Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 266: Chương 266: Chương 2: Tiền Truyện 2




Lúc Diệp Huyên còn chưa bái nhập vào môn hạ phái La Phù, cũng đã nghe nói đến cái tên Lâm Uyên này.

Khi đó nàng vừa mới xuyên không tới, cả người vẫn còn hồ đồ, cũng may gặp gỡ tu sĩ tốt có tâm thu lưu nàng, mới không bị yêu thú trong rừng cây ăn thịt.

Tu sĩ đó mở một gian đạo quan nho nhỏ ở thành Nam Kha, châu Tùng Vân, người đương thời coi tu tiên là phong tục, tại đây trong thế giới tràn ngập linh khí, đã là người hết thẩy đều không có ai không thử tu tiên. Cho nên Diệp Huyên được tu sĩ đó thu lưu rồi, ngày thường ở đạo quan qua qua lại lại, cũng bắt đầu học đạo pháp thô thiển nhất.

Vừa bắt đầu học, tu sĩ đã phát hiện thiên phú tu đạo của nàng cũng không tệ, mặc dù không tính là nổi bật, nhưng nếu như tìm được một môn phái tốt, có thể có cơ hội tu tới cảnh giới Kim Đan. Tu sĩ thu lưu Diệp Huyên kia đã vài trăm tuổi, tu luyện đến nay bất quá mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, ông tự mở đạo quan, thu vài đệ tử, cũng chỉ học chút pháp môn luyện khí đơn giản. Tu sĩ đó biết trình độ của mình khôngdậy nổi Diệp Huyên, vì thế đề nghị nàng tham dự cuộc chọn lựa đệ tử của phái La Phù.

Phái La Phù là môn phái tu tiên cao nhất ở châu Tùng Vân, lại nói môn phái này ở trong các môn phái từ nam đến bắc, nổi danh là đứng đầu. Sơn môn phái La Phù cách thành Nam Kha cũng không xa, lúc đó đúng là đại hội chọn lựa đệ tử mười năm một lần của phái La Phù, chỉ cần có ý, người người đều có thể tiến đến.

Diệp Huyên liền mang hai khối linh thạch nàng bớt ăn bớt tiêu tiết kiệm được, đi sơn môn phái La Phù.

Nàng đối với bản thân mình cũng không ôm hi vọng quá lớn, châu Tùng Vân nhân tài đông đúc, chỉ gia tộc tu chân đã đếm không hết. Nàng tuy rằng là người xuyên không, cũng không cảm thấy trên đầu mình có quang hoàn gì.

Ở trong thế giới chủ nàng vẫn từng sống, xuyên không sớm không phải là việc ngạc nhiên gì. Cũng là vì xuyên không tràn lan, chính phủ không thể không ra nghiêm lệnh, cấm dân chúng xuyên không mộtmình, thậm chí sáng tạo một loại chức nghiệp gọi là quản lý viên thời không, chuyên dùng để bắt người xuyên không trái pháp luật mang về thế giới chủ.

Còn Diệp Huyên sở dĩ xuyên không, kỳ thực là vì khi đó nàng không may gặp phải một người xuyên không trái pháp luật, bị thời gian loạn lưu lan đến, thành một con cá đáng thương kẹt ở trong chậu.

Nàng cũng không định nhận đồng hương ở thế giới này, càng không muốn làm nữ xuyên không hô mưa gọi gió cái gì. Yên lặng tham gia xong đại hội chọn lựa, cân nhắc bản thân hẳn là vẫn có thể hỗn độn làm một đệ tử ngoại môn trong đó.

Ở trong các đại môn phái tu tiên, đệ tử chia làm ngoại môn, nội môn, tên như ý nghĩa, đệ tử ngoại môn chính là kẻ bình thường nhất, không bắt mắt nhất, như là quan thất phẩm trước cửa tể tướng, đệ tử ngoại môn của phái La Phù, nghĩ đến so với làm tán tu vẫn tốt hơn.

Người có ý tưởng giống Diệp Huyên hiển nhiên rất nhiều, cho nên ngày đó ngoài sơn môn phái La Phù có thể nói là người tới tấp nập, Diệp Huyên từ trong đám người đi ra, đang định về khách sạn, chợt nghe thấy phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, mọi người ong ong nghị luận, có người hô to: “Người đó tư chất dĩ nhiên là tốt nhất!”

Phái La Phù chọn lựa đệ tử, đương nhiên là muốn xem tư chất, trong đó lại chia làm năm bậc hạ hạ, trung hạ, trung trung, trung thượng, thượng thượng, chỉ có từ bậc trung trung mới có thể có tư cách vào môn, về phần thượng thượng, Diệp Huyên từng nghe người ta nói, toàn bộ Tu Chân Giới, hơn ngàn năm qua cũng bất quá ít ỏi hơn mười người thôi.

Xem ra người tư chất thượng thượng kia, tất nhiên là có thể làm đệ tử trực hệ. Diệp Huyên đứng lại, lại nghe bát quái một lát, mọi người nghị luận ào ào, nói thiếu nữ kia có tư chất thượng thượng, kết quả vừa ra tới, đã có một vị chân nhân Kim Đan đi ra mời nàng ấy, hẳn là vị đó vô cùng muốn thu nàng ấy làm đệ tử.

Cơ hồ người người trên mặt đều có vẻ cực kỳ hâm mộ, có người nói: “Phái La Phù từng có một người có tư chất thượng thượng, là vị chân quân Lâm Uyên của đạo cung Cửu Nhạn đó.”

Đồng bạn cũng gật đầu: “Đúng, lúc trước Lâm Uyên chân quân bái nhập phái La Phù, cũng là lúc tuổi còn trẻ, về sau vượt qua người vào trước, làm đại sư huynh của đệ tử hàng chữ Lâm trong đạo cung Cửu Nhạn, cũng là Nguyên anh chân quân trẻ tuổi nhất trong phái La Phù hiện thời.”

Diệp Huyên lại nghe hai người này nói rõ sự tích về Lâm Uyên chân quân kia, nghe đến hứng thú dạt dào. Sau này nàng thuận lợi làm đệ tử ngoại môn phái La Phù, trong phái La Phù có bảy đại cung, cũng vừa khéo, nàng vừa vặn được phân đến đạo cung Cửu Nhạn.

Làm đệ tử ngoại môn, nàng không có tư cách đi theo các đệ tử nội môn cùng nhau học đạo, nhưng lại nói đến Lâm Uyên, cũng là đại sư huynh trẻ tuổi trong các đệ tử đạo cung Cửu Nhạn.

Đáng tiếc vị Đại sư huynh này thật sự quá cách xa cuộc sống của Diệp Huyên, nàng cũng không muốn hiến ân cần đi lên nối quan hệ, nhập môn đã nhiều năm, đến mặt chưởng môn còn nhớ không rõ, càng không cần nói vị đại sư huynh trên danh nghĩa này.

Ai biết một ngày này, Lâm Uyên lại mỉm cười ngồi ở trước mặt nàng, miệng vết thương trước ngực còn chưa băng bó tốt, trên quần cũng còn mang theo vết máu. Tuy là tình thế cực kì chật vật, Lâm Uyên vẫn vân đạm phong khinh, thong dong vui vẻ, còn ôn hòa nói tạ với Diệp Huyên, lại hỏi: “Sư muội vừa cho ta uống giải độc đan, không biết sư muội nơi này còn nữa hay không?”

”không có”, Diệp Huyên rõ ràng lưu loát trả lời, phản ứng lại hẳn Lâm Uyên sẽ không chiếm tiện nghi của mình, nàng đành phải kiên trì nói thêm, “Đây, kỳ thực còn một viên, ta đi lấy cho huynh.”

nói xong hoang mang rối loạn chạy lên lầu, vừa chạy vừa trộm ngắm Lâm Uyên, thấy nam nhân kia ngồi ở trên sạp, khóe môi mỉm cười, một bộ dáng tao nhã, so với ngày thường miêu tả từ lời đồn đãi trong môn phái giống nhau như đúc. Nhưng không biết vì sao, Diệp Huyên chỉ cảm thấy trong lòng chột dạ. Nàng không tự chủ được nghĩ, có phải ta... không nên cứu người này không?

Đương nhiên, bây giờ hối hận cũng vô dụng. Lâm Uyên đã biểu lộ thân phận, xuất phát từ tình nghĩa đồng môn, Diệp Huyên cũng không thể đuổi hắn ra cửa.

Nàng trở lại phòng ngủ, bới bới trong hộp nhỏ đựng bảo bối của mình, tìm được giải độc đan. Cắn chặt răng, dứt khoát đem đan dược còn lại cầm xuống. Rào rào một lúc đặt một đống chai chai lọ ở trước mặt Lâm Uyên, Diệp Huyên nhịn không được mím môi: “Đan dược... Đều ở trong này.”

Lâm Uyên trước ăn vào giải độc đan, cầm lấy một cái bình sứ: “Tiểu hoàn đan?”

Diệp Huyên gật gật đầu, ở chợ, một khối linh thạch có thể mua được mười bình.

Lâm Uyên lại cầm lấy một bình sứ khác: “Đại nguyên đan?”

Diệp Huyên tiếp tục gật đầu, ở chợ một khối linh thạch có thể mua... năm mươi bình.

Lâm Uyên lại cầm lấy bình sứ thứ ba: “Còn linh đan?”

Diệp Huyên chết lặng gật đầu, cái loại này ở chợ không cần mua, hiệu thuốc bên đường phát ra miễn phí.

Nhìn nhìn đan dược còn lại, không chỗ nào không phải là mặt hàng phổ biến nhất, dễ thấy nhất, đương nhiên, dược hiệu cũng không phải đặc biệt tốt.

Lâm Uyên nhịn không được ánh mắt vi diệu nhìn Diệp Huyên: “Sư muội, trong môn phát cho ngoại môn đệ tử theo tiền lệ, ta nhớ được là mười khối linh thạch, muội nơi này...” hắn dừng một chút, Diệp Huyên cảm thấy hắn nhất định là muốn nói, muội nơi này dường như đan dược đáng giá đều không có?

Diệp Huyên dưới tầm mắt cổ quái của hắn nghiến răng lẩm bẩm: “Rất đáng giá, đều đã cho huynh ăn.”

”Phốc.”

Diệp Huyên nhất thời thẹn quá thành giận, lôi hết bình sứ đến trước mặt mình: “Muốn ăn hay không!”

”thật có lỗi”, Lâm Uyên trong thanh âm còn mang theo ý cười nồng đậm, vội vàng đè lại tay Diệp Huyên, “Ta đùa”, động tác này làm hai người đều sửng sốt, Lâm Uyên lập tức lấy tay hất ra, “Sư muội hảo tâm cứu ta, ta vốn không nên đưa ra nhiều yêu cầu, nhưng mà trong cơ thể ta có một loại dị độc, giải dược khó tìm, chỉ có thể lấy đan dược áp chế trước. Giải độc đan chỉ có thể duy trì nửa khắc hơn khắc, có thể phiền sư muội đi xem động phủ của ta, giúp ta lấy chút đan dược đến được không.”

”Nhưng mà”, Diệp Huyên nhịn không được nhìn nhìn nam nhân sắc mặt đã không tái nhợt như vậy, “Bản thân huynh không thể tự lấy sao?”

Huynh đã tỉnh, chẳng lẽ không nên tự về nhà, tự tìm lấy?

”Ta tuy rằng thần chí thanh tỉnh, nhưng nếu vội dùng đạo pháp, đối với tâm mạch sẽ có tổn thương rất lớn”, Lâm Uyên nói xong, còn thật hợp thời ho khan vài tiếng, “Ta biết yêu cầu của mình là được mộttấc lại muốn tiến một thước, sư muội, ta lần này thực sự bị người khác ám toán, cho nên hiện thời không thể về động phủ, còn thỉnh sư muội giúp ta lần này, ngày khác tất có thâm tạ.”

nói xong, Lâm Uyên hành lễ với Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng ngăn hắn lại, thấy môi hắn không có chút máu, một đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh đèn sáng kinh người, bị một bệnh mĩ nam nhìn tha thiết như vậy, nàng không khỏi ngưng tầm mắt: “... Được rồi”, lấy thuốc thì lấy thuốc, tốt xấu gì cũng là sư huynh, “một chữ tạ, sư huynh cũng không cần nói, ta cùng với sư huynh vốn là đồng môn, cần gì khách khí như thế.” Huống hồ, sở dĩ nàng quản chuyện rảnh rỗi này, cũng không phải trông cậy vào người được cứu sẽ tạ ơn mình, bất quá là không muốn trong lòng khó nói thôi.

Lâm Uyên lúc này đưa cho Diệp Huyên một khối ngọc bài, dặn dò nàng: “Ngọc bài này có thể mở được cấm chế động phủ của ta, nếu có ai hỏi, sư muội nói là nhận được phi thư của ta, thay ta đi động phủ lấy đồ. Có ngọc bài ở đây, sẽ không ai hoài nghi sư muội.”

Diệp Huyên gật đầu đáp ứng, mắt thấy mưa nhỏ dần, nàng cầm áo choàng đi ra ngoài.

Động phủ của Lâm Uyên ở núi Lưỡng Nghi linh khí rực rỡ nhất đạo cung Cửu Nhạn, nơi đó cách núi Huyền Phong cũng không xa, cũng là hai thế giới hoàn toàn bất đồng. trên núi Lưỡng Nghi, đều là trưởng lão và đệ tử chính thức cư trú, khắp nơi đều là động tiên. Diệp Huyên một bước tiến đến địa giới núi Lưỡng Nghi, chỉ cảm thấy linh khí bức người, nàng nhịn không được hít sâu hai ngụm, không dám làm gì thêm, vội vàng tiến đến trước động phủ của Lâm Uyên là trường quan động thiên.

Tu sĩ hơn phân nửa đều thích xa lánh người đời, càng là người tu vi cao tuyệt, càng không thích mùi khói lửa. trên núi Lưỡng Nghi này cực thanh tĩnh, nhìn quanh trường quan động thiên bất quá có vài đứa nhỏ, thấy Diệp Huyên cầm khối ngọc bài kia, cũng không nói nhiều, cũng không nhìn loạn, làm Diệp Huyên thập phần vừa lòng.

Nàng dựa theo chỉ thị của Lâm Uyên vơ vét mấy bình đan dược, đều đặt vào trong túi bát bảo, lại phong ấn cấm chế ngoài động phủ, đội mũ trùm đầu, đang định rời đi, đã thấy một đoàn người cầm đèn lồng đi tới, đi trước là một thiếu nữ áo lam, bên hông đeo hai cái chuông ngọc, lúc đi lại vang lên tiếng đinh linh linh.

Thấy một bóng người bé nhỏ đứng ở bên ngoài thiên động, nàng ta nhịn không được nhăn đầu mày lại: “Ngươi là người phương nào, ở ngoài động phủ của Lâm Uyên sư huynh làm cái gì?”

Diệp Huyên đang muốn bước đi, nghe vậy sửng sốt, đến khi thấy rõ bộ dáng thiếu nữ kia, không khỏi trong mắt chợt lóe lên. Thế này xem như nhìn thấy người quen?

=====================================================

Cố lão sư (cười):...

Huyên Huyên (giận): anh cười cái gì

Cố lão sư: anh cười con thỏ nhỏ thật đáng yêu

Huyên Huyên: Từ đâu có con thỏ??

Cố lão sư: Phốc

PS. Lâm Uyên chính là Cố lão sư ha, Lâm Uyên là lấy theo số thứ tự~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.