Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 181: Chương 181: Việc bản thân không hề làm, lại muốn ép buộc người khác nhận lỗi. A Vãn, tôi đã dạy cô như thế sao?




Editor: Waveliterature Vietnam

“Tiên sinh...”

Trong phút chốc, Trì Vị Vãn không thể kiềm chế, môi đỏ liền kêu lên một tiếng.

Đã từng ở chung trong nhiều năm, mỗi đường nét của người đàn ông đều từng chút từng chút một khắc sâu trong tâm trí.

Cho nên khi nhìn thấy hắn, Trì Vị Vãn đầu óc bỗng trống rỗng, không cách nào bình tĩnh.

Người đàn ông này mặc dù đang đeo mặt nạ, nhưng cô ta vẫn có thể nhìn ra... Thế nhưng tiên sinh bẩm sinh sức khỏe đã không tốt, chỉ có thể ở ngoại thành dưỡng bệnh, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Huống chi, đã sáu năm trôi qua, từng nghĩ tiên sinh đã không còn sống... Trên đời này, còn có người giống người đến vậy sao?

“Diễn viên Trì, cô có ý gì?”

Trì Vi nhìn đám vệ sĩ đang bao vây xung quanh, lại nhìn thẳng vào Trì Vị Vãn, ánh mắt tối sầm lại.

Thật ra cô cũng không đến mức ngu ngốc, đầu tiên là người đàn ông sững lại, bây giờ nhìn biểu hiện của Trì Vị Vãn như vậy, liền có thể nhận ra được hai người đã sớm quen biết!

Không, không chỉ đơn thuần là quen biết, quan hệ giữa họ còn hết sức không bình thường!

Quan hệ giữa nam nữ cũng chỉ đơn giản có vài loại, khả năng lớn nhất chính là Bạc Dạ Bạch cùng với Trì Vị Vãn... Từng yêu nhau.

Nhận ra chuyện này khiến cho tim Trì Vi trật nhịp, liề cảm thấy không hề có chút thoải mái.

Lúc này, Trì Vị Vãn chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt hơi di chuyển, nhìn vào cô gái trước mắt.

Chợt nhận ra cô gái này chính là vừa mới đây đụng phải ở cầu thang!

Ánh đèn từ đại sảnh chiếu xuống lung linh, làm cho nhan sắc của cô càng thêm phần xinh đẹp, so với bản thân còn nổi bật hơn mấy phần.

Đôi mắt long lanh, kiều diễm, nhan sắc như đóa hoa đang nở, khí chất hơn người.

Không thể phủ nhận cô gái này không khác gì công chúa, cao quý vạn phần.

Đáng nói là ở chỗ, cô ấy còn rất trẻ tuổi, đây chính là điểm then chốt đánh gục bản thân... Không thể nào quay lại thời điểm trẻ trung!

Nhớ lại trước đây, khi cô mười bảy, mười tám tuổi, ngay lúc tươi đẹp nhất của tuổi xuân lại gặp được tiên sinh.

Trì Vị Vãn cũng vội lấy lại bình tĩnh, tiện tay cầm lên một cốc rượu, che giấu đi tâm trạng của chính mình: “Yên Nhiên bị các người ức hiếp, sợ hãi đến mức phát bệnh. Nghe người hầu báo rằng là do người đàn ông mà Trì Vi bao dưỡng đã làm...”

Lời nói vừa dứt, cô ta tiếp tục dò xét Trì Vi: “Cô chính là...Đại tiểu thư nhà họ Trì?”

Trì Vi là đại tiểu thư nhà họ Trì, là hôn thê trước đây của Lệ Trường Phong, tuy nhiên hiện tại cô ta...

Mới là bạn gái thật sự!

Đối với Trì Vi, Trì Vị Vãn đương nhiên không hề biết rõ, chỉ là biết rằng cô còn rất nhỏ tuổi...Hai năm trước, hai nhà Trì, Lệ đính hôn, cô ấy cũng mới chỉ có mười bảy tuổi.

Sau đó, nhà họ Lệ lấy lý do tuổi tác không hợp để từ hôn.

Đương nhiên, cô ta biết rõ đây không phải là nguyên nhân thật sự.

Nguyên nhân đằng sau vẫn là vì Lệ Yên Nhiên chán ghét Trì Vi, khóc lóc không chịu chấp nhận... Còn Lệ Trường Phong một lòng yêu chiều em gái, hơn nữa cũng chưa từng gặp Trì Vi, không có chút tình cảm nào, cho nên không chút do dự mà từ hôn.

Mọi chuyện hiện tại thật không khỏi khiến người khác cảm thấy ly kỳ, cô đối đầu với hôn thê cũ của bạn trai!

“Diễn viên Trì, liên quan tới chuyện này cũng không thể nào nghe một phía từ Lệ đại tiểu thư... Trước hết vẫn là nên xem xét chứng cứ, Lệ đại tiểu thư có chứng cứ gì chứng minh người đàn ông của ta cường bạo cô ấy hay không. Tôi còn chưa muốn nói đến Lệ đại tiểu thư vô duyên vô cớ xông vào phòng của đàn ông, hẳn là có ý đồ xấu muốn quấy nhiễu!”

Trì Vi không nhanh không chậm, khí phách nói.

Cũng chính lúc này, tâm tình của Trì Vị Vãn còn chưa ổn định, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người đeo mặt nạ không phải là tiên sinh!

Hay là, đôi mắt hắn và tiên sinh giống nhau.

Tiên sinh của cô ta có thể đã không còn sống, vả lại nếu thật sự còn sống, với khí chất cao quý đó, sao có thể để một người phụ nữ bao dưỡng được.

Cho nên, vẻ mặt Trì Vị Vãn ngày một nhạt, mang theo vài phần mạnh mẽ: “Cho dù như thế nào thì chính hắn đã khiến Yên Nhiên ra nông nỗi như vậy, suýt chút nữa thì nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất cũng phải xin lỗi một tiếng!”

Nhìn thẳng vào người đàn ông, bình tĩnh nói thêm: “Chung quy cũng là tại anh làm sai, không chịu nổi trách nhiệm, không phải sao?”

“Muốn đổ thêm lỗi thì đừng trách chúng tôi không nể mặt!”

Với lời nói ác ý của đối phương, Trì Vi hết sức kích động, mở miệng phản bác.

Bỗng dưng, Bạc Dạ Bạch trầm mặc, tiện tay ngăn cô lại, lạnh lùng tiến về phía trước: “Không sai, làm sai nhất định phải chịu trách nhiệm.”

“Chỉ là việc bản thân không hề làm, lại muốn ép buộc người khác nhận lỗi. A Vãn, tôi đã dạy cô như thế sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.