Cưới Trước Yêu Sau

Chương 46: Chương 46: Không đúng chỗ nào rồi?




Gia Hoa trợn mắt há hốc mồm, “Cô, làm sao cô ở chỗ này?” “Em? Ừm, em thuê nơi này, về sau chúng ta chính là hàng xóm , thường lui tới a.” Thẩm Điệp đắc ý nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ .

“Người của nhà này đâu?” Lạc Gia Hoa nhìn Thẩm Điệp.

“Dọn đi rồi.”

“Dọn đi rồi? Chuyển đi nơi nào?”

“Không biết a.” Thẩm Điệp cười.

“Bọn họ làm sao đột nhiên rời đi?”

“Gia Hoa, anh chẳng lẽ không biết có một câu nói gọi là có tiền có thể bắt quỷ xay cối sao? Em trả tiền thuê nhà, lại cho thêm ít tiền, bọn họ thật cao hứng liền dọn đi rồi a.”

Mặc dù Thẩm Điệp cười đến hết sức ngọt ngào, nhưng Lạc Gia Hoa lại có dự cảm xấu, “Cô chuyển đến đây làm gì?”

Thẩm Điệp bỉu môi, “Trước kia em không muốn về nhà có thể ở nơi này, nhưng anh sau khi kết hôn liền trở mặt, còn đem đồ của em dọn đi luôn, em lại không muốn sống cùng ba mẹ , nên phải tìm nhà khác thôi a.”

“Nhưng cô vì cái gì lại dọn đến đây, còn đem gia đình người ta đuổi đi?”

“Bởi vì em quen tới nơi này a, nhà anh lại không thể ở, em chỉ đành tìm nhà gần đây, hơn nữa, em tới nơi này, là có mục đích cùng nhiệm vụ.”

Lạc Gia Hoa mí mắt trực nhảy, “Mục đích gì?”

Thẩm Điệp nhìn về phía Mộng Kỳ nãy giờ vẫn im lặng, hai người ánh mắt trên không trung giao nhau, hai cô chống lại nhau, thua thiệt là Mộng Kỳ, cho nên Lạc Gia Hoa không tự giác di chuyển thân thể của mình, đem Mộng Kỳ cản tại phía sau mình.

Thẩm Điệp thấy, trong mắt thoáng hiện lên một đạo ám quang, khóe miệng lại câu dẫn ra tươi cười trào phúng, “Như thế nào, anh đây có tính là có mới nới cũ không a?”

Lạc Gia Hoa nói, “Tôi nhớ cô sẽ không cần sự trợ giúp của tôi.”

“Thật không có mạnh mẽ, em còn không có khi dễ cô ấy đây, anh cứ che chở như vậy.”

“Tôi không phải là ngày đầu tiên biết cô, cô ấy không phải là đối thủ của cô.”

“Ý của anh là nói em rất dữ tợn?”

“…” Cam chịu.

“Khụ ~~” Mộng Kỳ từ sau lưng Lạc Gia Hoa thò đầu ra, nhìn Thẩm Điệp, “Cô còn không có nói cô chuyển đến nơi đây mục đích cùng nhiệm vụ là gì?”

Thẩm Điệp nhìn Mộng Kỳ, khiêu mi, “Tôi là tới chia rẽ các người, tôi muốn làm Tiểu Tam.”

“Khụ khụ ~~ cô nói gì?” Lạc Gia Hoa bị nước miếng của mình làm cho sặc, “Tôi không chơi ngoại tình, hơn nữa, người người đều la to đánh Tiểu Tam, cô không nói lung tung, coi chừng người nghe được sẽ khinh bỉ.”

“Anh biết em luôn luôn không ngại ánh mắt của người khác.”

Lạc Gia Hoa giận dữ nói, “Cho dù cô không giống người thường, cũng không cần cái gì cũng đều nếm thử đi, nhất là cõng danh nhơ Tiểu Tam.”

Mộng Kỳ nghe Lạc Gia Hoa cùng Thẩm Điệp anh tới tôi đi, từ từ hiểu, Thẩm Điệp này thật sự là một cô gái rất tùy tính, không thèm để ý ánh mắt của người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó, so sánh với Lạc Gia Hoa có vẻ muốn bảo thủ hơn nhiều, mặc dù cô cũng là một cô gái rất bảo thủ, nhưng là, cô cũng không ngại cùng cô gái này làm bạn bè, tựa như thích kích tình Lưu Lợi, hai người tính cách tương phản có thể thành bạn bè tốt, cô cũng không nhận ra cuộc sống riêng tư của cô cùng mình là bất đồng quan niệm liền không thể trở thành bạn bè, hơn nữa, thay vì đụng phải một người âm thầm tính toán mình trong bụng, không bằng đụng phải một người quang minh chính đại nói cho mình biết tôi muốn phá hư gia đình của cô, cho nên, nghe được Thẩm Điệp nói như vậy, cô mặc dù có chút tức giận, nhưng mà cũng thưởng thức tính cách của Thẩm Điệp, tính tình như vậy, cũng không phải là ai cũng có, hơn nữa cô thấy hai người nói chuyện, cẩn thận quan sát Thẩm Điệp, ở trong lòng to gan đoán rằng tuy còn phải đợi cô khảo chứng, tạm thời không chuẩn bị nói ra, chỉ là kéo cánh tay Lạc Gia Hoa ý bảo anh không cần phải nói chuyện, nhìn xem Thẩm Điệp nói,

“Tôi sẽ chuẩn bị tốt nghênh đón khiêu chiến của cô, khuya lắm rồi, chúng ta về nhà trước, ngủ ngon.”

Lời của Mộng Kỳ làm cho Thẩm Điệp kinh ngạc, bất quá cô lập tức liền cười nói, “Tốt, hôm nay tôi phải thu dọn đồ đạc sẽ không quấy rầy các người, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiến hành quấy rầy các người phải chuẩn bị sẵn sàng đó.”

“Tốt.”

Mộng Kỳ cười gật đầu, cầm chìa khóa mở cửa chuẩn bị vào nhà, ngược lại Lạc Gia Hoa bị tức không nhẹ, “Thẩm Điệp cô không cần phải làm loạn.”

“Em loạn hay không, cũng không phải do anh định đoạt.” Thẩm Điệp khiêu khích nói, tiêu sái đem bóng lưng của mình ném cho Lạc Gia Hoa.

Đóng cửa lại, Lạc Gia Hoa thủy chung bất an, anh hiểu rất rõ Thẩm Điệp , cho tới bây giờ đều là nói được làm được , “Không được, anh phải đi tìm cô ấy nói rõ ràng.”

“Đợi chút ~ “

“Vợ?”

“Đã trễ thế này, anh vào trong nhà một cô gái độc thân, cũng không sợ người khác hiểu lầm?” Mộng Kỳ ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi.

Lạc Gia Hoa nghĩ cũng phải, “Vậy vợ theo giúp anh chứ.”

“Không đi.”

“Vì cái gì?” Lạc Gia Hoa ngồi bên cạnh Mộng Kỳ, “Vợ à, em không hiểu biết cô ấy, cô ấy từ nhỏ đến lớn đều nói một không hai, cô ấy nói phải nghĩ biện pháp chia rẽ chúng ta, thì nhất định sẽ làm, chỉ cần cô ấy ở đối diện nhà của chúng ta, anh dám cam đoan, về sau chúng ta không có một ngày tốt lành, chúng ta phải nghĩ biện pháp làm cho cô ấy chuyển đi.”

“Em xem quyết tâm của cô ấy không nhỏ, chỉ sợ rất khó.”

Lạc Gia Hoa đi tới đi lui trong phòng khách, vì cuộc sống sau này của mình phải suy nghĩ biện pháp, “Vậy phải làm sao, tuyệt không thể để cô ấy tùy ý làm loạn.”

Mộng Kỳ nghĩ kế, “Nếu không anhi gọi điện thoại cho ba mẹ cô ấy?”

“Không được, bọn họ luôn luôn không quản được cô ấy.”

“Anh có muốn ăn trái cây?”

“Không muốn, anh chỉ muốn đem cô ấy từ nơi này đuổi ra ngoài.”

“Em gọt một quả táo, chúng ta mỗi người một nửa được hay không?”

“Tốt, em nói chúng ta như thế nào mới có thể đem cô ấy đuổi đi đây?”

“…”

“Cô ấy luôn luôn là cứng mềm không ăn, làm việc toàn bộ theo ý thích của mình.”

“…”

“A, thực phiền a, cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“…”

“Anh tình nguyện tin tưởng đây là trò đùa dai của cô ấy, cũng không tin ncô ấy là thật không bỏ được anh.”

“Nếu như là trò đùa dai, đây không phải là tốt sao, anh không cần lo lắng.”

“Em quá khinh thường lực phá hoại của cô ấy.”

“…”

“Từ nhỏ đến lớn anh sợ nhất thời điểm cô ấy tùy ý.”

“Ăn táo.”

“Cảm ơn, ngô ~~ lau ~~ lau ~~ ai, vợ à, anh nói từ khi bắt đầu thấy cô ấ, thần sắc của em cũng không có thay đổi qua, em không vội sao?” Lạc Gia Hoa rốt cục chú ý tới vẻ mặt của Mộng Kỳ.

Mộng Kỳ sững sờ một tý, “Em tại sao phải cuống cuồng?”

Cái này Lạc Gia Hoa không phục , chuyện này chỉ có một mình anh khẩn trương a, “Có người muốn đoạt chồng em.”

Mộng Kỳ buồn cười nhìn Lạc Gia Hoa, “Cô ấy nói đoạt, có thể đoạt được sao?”

“…”

“Có cướp được hay không, không phải cô ấy có thể định đoạt, mà là do anh, nếu như ý chí anh kiên định, đối với vợ mình trung thành, mặc kệ cô ấy làm gì, em cũng tin tưởng anh, anh vĩnh viễn là thuộc về em.”

Lạc Gia Hoa cảm động nhìn Mộng Kỳ: “Vợ à, cám ơn em đã tín nhiệm anh, em yên tâm, anh bảo đảm ý chí kiên định .”

“Ừm.”

“Đúng là… Vì cái gì trong lòng của anh ngược lại có chút không nỡ đây, giống như có chỗ nào không đúng.”

“Không đúng chỗ nào rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.