Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 155: Chương 155: Chương 115.1: Chúng ta kết hôn đi




Mạc Trọng Huy đưa cô về Shine, dọc đường người này vẫn ngồi trên xe nức nở, nhìn cô thương tâm muốn chết làm trái tim anh đau đớn, anh cỡ nào muốn hiện tại làm cho cô mang thai, nhưng từ đáy lòng cô vẫn chưa chấp nhận anh, anh không dám mạo hiểm như vậy. Vế đến phòng, Mạc Trọng Huy kêu người mang điểm tâm ngọt lên.

An Noãn lại khoanh chân ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm thật chặc chính mình, khuôn mặt nhỏ chôn thật sâu trên hai chân, bả vai rung rung.

Mạc Trọng Huy tình nguyện tất cả những đau đớn này để anh thừa nhận, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng ma xát trên đỉnh đầu cô, trầm giọng an ủi: "Ngoan, ăn một chút, rồi tắm rửa ngủ một giấc, tỉnh lại chuyện gì cũng không xảy ra."

Anh cầm lấy bánh ngọt, đút cô ăn, An Noãn quay đầu đi, giọng khàn khàn vô lực đích nói: "Em không muốn ăn."

"Được, vậy không ăn, đi tắm rửa một cái được không?" Giọng điệu của anh giống như đang dỗ một đứa bé.

"Em tự tắm." An Noãn lấy quần áo ngủ vào phòng tắm.

Đứng vòi hoa sen, lòng An Noãn lại càng lạnh lẽo. Cô không dám tưởng tượng, sáng mai Sớm tỉnh lại có gào khóc hay không. Không dám nghĩ đến, ra đến sân bay Sớm có chịu lên máy bay hay không. Càng nghĩ lòng càng rối rắm, cô cũng không biết mình lại có nhiều nước mắt đến vậy, giống như lau như thế nào cũng không hết.

Cô ở bên trong phòng tắm lâu đến nỗi Mạc Trọng Huy mạnh mẽ đi vào. Anh tắt vòi sen, cầm khăn tắm bao ở thân thể cô, lấy khăn mặt giúp cô nước mắt đang chảy như mưa.

"Mạc Trọng Huy, em có thể theo họ cùng nhau về Luân Đôn không?" Cô nghẹn ngào hỏi, ánh mắt nhìn anh thực bất lực.

Ngực Mạc Trọng Huy bị kiềm hãm, mày kiếm nhíu lại.

Anh kêu lên một tiếng đau đớn: "Loại chuyện này em nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù em không nghĩ đến anh, cũng phải nghĩ đến người nhà của em chứ? Vì đứa bé kia, em muốn bỏ tất cả người nhà ở Bắc Kinh, bỏ lão gia tử, bỏ luôn cả cậu."

Mắt An Noãn trầm xuống. Anh biết mình không đủ sức quyến rũ để giữ cô lại, nhưng người nhà cô thì có thể. Thẩm lão gia tử có bao nhiêu thương cô, Thẩm Diệc Minh có bao nhiêu cưng chìu cô, ai cũng đều biết. Mạc Trọng Huy giúp cô lau khô thân thể, lại lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.

"Mạc Trọng Huy, anh đi ra ngoài, để em một mình yên lặng một chút được không?"

Anh nhíu mi, cái dạng này, làm cho anh sao có thể yên tâm.

Anh cúi người nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, ôn nhu nói: "Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, nếu đứa bé kia quan trọng với em như vậy, mỗi tuần anh có thể đưa em đi thăm nó, anh có thể thường xuyên đưa em đến Luân Đôn."

"Cám ơn, em muốn yên lặng một chút."

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, xoa xoa đầu cô, ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa. Một mình ngồi bên ngoài phòng khách, chuẩn bị tùy thời xem chừng tình huống của cô. Lâu lâu anh lại hé cửa nhìn cô một lần vẫn thấy cô cuộn người, bả vai rung rung.

Trực tiếp mở cửa đi vào, không để ý cô phản đối, lên giường kéo cô nhỏ gầy gắt gao ôm vào lòng. An Noãn mất ngủ một đêm, Mạc Trọng Huy vẫn ôm cô vỗ nhẹ lưng co, dỗ cô một đêm.

Ngày hôm sau, hai mắt An Noãn sưng to làm Mạc Trọng Huy đau lòng muốn chết, không ngừng hôn lên mắt cô.

"Ngoan, nếu ngủ không được, đứng lên ăn một chút gì, rồi ngủ tiếp."

Anh đem cô từ trên giường kéo xuống. Rửa mặt chải đầu xong đưa cô đi ra ngoài ăn. Ở trong phòng ăn, An Noãn không ngừng nhìn di động, cách thời gian bọn họ lên máy bay càng gần, trái tim cô càng co rút dữ dội.

Mạc Trọng Huy nhìn thấu nội tâm cô, bất đắc dĩ nói: "Anh đưa em đến sân bay tiễn họ."

An Noãn lắc đầu: "Nếu em đến sân bay, bọn họ khẳng định đi không được."

Đúng chín giờ, máy bay hẳn đã cất cánh, lòng An Noãn trống rỗng, khó chịu nói không nên lời. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Lâm Dịch Xuyên gọi tới, An Noãn sợ run lên, vội vàng nghe máy.

Đầu dây bên kia có tiếng thở gấp: "An Noãn, không thấy Sớm."

"Anh nói cái gì?" Cô ‘ đằng ’ đứng lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Chúng tôi ở sân bay, có một bà lão hỏi anh làm sao đăng ký thủ tục, anh nói với bà ấy vài câu, chỉ chớp mắt Sớm đã không thấy tăm hơi."

Mạc Trọng Huy mang theo An Noãn đuổi tới sân bay. Ở phòng khách quý tìm được Lâm Dịch Xuyên. Anh đang ngồi ở trên ghế sa lon, chống tay lên đầu, vẻ mặt mỏi mệt.

"Lâm Dịch Xuyên."

Anh ngẩng đầu, ánh mắt trừ bỏ mỏi mệt, chỉ còn đau xót.

"Vừa xem lại camera trong sân bay, một mình Sớm rời khỏi sân bay, có lẻ không muốn theo anh về Luân Đôn."

Đại não An Noãn trống rỗng, ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mắt đỏ lên.

"Nếu không thấy người, vì sao không đi tìm, ở trong này làm cái gì?" Giọng An Noãn rất lớn, giống như ở oán giận.

Lâm Dịch Xuyên híp mắt, có chút bi thương đích nhìn cô, giọng khàn khàn mở miệng: "Nhìn trong camera bên ngoài sân bay, thấy Sớm lên một chiếc xe màu bạc có rèm che, nhưng không thấy được biển số xe."

"Bắt cóc? Vì sao phải bắt cóc Sớm?"

Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, than thở: "Không phải bắt cóc, là Sớm chủ động lên xe, băng ghi hình không rõ ràng, thấy không rõ người lái xe."

"Làm sao bây giờ? Báo cảnh sát không?" Hai tay An Noãn nắm chặt.

Lâm Dịch Xuyên mỏi mệt gật gật đầu.

"Không được, có lẽ các người nhìn lầm rồi, nhất định Sớm còn trong sân bay hoặc gần đây, có lẻ Sớm chỉ muốn trốn đi để em đi tìm."

An Noãn khóc chạy đi ra ngoài, Mạc Trọng Huy cùng Lâm Dịch Xuyên đều đuổi theo.

An Noãn chưa chạy ra khỏi sân bay, đã bị Mạc Trọng Huy ôm cổ, anh gầm nhẹ: "An Noãn, bình tỉnh một chút, chúng ta đi đến phòng camera theo dõi, xem có manh mối gì không, em mù quáng đi tìm, đến chỗ nào tìm người."

An Noãn bị Mạc Trọng Huy đưa đến phòng bảo an, bởi vì khoảng cách chỉ có thể rất xa thấy một chiếc xe màu bạc, Sớm và người trên xe trao đổi vài câu, tiếp theo cửa xe mở ra, thằng bé chui vào.

"Chỉ có một manh mối như vậy, đến chỗ nào tìm người?" An Noãn gào thét: "Mạc Trọng Huy, buông, em tự đi tìm."

"Đừng như vậy, việc này giao cho anh đi làm, em ở chỗ này chờ tin tức."

Mạc Trọng Huy nói xong, giao An Noãn cho Lâm Dịch Xuyên: "Giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi đi tìm người, dù sao Bắc Kinh cũng là địa bàn của tôi."

An Noãn lôi kéo cánh tay Mạc Trọng Huy không buông, vừa khóc vừa nói: "Em muốn đi theo anh tìm."

Mạc Trọng Huy nhíu mày, kéo cô vào lòng, thấp giọng an ủi: "Em không bình tĩnh như vậy, anh còn phải phân tâm chăm sóc em làm sao tìm được người. Yên tâm, đứa nhỏ không giống bị bắt cóc, tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Cho dù lật ngược cả Bắc Kinh, anh cũng sẽ tìm người về cho em."

Anh nói xong ngón tay thon dài nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, hôn lên khóe mắt cô: "Ngoan, tin tưởng anh."

Mạc Trọng Huy vừa gọi điện thoại vừa đi ra khỏi sân bay. Phòng nghỉ to lớn chỉ còn lại An Noãn và Lâm Dịch Xuyên. An Noãn không ngừng rơi lệ, Lâm Dịch Xuyên vẫn ngồi yên lặng.

Nhìn cô đi tới đi lui, Lâm Dịch Xuyên nhịn không được trầm giọng nói: "Ngồi một lát đi, đừng lúc ẩn lúc hiện."

An Noãn đi đến trước mặt anh, giống như nổi điên rống giận: "Lâm Dịch Xuyên, anh còn có tâm tư ngồi sao? Anh mang một đứa bé còn có thể đánh mất? Anh có biết Bắc Kinh rất lớn, phải đi đâu tìm người. Sớm mới bốn tuổi luôn tin tưởng thế giới này hết tất cả đều tốt đẹp, vạn nhất. . . . . ."

An Noãn nghẹn ngào không nói tiếp.

Lâm Dịch Xuyên vuốt ve mặt, lạnh lùng nói: "Anh không chăm sóc Sớm, bởi vì bốn năm này thời gian Sớm ở bên cạnh anh rất ít. Còn em thì sao, Sớm do một tay em nuôi lớn, anh còn muốn hỏi em, sao em có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó? Nếu không phải bởi vì em, Sớm sẽ không muốn quay về Luân Đôn sao?"

Thấy mặt An Noãn lúc trắng lúc đỏ, anh hít sâu một hơi, hạ giọng: "Chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng đừng ở đây tranh cãi. Suy nghĩ xem sau khi tìm được Sớm về, làm sao trấn an nó thì tốt hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.