noãn, nếu con không lấy, cậu sẽ tức giận.” Thẩm Diệc Minh trở nên nghiêm túc.

An Noãn nhận lấy thẻ ông đưa, lại cảm thấy phỏng tay.

Sau khi An Noãn nhận, trên mặt Thẩm Diệc Minh rốt cục cũng mỉm cười, ông gắt gao cầm tay cô, cảm khái nói: “Đứa nhỏ, bình thường cậu bận quá, rất muốn dành nhiều điểm thời gian cho con, lại không được, không nên trách cậu được không?”

An Noãn cười nói: “Nhị cữu, cháu biết cậu bề bộn nhiều việc, cháu sinh bệnh nằm viện, cậu đã muốn dành thời gian cho cháu, trong lòng ta rất cảm động, cậu đã rất thương yêu cháu, thật sự, cháu thấy rất thỏa mãn .”

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ôm cô, trầm thấp nói: “Nhưng cậu cảm thấy sủng con như thế nào đều giống như không đủ. Trong lòng luôn cảm thấy thua thiệt cho con, nếu năm đó cậu ngăn cản mẹ con, hoặc là khuyên nhủ lão gia tử, có lẽ mẹ con sẽ không rời đi.”

“Nhị cữu, cậu không cần tự trách, mẫu thân rời đi là mệnh, cùng bất luận kẻ nào không quan hệ. Nếu thật sự muốn tìm cái tội nhân đi ra, hẳn là ta, mẫu thân là vì sinh ta mới rời đi .”

Thẩm cũng khắc sâu trong lòng đau vỗ của cô cõng, có chút ám ách thanh âm nói xong,“Tốt lắm, cHuyện quá khứ ta cũng không nói ra, sau này đãi ở cậu bên người, ta sẽ tẫn ta có nhưng năng, cho ngươi trở thành toàn thế giới tối hạnh phúc tiểu công chúa.”

--

Ngày hôm sau An Noãn đến công ty bất động sản,người môi giới đưa cho cô một chồng tư liệu, kêu cô ký tên. An Noãn nghi hoặc vì sao chủ hộ không tới, hơn nữa toàn bộ trong quá trình cô cũng chưa gặp qua chủ hộ.

Người môi giới giải thích: “Chủ nhà ở nước ngoài, ngày mai mới về, An tiểu thư, cô ký tên trước, ký xong là có thể nhận chìa khóa, chuyện còn lại giao cho chúng tôi. Chủ nhà rất dễ nói chuyện, lúc cô quyết định mua, chủ nhà đã nói chìa khóa có thể đưa cho cô.”

An Noãn thực sảng khoái ký tên lên văn kiện, nhận chìa khóa.

Từ công ty bất động sản đi ra, một mình An Noãn không mục đi trên đường, hôm nay trời nóng, mặt trời chói chang, giống như ở bên ngoài một thời gian da cũng sẽ bị bỏng.

An Noãn đến quán cà phê trên lầu một của thương xá Mạc thị, gọi một ly cà phê, ngồi gần cửa sổ, nhìn người trên đi đường. Cuộc sống thật sự rất kỳ diệu, mấy năm trước, lúc cô còn trong tù, cuộc sống thật đen tối. Nay, cô có người nhà, có tình yêu, có đứa nhỏ. Ngắn ngủn vài năm thời gian, biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.

So với khi đó, hiện tại hẳn là thỏa mãn. Cũng không biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy mất mát. Bắc Kinh nói lớn cũng rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, ở đây An Noãn gặp Cố Thu, lần này bên người cô ấy không có người đàn ông kia, chỉ có một mình.

An Noãn bưng ly cà phê của mình đi đến bàn của cô ấy, lễ phép hỏi: “Tôi có thể ngồi không?”

Cố Thu cười gật gật đầu: “Mời ngồi.”

Giọng của cô rất êm tai, cũng giống như người của cô ấy.

“Lần trước tôi nhìn thấy cô cùng đi một người đàn ông, là bạn trai cô sao?”

Cố Thu chua xót cười cười, thản nhiên nói: “Là vị hôn phu, nhưng đã chia tay.”

An Noãn mím môi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì.

“Tôi muốn tìm một người đàn ông bình thường để gả, mặc dù anh ấy có một đống tật lớn, nhưng anh ấy có thể cho tôi một cuộc sống yên bình, nhưng ý nghĩ của tôi rất ngây thơ, Thẩm Thần Bằng sẽ không để yên cho tôi.”

An Noãn sợ run hỏi: “Cô chia tay là vì anh tôi?”

Cố Thu gật gật đầu: “Bạn trai tôi ở Bắc Kinh phấn đấu rất nhiều năm, mới làm được một quản lí nho nhỏ, một câu của Thẩm Thần Bằng, làm cho anh ấy ở Bắc Kinh không làm được gì, bức tôi rời khỏi anh ấy. Tôi có thể làm cái gì? Tôi không muốn anh ấy vì tôi trở nên hai bàn tay trắng. Chỉ có chia tay với anh ấy.”

Trong lòng An Noãn không tiếng động thở dài.

“Hiện tại cô trở lại bên cạnh anh ấy?” An Noãn thử hỏi, không bỏ qua một một cảm xúc trong mắt cô ấy.

Đôi mắt đen của Cố Thu trở nên phiêu miểu, giọng dễ nghe có chút khàn khàn nói: “Cũng không tính cùng một chỗ, anh ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi, chờ anh ta chơi đùa chán tôi sẽ được tự do.”

Thẩm Thần Bằng rốt cuộc vẫn đi trên con đường chiếm đoạt.

“Thật ra anh ấy rất yêu cô, mấy lần uống say đều kêu tên cô, Cố Thu tiểu thư, cô cũng yêu anh ấy phải không?”

An Noãn có thể từ trong ánh mắt của cô nhìn ra phần tình yêu ẩn sâu kia.

Cố Thu tự giễu cười cười, giọng điệu lạnh nhạt: “An tiểu thư, tôi với cô không giống nhau, thân phận cô cao quý, cô cùng Mạc tiên sinh môn đương hộ đối, ở bên nhau không có áp lực. Mà tôi, sinh ra nghèo hèn, lại là một diễn viên nhỏ, mặc dù Thẩm Thần Bằng yêu tôi, gia tộc của cô vĩnh viễn sẽ không chấp nhận tôi, bởi vậy tôi và anh ấy vĩnh viễn không có kết cục, qua được một ngày hay một ngày. Đợi một ngày nào đó gia tộc của cô an bài cho anh một vị hôn thê môn đương hộ đối , tôi sẽ bị quăng cho một tấm chi phiếu, sau đó cầm tiền lăn rất xa.”

An Noãn trong lòng có loại đau nói không nên lời, ngày này hẳn là rất nhanh sẽ đến.

“An tiểu thư, chuyện của cô và Mạc tiên sinh, tôi cũng nghe nói một ít, chúc hai người hạnh phúc.”

An Noãn đè mi tâm, có chút bất đắc dĩ, nhất định là Thẩm Thần Bằng ở cô trước mặt nói này nói nọ.

“An tiểu thư, cuộc sống ngắn ngủn vài chục năm, có thể cùng trãi qua với người mình yêu là hạnh phúc nhất. Cô không giống tôi, tôi không xứng với anh cô, nhưng cô và Mạc tiên sinh cũng là môn đương hộ đối. Đôi khi bỏ lỡ đó là cả đời, cô gắng nắm chắc, không có bao nhiêu người sẽ ở một chỗ chờ cô.”

An Noãn nhướng nhướng mày, thật không hổ là một đôi, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng tương tự.

Trước khi Cố Thu rời đi ý vị thâm trường nói với An Noãn: “An tiểu thư, có nhiều chuyện không phải là trách nhiệm của cô, bởi vì trách nhiệm mà ở bên nhau, nhất định sẽ tổn thương càng sâu.”

Một mình An Noãn ngồi ở quán cà phê cho đến tối, phục vụ cũng giúp cô đổi mấy ly cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.