Cường Thế Sủng Ái

Chương 39: Chương 39




Cố An Nam lấy xe từ bãi đỗ xe ra xong thì lái thẳng tới cửa nhà hát.

Lúc này, ba người kia đều đứng ở trên bậc thềm của nhà hát, xa xa nhìn qua, thân ảnh thon dài rắn rỏi của Thẩm Mộ Ngạn là nổi bật nhất.

Trước đây, Cố An Nam đã có loại cảm giác, hắn thấy người đàn ông họ Thẩm này mặc dù có chút nhàm chán, nhưng cũng không thể phủ nhận, rất nhiều thứ trên người anh ta, đều không phải thứ người bình thường có thể so sánh được.

Chỉ ví dụ như bây giờ, anh ta và Tưởng Nguyên đứng chung một chỗ, chiều cao của hai người gần bằng nhau, dáng người gần giống nhau, người đằng sau ư, mặt mũi cũng không tệ, nhưng so sánh cùng chung một khung hình như thế, chính là chẳng hiểu sao vẫn kém một khoảng xa.

Người đàn ông họ Thẩm kia luôn cho người ta một loại ảo giác phiêu dật như tiên, cho dù thân đang ở trên phố xá sầm uất, anh ta vẫn có thể là một mình một phong cảnh.

Có điều, cảm khái thì cảm khái, sau khi Cố An Nam cảm khái xong, còn lại trong đầu cũng chỉ có kỳ quái.

Chuyện hôm nay quá khó hiểu, cũng không đúng, chỉ nói hôm nay còn chưa đủ, phải nói từ sau khi Thẩm Mộ Ngạn về nước, mọi chuyện đều quá kỳ lạ.

Cố An Nam rất ghét cảm giác mất khống chế này, nhưng trước mắt xem ra hắn lại chẳng thể làm gì. Lần này cũng y như vậy, lời cũng đã nói ra rồi, hắn không có khả năng đến lúc này lại đuổi người đi.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn người trên bậc thềm rồi ấn còi xe.

Ba người thấy hắn lái xe tới thì đều yên lặng đi xuống bậc thang.

Tưởng Nguyên vẫn lịch sự như cũ, chủ động mở cửa ghế sau xe cho Cố Phán trước, dự định ngồi cùng cô ở ghế sau, để Thẩm Mộ Ngạn ngồi ghế lái phụ.

Nhưng nào ngờ, cửa xe vừa mở, Cố Phán còn chưa đi tới nữa, trái lại Thẩm Mộ Ngạn đã nói một tiếng "Cảm ơn" trước, tiếp đó, vào lúc tất cả mọi người có mặt còn chưa kịp phản ứng, nghiêng người ngồi vào trong.

Cố Phán quả thực không nhìn nổi nữa, người đàn ông chiết tiệt này có cần phải cố ý rõ ràng như vậy hay không hả? Đây là có ý gì? Xem đối tượng hẹn hò của cô như tài xế à?

Sắc mặt của Tưởng Nguyên cũng có chút không giữ nổi nữa, anh ta im lặng nhìn Thẩm Mộ Ngạn, thật lâu sau, mới gượng gạo hơi kéo khóe miệng: "Tổng giám đốc Thẩm đã thích ngồi ở ghế sau, vậy tôi ngồi cùng ngài đi."

Sau đó, quay người hướng về phía Cố Phán nói: "Em Cố, em ngồi ghế trên nhé."



Loại thời điểm này, Cố Phán sao có thể có ý kiến khác, cô không nói hai lời lập tức chui vào ghế lái phụ.

Xe đều đặn tăng tốc lên đường, toàn bộ người trong xe, ngoài Thẩm Mộ Ngạn ra, trạng thái, sắc mặt đều có chút mất tự nhiên.

Tưởng Nguyên ngồi ở hàng sau, ung dung thản nhiên đánh giá người đàn ông ngồi bên cạnh.

Lúc này Thẩm Mộ Ngạn khẽ dựa vào lưng ghế, hơi thở quanh người nhạt nhẽo mà tĩnh mịch, hai chân hơi bắt chéo, bàn tay như bạch ngọc đặt trên đùi.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh quỷ dị như vậy, nhưng người đàn ông này lại tựa như cái gì cũng không nhận ra, bình tĩnh ngoảnh đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Không thể không nói, Tưởng Nguyên cũng có phần bội phục sự bình tĩnh của người đàn ông này.

Mà một mực lặng lẽ quan sát Thẩm Mộ Ngạn, cũng không chỉ có Tưởng Nguyên, còn có Cố Phán ở hàng ghế trước.

Cô vốn cho là người đàn ông này thế nào cũng sẽ từ phía sau liếc nhìn cô một cái. Cô còn nghĩ nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu lại ám chỉ với anh một chút, kết quả xe chạy trên đường lâu như vậy, anh ngược lại là ở phía sau bình thản như núi, chưa hề nhúc nhích, một lần cũng không nhìn về phía trước.

Cô không nhịn được nữa, lấy di động ra, đảo mắt về phía Cố An Nam đang lái xe ở bên cạnh một cái, sau đó đầu ngón tay nhanh chóng đánh ra một hàng chữ ở trên màn hình ——

【 Anh đó! Mau gửi tin nhắn cho Lý Trì! Bảo anh ta gọi điện thoại cho anh, giả vờ có việc, sau đó thừa cơ rời đi! Nhanh lên! 】

Đại tiểu thư Cố gửi xong tin nhắn này, ánh mắt liền lặng lẽ liếc Thẩm Mộ Ngạn ở phía sau qua kính chiếu hậu.

Chỉ chốc lát, Thẩm Mộ Ngạn cảm nhận được điện thoại hơi rung, anh như cảm ứng được điều gì, vào giây phút này trái lại nâng mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

Cố Phán vẫn đang nhìn anh chằm chằm, lúc này bốn mắt gặp nhau, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm sinh động, liên tục định dùng ánh mắt ngầm ra hiệu với anh.

Chỉ chốc lát, Thẩm Mộ Ngạn lấy điện thoại di động ra xem.

Trong khoảng thời gian này Cố Phán cũng không rời mắt đi, một mực nhìn anh chăm chú qua kính chiếu hậu.

Không thể không nói, dù là dưới tình huống nào, khuôn mặt của người đàn ông này cũng đẹp trai ngời ngời.

Lúc này, anh đang cầm điện thoại khẽ cúi đầu, đôi mắt buông xuống, sống mũi cao mà thẳng tắp, làn da vẫn giống như lúc bình thường, hiện lên sắc trắng lạnh.

Tia sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đập lên gò má anh, đường nét vào lúc này càng thêm lập thể rõ ràng.

Nhưng bây giờ Cố Phán thật sự không có tâm tư dư thừa để thưởng thức nhan sắc của anh, cô gắt gao nắm lấy điện thoại, trong lòng lo lắng chờ câu trả lời của Thẩm Mộ Ngạn.

Chỉ chốc lát, điện thoại di động của cô cũng hơi rung lên, cô vội vàng mở màn hình liếc mắt nhìn ——

【 Anh không biết nói dối. 】

"..."

?

Cố Phán là đầu bị cửa kẹp rồi mới có thể tin lời nói nhảm này của anh. Cô tức giận muốn đánh người, lại qua kính chiếu hậu hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái.

Góc độ chỗ Tưởng Nguyên ngồi không thấy rõ động tác nhỏ của Cố Phán, nhưng anh ta vẫn đang lặng lẽ quan sát Thẩm Mộ Ngạn, tự nhiên có thể từ trong nhất cử nhất động của anh, phát giác được một số chuyện.

Một hồi lâu sau, anh ta cười cười, giống như vô ý trêu chọc, mở miệng với người đàn ông ở bên cạnh: "Trước đây, lúc hợp tác với tổng giám đốc Thẩm, cũng đã quen thái độ làm việc sấm rền gió cuốn của anh, còn tưởng rằng xưa nay anh sẽ không lãng phí thời gian vào loại giao tiếp hiệu quả thấp này đấy. Nhưng không ngờ, hôm nay lại trông thấy một màn tổng giám đốc Thẩm kiên nhẫn trả lời tin nhắn với người khác, thật đúng là có chút mới lạ."

Tưởng Nguyên nói lời này không xem là rõ ràng, nhưng cũng tuyệt đối là đang kiếm chuyện.

Hiện giờ anh ta đã gần như rõ ràng quan hệ giữa Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn, mặc dù cảm thấy không giống như tình nhân đang qua lại, nhưng chắc chắn cũng có ràng buộc rất sâu.

Nhưng thú vị chính là, Cố An Nam hình như vẫn chưa biết tình huống của hai người?

Tưởng Nguyên đối mặt với vấn đề, chưa bao giờ sẽ biết khó mà lui, trái lại, càng là khó khăn anh ta càng muốn khiêu chiến.

Anh ta có hứng thú với Cố Phán, nên dĩ nhiên là phải nghĩ cách làm chuyện có lợi cho mình.

Mà bây giờ, kéo quan hệ của hai người ra ngoài ánh sáng, để Cố An Nam phát giác, rõ ràng chính là một lối tắt đơn giản nhất.

Dĩ nhiên, anh ta cũng sẽ không làm quá mức rõ ràng, anh ta không muốn để Cố Phán về sau oán trách mình. Cho nên lúc này đây, anh ta chỉ tùy tiện gợi lên đề tài câu chuyện, không nói sâu hơn nữa.

Có điều vẻn vẹn như vậy, cũng đủ thu hút sự chú ý của Cố An Nam ở hàng phía trước rồi.

Hắn cũng đảo mắt liếc nhìn Thẩm Mộ Ngạn qua kính chiếu hậu, muốn cười nhưng không cười nói: "Cái này cậu còn chưa hiểu được à? Người đàn ông từ trước đến nay phân chia việc công việc tư rất rõ ràng, chắc hẳn có thể để cho tổng giám đốc Thẩm hạ mình không trực tiếp gọi điện thoại, mà là có ý trả lời tin nhắn như vậy, chắc chắn là việc tư rồi?"

Thẩm Mộ Ngạn cũng không giấu giếm, rất thản nhiên khẽ gật đầu, "Phải, là việc tư."

Tim Cố Phán cũng sắp vọt lên cổ họng rồi, chỉ lo người đàn ông chiết tiệt này lại nói thêm gì nữa.

Nhưng cũng may, sau khi anh trả lời xong những lời kia, thì không lên tiếng nữa.

Mà Cố An Nam cũng có chút bất ngờ Thẩm Mộ Ngạn đáp lại mình, theo lý thuyết kiểu giọng điệu trêu chọc này của hắn, người đàn ông kia hẳn là lựa chọn không để ý tới mới đúng chứ.

Suy nghĩ một chút, hắn nhíu mày, lại hỏi: "Trước đó tôi vẫn nghe nói tổng giám đốc Thẩm lần này về nước, là vì liên hôn? Lẽ nào là chuyện tốt sắp tới rồi? Đang gửi tin nhắn với đối tượng liên hôn?"

"Không phải là đối tượng liên hôn."

Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh nâng mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng, trao đổi với Cố Phán qua kính chiếu hậu.

Phút chốc, chỉ nghe anh lại nói: "Là người mà tôi thích."

Hô hấp của Cố Phán bất chợt chậm lại, khoảnh khắc đó, cô cảm giác được rõ ràng trái tim giống như bị thứ gì đó đột nhiên đụng phải.



Về sau, trên đường đi tới nhà hàng, trong cái đầu nhỏ của đại tiểu thư Cố, gần như bị những dòng bình luận lấp đầy ——

【 a a a a a Vì sao ta có cảm giác đang yêu đương vụng trộm chứ? 】

【 Còn nữa, ô ô ô ô ô người đàn ông này cũng được quá đi! Quả nhiên sau khi để người ngoài lạnh trong nóng chủ động, thế giới liền khác hẳn! 】

【 Nhưng mà anh đã biết như thế, vì sao lúc đầu muốn giày vò mình lâu như vậy? Đây là cố ý đùa giỡn cô sao? 】

【 Đúng là gã đàn ông chó má! 】

Cố Phán vốn âm thầm đắm chìm trong sự rung động mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến cho mình, nhưng về sau mạch suy nghĩ chạy càng ngày càng sai lệch, đến mức cho ra kết luận cuối cùng là ——

Gã đàn ông chiết tiệt này quả thật không thể nuông chiều! Cô quyết định rồi, phải treo anh một trăm năm nữa, nhất định phải để anh có chút giáo huấn!

-

Địa điểm ăn cơm mà Cố An Nam chọn, là một quán ăn tư nhân.

Diện tích quán ăn không lớn, nhưng tiếng tăm lại không nhỏ. Món ăn mỗi ngày đều có giới hạn, ngay cả phòng cũng phải sớm hẹn trước vài ngày, bằng không thì rất có thể không có chỗ trống.

Nhưng cũng may, ông chủ của nơi này và Cố An Nam là chỗ quen biết, đã sớm gọi điện thoại báo trước, bên kia liền dặn dò nhân viên phục vụ giữ chỗ cho bọn họ.

Cảnh trí bên trong quán ăn vô cùng lịch sự, mặt tiền không tính là lớn, cũng không đáng chú ý, nhưng sau khi đi vào, thì sẽ phát hiện một chốn bồng lai tiên cảnh khác.

Trang hoàng bên trong là theo phong cách cổ xưa, giữa hành lang uốn khúc bắc một cây cầu thấp, phía dưới là nước chảy róc rách. Lại đi vào bên trong, chính là đại sảnh của quán.

Cổng đại sảnh có treo hai ngọn đèn lồng làm từ giấy đỏ, nhìn sáng rực lại vui vẻ.

Sau khi đi vào, đưa mắt lập tức có thể nhìn thấy một cái bình phong, mấy người vòng qua từ phía trước tấm bình phong tiến vào, được nhân viên phục vụ đưa thẳng tới gian phòng đã sớm được chuẩn bị.

Phòng bao không lớn, bên trong vừa vặn là cái bàn bốn người. Cố Phán đi vào trước, chọn một bên ngồi xuống.

Thẩm Mộ Ngạn theo sau, mặt không biểu cảm đứng ở bên cạnh cô, kéo ghế ra, ngồi xuống.

Cố An Nam nhìn thấy dáng vẻ hai người ngồi cùng một chỗ, thì yên lặng nhíu mày. Nhưng cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, dẫn Tưởng Nguyên ngồi ở một bên khác.

Người phục vụ đi vào theo ghi món ăn, Cố An Nam là người mời khách, trước tiên kêu anh ta chọn mấy món đặc sắc, sau đó lại hỏi sở thích của Tưởng Nguyên và Thẩm Mộ Ngạn, sau cùng quyết định tám món mặn nhạt.

Người phục vụ ghi đơn xong, lại lễ phép hỏi: "Có cần đồ uống không ạ? Trong tiệm chúng tôi hôm nay đặc biệt có sữa lắc ô mai, uống cực kỳ ngon."

Cố An Nam vừa muốn mở miệng nói không cần, lại bị Thẩm Mộ Ngạn ở đối diện đoạt trước.

"Không cần sữa lắc, đưa lên nước ép trái cây tươi đi."

Tiếng nói vừa dứt, Cố An Nam có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, mà Cố Phán ở bên cạnh cũng phản ứng lại.

Thật ra vừa rồi ở đại sảnh của nhà hát cô đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng lúc ấy tình huống có chút khẩn cấp, cô căn bản không rảnh suy nghĩ sâu xa.

Nhưng bây giờ nhớ lại, từ trong câu chữ của gã đàn ông chó má này, rõ ràng đã đoán được chuyện cô không thích uống sữa tươi.

Vậy, trước đó lúc cô ở trước mặt anh giả vờ giả vịt làm cô trợ lý nhỏ, anh còn cố ý để cô uống?

A a a a a a a Tức quá đi! Gã chiết tiệt này lúc trước rốt cuộc là cố ý bắt nạt cô bao nhiêu chuyện hả!

Trong lòng Cố Phán nén giận, trên mặt không dám để lộ quá nhiều, nhưng bàn tay đặt dưới bàn, lại đưa sang bên cạnh, hung hăng bấm một cái lên đùi của người đàn ông.

Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên thoáng nhìn về phía bên cô, thoáng chốc, anh vươn tay ra, nắm lấy móng vuốt cáo đang làm loạn kia.

Động tác của Cố Phán cứng đờ, muốn rút tay ra thì đã không còn kịp nữa rồi. Người đàn ông ngồi bên cạnh ung dung yên tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng sức lực dưới tay lại tuyệt không chịu buông ra.

Tay của Cố Phán không động được, nhưng chân lại vẫn còn tự do. Sau khi lại vùng vẫy một lần vẫn không thấy Thẩm Mộ Ngạn buông tay, cô hung dữ đạp một cái sang bên cạnh.

Nhưng không biết vì sao, không đổi được cái liếc mắt của anh, ngược lại là không khỏi khiến anh trai ngồi ở đối diện nhìn cô một cái.

Hồi lâu sau, anh trai cô cũng không biết nghĩ tới điều gì, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, nhưng lời lại là nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Hóa ra tổng giám đốc Thẩm cũng không thích đồ làm từ sữa à? Vậy thật đúng là vừa khéo, con nhóc này nhà tôi cũng không thích."

Trong con ngươi của Thẩm Mộ Ngạn không có chút gợn sóng sợ hãi. Anh nắm chặt cái tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của bé con, lúc mở miệng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ ——

"Thật sao? Vậy đúng là rất khéo."

—— ——

Bữa cơm này quỷ dị vô cùng.

Cố Phán luôn cảm thấy anh trai cô dường như đã nhận ra điều gì, ánh mắt cùng biểu cảm đều trở nên hơi có ý tứ sâu xa.

Về sau bữa cơm ăn đến gần cuối, điện thoại của Thẩm Mộ Ngạn bỗng nhiên vang lên, sau khi nói câu "Xin lỗi", anh liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Cố An Nam thấy anh đi ra khỏi phòng, đặt đũa xuống "cạch" một tiếng, mặt không biểu cảm cũng đứng lên.

Trong lòng Cố Phán căng thẳng, "Anh! Anh đi làm gì vậy?"

Cố An Nam liếc cô một cái, đôi mắt có chút lạnh, "Đi nhà xí."

Cố Phán muốn nói lại thôi, nghĩ thầm dáng vẻ này của anh nào giống đi nhà xí chứ! Xem cô là trẻ con ba tuổi mà lừa gạt à!

Cố An Nam thấy dáng vẻ này của cô, lửa giận trong lòng càng bùng lên, cũng càng cảm thấy suy đoán của mình có thể là chính xác.



"Em ngồi yên đây cho anh, không cho phép ra ngoài!"

Nói xong, mang theo một thân hung dữ đi ra cửa.

Cố Phán sao có thể nhịn được, đợi sau khi Cố An Nam đi ra ngoài chưa được bao lâu, cô cũng đứng dậy theo ra ngoài.

Tưởng Nguyên một mực yên lặng ăn cơm ở bên cạnh, lúc này thong thả lau miệng, trên mặt là vẻ xem kịch hay, đi ra khỏi phòng bao sau cùng.

Người gọi tới là Lý Trì, anh ta báo cáo với Thẩm Mộ Ngạn chuyện ở chi nhánh nước ngoài, cuối cùng, ở đầu bên kia thêm vào một câu ——

"Tổng giám đốc, chú hai và em gái anh... Hôm qua đã về nước rồi."

Mặt mày Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên, giống như không để ý chút nào, giọng nói cũng không hề lên xuống: "Tùy bọn họ."

Lại nói mấy câu với bên kia, sau đó Thẩm Mộ Ngạn cúp máy.

Mới quay người chuẩn bị đi về phía phòng bao, trước mặt liền cảm thấy có một bóng người vọt tới, ngay sau đó, bên mặt bị một nắm đấm hung hăng đập cho một cái!

Thẩm Mộ Ngạn căn bản không kịp tránh, trực tiếp nhận quả đấm này.

Đợi sau khi tầm mắt rõ ràng, anh nhìn thấy Cố An Nam ở đối diện đã ở vào trạng thái bùng nổ đến xù lông.

"Con mẹ nó chứ đã nói mày gần đây sao lại kỳ quái như thế, không ngừng nhượng bộ ở trước mặt tao, hôm nay lại chủ động đi ăn cơm cùng bọn tao.

Náo loạn cả buổi, mày thế mà đặt chủ ý trên người em gái tao? Được lắm, tổng giám đốc Thẩm, tuổi tác không nhỏ nữa, vẫn còn học người ta muốn làm trâu già gặm cỏ non. Con mẹ nó trước đây sao tao lại không biết mày không biết xấu hổ như vậy chứ?"

Thẩm Mộ Ngạn ung dung lau đi vết máu nơi khóe miệng, giọng lạnh lùng trầm thấp không gợn sóng nói với Cố An Nam ——

"Vậy bây giờ cậu biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.