Cùng Trời Với Thú

Chương 409: Chương 409: “Thực ngu xuẩn!”




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Nghe nói Sở Chước muốn đi tới chỗ Băng Vân Sa nhìn xem, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân là người đầu tiên tích cực hưởng ứng, Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh tự nhiên tháp tùng, dù sao mặc kệ Sở Chước đi nơi nào, bọn họ đều là đi theo vô điều kiện.

Tuyết điểu ba đầu canh giữ ở một bên nghe được bọn họ quyết định, lập tức kêu “Chiêm chiếp” một tiếng.

Mọi người quay đầu nhìn nó.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gần đây chơi đùa cùng nó nên cũng hợp nhau, đối với nó rất quen thuộc, lúc này cười hỏi: “Ngươi cũng muốn đi?”

Tuyết điểu ba đầu chuyển một cái đầu qua nhìn hắn, phát ra một tiếng chiêm chiếp, một cái đầu nhìn chằm chằm Phong Chiếu, một cái đầu ủ rũ, ba cái đầu ba loại phản ứng bất đồng, mọi người nhìn xem mà buồn cười.

“Sở tỷ, cô thấy thế nào?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi Sở Chước, muốn tuyết điểu ba đầu đi cùng hay không, còn phải Sở Chước lên tiếng.

Sở Chước liếc mắt nhìn tuyết điểu ba đầu một cái, nói: “Vậy đi cùng đi.”

Tuyết điểu ba đầu lập tức cao hứng kêu lên, ba cái đầu ngẩng được cao cao, linh vũ trên mông vểnh lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua đi lại.

Nghe nói Sở Chước bọn họ dự tính đi chổ của Băng Vân Sa nhìn xem tình huống, người năm đại gia tộc trong động băng đều có chút sững sờ, có chút bất đắc dĩ n liếc mắt hìn nhau một cái, ngược lại không có ý đồ ngăn cản hoặc là làm cái gì.

Quản khỉ gió bọn họ mong sao mau chóng rời khỏi nơi này làm gì, nhưng nhận thấy được đám người Sở Chước cũng không phải gấp gáp vội vã như vậy, chỉ có thể tạm thời áp chế tâm tư. Dù sao nếu bọn họ muốn rời khỏi, còn phải dựa vào đoàn người Sở Chước, tự nhiên không thể đắc tội bọn họ, dù sao đều đợi lâu thời gian như vậy rồi, lại đợi thêm lát nữa cũng có thể.

Còn có một nguyên nhân, Tuyết Sa Trùng canh giữ ở gần Băng Vân Sa càng lợi hại hơn nữa, không phải người thường dễ dàng có thể đi vào.

Vì thế người của năm đại gia tộc không chỉ không có ngăn cản, thậm chí riêng biệt đi tới, thăm dò Sở Chước bọn họ có cần một người dẫn đường hay không.

Sở Chước nhìn nhìn, nói: “Là Thanh Từ đi.”

Sở Thanh Từ bị nàng điểm danh thật ra cũng hờ hững, mặc dù không biết Sở Chước vì sao đặc biệt mang mình theo bên người, nhưng nàng biết Sở Chước sẽ không hại mình là được, vì thế cũng không nói gì, cầm Băng Xuyên trong tay, đi đến bên người Sở Chước bọn họ.

Người năm đại gia tộc thấy thế, muốn nói Sở Thanh Từ tu vi rất thấp, kỳ thực nàng chưa đi qua chỗ của Băng Vân Sa, nhưng bọn hắn cũng biết Sở Chước hành động này, chẳng qua là vì đặt tỷ muội nhà mình ở bên cạnh, cũng khó mà nói cái gì.

Khuyết Quan Hoành vẫn duy trì bộ dạng nam hài tử đi tới, đầu tiên là lo lắng liếc mắt nhìn Sở Thanh Từ một cái, mới nói với Sở Chước: “Sở cô nương, có một lượng lớn tuyết Sa Trùng canh giữ chung quanh Băng Vân Sa, các người nhất định phải cẩn thận.”

Nếu không nhìn con thần thú đi theo Sở Chước, trong nhóm người này thực lực mạnh nhất chỉ có một yêu tu Thánh Đế cảnh, hai Tinh Linh cảnh, hơn nữa vài người Nhân Hoàng cảnh, chỉ có chút sức chiến đấu như vậy, ngay cả số lẻ của năm đại gia tộc bọn họ cũng không được, người của năm đại gia tộc đều chịu thiệt ở trong tay Tuyết Sa Trùng, nhóm người này chẳng phải là đưa lên đi làm điểm tâm cho Tuyết Sa Trùng sao?

Thế nên cũng không kỳ quái người năm đại gia tộc lo lắng trong lòng.

Sở Chước cười với hắn mỉm: “Ta biết, đa tạ Khuyết thiếu chủ quan tâm.” Dừng lại, nàng lại nói: “Nếu như Khuyết thiếu chủ lo lắng, có thể đi cùng chúng ta.”

Nghe nói như thế, đệ tử Khuyết thị theo bản năng muốn ngăn cản, Khuyết Quan Hoành suy xét xong thì đáp ứng.

“Như thế liền quấy rầy rồi.”

Khuyết Quan Hoành dùng là không phải “cũng tốt” này nọ, mà là “quấy rầy”, người năm đại gia tộc nghe được đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

Khuyết Quan Hoành rất là xem trọng đám người Sở Chước, thái độ của hắn cũng đại biểu thái độ Khuyết thị.

Không có dư thừa vô nghĩa, Sở Chước bọn họ lập tức xuất phát.

Đi ước chừng nửa canh giờ, đi đến trước một cái thông đạo bị phong bế phá hỏng, nơi đó có dấu vết của người tu luyện dùng nước đá đúc khuôn lên, ở dưới nhiệt độ cực thấp, một lần nữa ngưng kết thành băng, ngăn chặn cửa thông đạo.

Tuyết Sa Trùng thích ăn Lăng Sương Tuyết thảo cùng Băng Lăng dựng dục Lăng Sương Tuyết thảo, cũng không thích ăn băng khác, cho nên thông đạo nơi này sau khi bị chặn, Tuyết Sa Trùng cũng sẽ không lại đây đột phá.

Khuyết Quan Hoành nói: “Lúc trước sau khi chúng ta đến nơi đây, bởi vì Băng Lăng là nơi Tuyết Sa Trùng hoạt động, cần phải tìm một nơi sinh sống, liền tìm ở đây. Sau đó trải qua một phen tra xét, phát hiện nơi đây cũng có dấu vết Tuyết Sa Trùng hoạt động, để tránh Tuyết Sa Trùng theo thông đạo tới tập kích, chúng ta liền dùng dị băng chặn cửa thông đạo lại.”

Nghe xong Khuyết Quan Hoành giải thích, mọi người lại nhìn về phía cửa thông đạo, thử công kích.

Thử ra tay trước là Hỏa Lân, nàng đối với cái này nóng lòng muốn thử, lấy tay làm quyền, mang theo một cỗ yêu hỏa, nắm đấm mang hỏa, cứ như vậy đánh qua. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Kết quả mặt tường lù lù bất động.

Sở Chước cũng lấy Toái Tinh kiếm thử xuống, chỉ nghe được một tiếng keng, tia lửa văng khắp nơi, Sở Chước chấn động cổ tay run lên, trực giác không đúng, nhìn lại Toái Tinh kiếm, thì phát hiện trên thân kiếm xuất hiện một lỗ thủng rõ ràng.

Bởi vậy có thể thấy được, năm đại gia tộc dùng dị băng để phong kín chặn đường có bao nhiêu kiên cố.

Sở Chước có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới Toái Tinh kiếm xuất hiện chỗ hổng là dưới tình huống như vậy, bởi vậy có thể thấy được, nó quả thật nên thăng cấp rồi.

Huyền Ảnh cũng thử theo, hắn học Hỏa Lân, đánh lên một quyền, kẹp bọc sương mù hóa băng sương, dị băng rung động xuống, không phản ứng như cũ.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới dị băng này kiên cố như thế, ngay cả yêu tu Thánh Đế cảnh cũng không đánh mở ra.

Khuyết Quan Hoành mỉm cười nói: “Lúc ấy chúng ta là hóa dị băng thành nước, lại đúc khuôn lên, dị băng ở trong băng cung, có vẻ phá lệ cứng rắn, muốn mở nó ra một lần nữa là không dễ dàng.”

Mọi người quay đầu nhìn hắn, tuyết điểu ba đầu thì thầm một tiếng với hắn, tuy rằng không có ai nghe hiểu được nó ở cúc cu cái gì, nhưng theo ba cái đầu của nó phản ứng thì có thể biết, con chim này là chẳng thèm ngó tới hắn.

Mấy ngày này, bọn họ cũng phát hiện, tuyết điểu ba đầu đối với người của năm đại gia tộc sinh sống ở trong động băng đều rất không thân thiện.

Tuyết điểu ba đầu vươn cánh ra vỗ, sau khi phát hiện chụp bất động, ba cái đầu lại giống như chim gõ kiến mà mổ qua, kết quả... thấy tuyết điểu ba đầu vội vàng rụt đầu về trong cánh, không ngừng mà kêu khóc liền biết nó lúc này có bao nhiêu đau.

Sở Chước bọn người bị nó ngốc mà ngây người.

“Thực ngốc!”

Khi tiếng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, cũng làm cho Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ theo bản năng nhìn qua, nháy mắt liền nhìn thấy nam nhân áo trắng dáng người cao thẳng như bạch ngọc đứng ở bên người Sở Chước, hắn tựa như hư không xuất hiện, không ai phát hiện, khác thường duy nhất, đó là tiểu yêu thú lúc trước ngồi ở trên vai Sở Chước đã không thấy nữa.

Khi Khuyết Quan Hoành nhìn đến người này, tâm tư thay đổi thật nhanh, nháy mắt liền hiểu rõ, vị này hẳn là chính là thần thú lai lịch thần bí trong miệng Cung Vũ Lương.

Thần thú ở Đại Hoang giới kỳ thực cũng không gặp nhiều, nhưng mà cũng không thiếu, chỉ là bọn hắn từ trước tới nay đều là sống rời xa trần thế, cũng không thân cận với người tu, sẽ có cực ít xuất hiện ở nơi nhân tu tụ cư, khiến cho ấn tượng của nhân tu đối với thần thú, lúc nào cũng là quá mức thần bí.

Liên hệ hình tượng tiểu yêu thú mà lúc trước nhìn thấy, rõ ràng chính là trải qua ngụy trang, bọn họ không thể phán đoán được thân phận.

Phong Chiếu liếc liếc mắt Khuyết Quan Hoành một cái, ánh mắt lướt nhẹ, làm như không nhìn thấy người này, hoặc như là nhìn đến nhưng không để ở trong lòng. Khuyết Quan Hoành hơi sợ hãi trong lòng, cho dù tầm mắt đó không rơi xuống trên người hắn, như cũ vẫn cảm giác được một loại uy thế thuộc về người tu luyện cao cấp đặc biệt có, làm cho hắn dựng thẳng tóc gáy cả người.

Phong Chiếu đi đến trước tường băng chặn đường đó, vươn tay đặt lên.

Chỉ nghe được một thanh âm vang lên như là tiếng bị xé rách, tiếp theo đó mặt tường băng lấy tay hắn làm trung tâm, giống mạng nhện loại nhanh chóng nứt nẻ, hóa thành từng mảnh nhỏ khối băng, rầm rơi xuống.

Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ nhìn xem không chuyển mắt, giờ khắc này, bọn họ thân thiết cảm giác được thực lực thuộc về người tu luyện cao cấp.

“Lão đại thật là lợi hại!” Mặc Sĩ Thiên Kỳ và đám Hỏa Lân, Huyễn Ngu cao hứng kêu lên.

Phong Chiếu thu hồi tay, thần sắc trên mặt cực kì kiêu căng, vẫn chưa kể công, lướt nhẹ truyền đến một câu: “Đi thôi.” Liền lôi kéo Sở Chước dẫn đầu đi vào trong động băng bị mở ra.

Yêu khác chạy nhanh theo sau, lúc này tuyết điểu ba đầu như cũ đau đến ba cái đầu còn đang loạn chuyển thấy thế, cũng vội vàng chạy theo.

Cuối cùng là Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ.

Mấy thông đạo này đều là thiên nhiên biểu thành thông đạo, một đường đi tới, thấm hàn ý dày đặc.

Càng đi vào trong, đường mở rộng chi nhánh càng nhiều, bốn phương thông suốt, giống như một cái mê cung loại nhỏ, từ đó cũng đó có thể thấy được, động băng bị năm đại gia tộc làm nơi sinh sống, kì thực chỉ chiếm cứ một bộ phận không gian nhỏ.

Đi trong chốc lát sau, yên tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình thì trong không gian rốt cục vang lên thanh âm rất nhỏ, thanh âm xào xạc đó cũng làm cho người ta hiểu rõ là cái gì đang đến.

Quả nhiên, lại đi một đoạn đường, bọn họ liền gặp nhau với Tuyết Sa Trùng trong một cái thông đạo.

Hình thể của con Tuyết Sa Trùng này có chút khổng lồ, hiển nhiên đã trưởng thành, thông đạo vốn đang rất rộng mở, bởi vì nó mà có vẻ chật hẹp.

Tuyết Sa Trùng cảm giác được hơi thở xa lạ trong không khí, dựng thẳng thân thể lên nhìn qua, xúc tu vừa mở ra hợp lại, lộ ra răng nanh sắc bén như răng cưa bên trong, nhìn rất không dễ chọc.

“Cục cục ~~ “

Hai mắt tuyết điểu ba đầu tỏa ánh sáng nhìn Tuyết Sa Trùng chặn ở phía trước, ở trong mắt nó, một con sâu thực béo, có vẻ ăn rất ngon.

Chính là không đợi nó chạy vội đi ăn, phía sau đã có người nhào qua.

Hỏa Lân trong tay kéo một sợi yêu hỏa hình thành roi, một roi đánh đến trên người Tuyết Sa Trùng, lưu lại một dấu vết xám trắng ở trên thân hình băng tuyết mềm dẻo. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh

Tuyết Sa Trùng ăn đau, giống một con rắn linh hoạt nhảy lên nhào qua.

Huyền Ảnh tiến lên, một bàn tay bắt lấy xúc tu Tuyết Sa Trùng cắn xuống địa phương chung quanh, vừa dùng sức vung lên, mạnh mẽ quăng nó ra. Trong không gian chật hẹp không chỉ có hạn chế người tu luyện, đồng dạng cũng hạn chế Tuyết Sa Trùng, so sánh với Tuyết Sa Trùng, thân hình người tu luyện càng nhỏ xinh linh hoạt, thừa dịp Tuyết Sa Trùng bị hắn đánh ra bên ngoài, Huyền Ảnh lại tiến lên, kéo con Tuyết Sa Trùng kia chính là một trận cuồng đánh.

Làn da Tuyết Sa Trùng mềm dẻo, khó mà đánh tan, thừa dịp khi Huyền Ảnh cuồng đánh, Hỏa Lân nhân cơ hội ngưng tụ một luồng yêu hỏa thành hỏa long quăng đi vào trong xúc tu mà Tuyết Sa Trùng mở ra.

Hỏa của thuồng luồng tuy rằng so ra kém thần hỏa của thần thú, uy lực cũng không phải yêu trùng phổ thông có thể thừa nhận, nháy mắt yêu trùng liền bắt đầu lăn lộn, thân thể đập lên tường băng chung quanh, lại nện loạn xuống một trận, tường băng không vỡ ra, ngược lại yêu sâu đập cho chính mình đến đầu váng mắt hoa, bị Huyền Ảnh nhân cơ hội tiến lên chém giết nó.

Hai người hợp tác, thời gian chẳng qua có mấy hơi thở, đã giải quyết Tuyết Sa Trùng.

Tuyết Sa Trùng ở dưới sự thiêu đốt của yêu hỏa Hỏa Lân, rất nhanh chỉ còn lại có một khối da khô dẹt.

Tấm da đó thoạt nhìn tựa như một khối da tuyết trắng dẻo dai, tê liệt trên mặt đất, có chút mỹ lệ. Sở Chước nhìn thấy, tiến lên thu hồi nó lại, quyết định đợi sau khi rời khỏi nơi này, lấy đi ra bên ngoài bán, lấy độ mềm dẻo của da Tuyết Sa Trùng, tin tưởng có thể bán giá cả tốt.

Nhìn đến Sở Chước hành động, Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ nhịn không được nhìn nàng.

Sở Chước cười nói với Sở Thanh Từ: “Phải nuôi dưỡng rất nhiều người, linh thạch lúc nào cũng là không đủ dùng, có thể bán chút linh thạch cũng tốt.”

Sở Thanh Từ nghe xong, ánh mắt rơi xuống trên người đám yêu tu đi theo Sở Chước, có chút thấu hiểu gật đầu, nàng chỉ là nuôi dưỡng một con Băng Mục Sư, cũng muốn muốn cho nó thứ tốt nhất, cũng đã nuôi dưỡng được rất cố hết sức, huống chi bên người Sở Chước nuôi dưỡng bên cạnh nhiều há miệng như vậy, quả thật phải cố gắng kiếm linh thạch.

Sở Chước thấy Sở Thanh Từ có cùng nhận thức, tươi cười trên mặt càng thêm ôn nhu, nói: “Thanh Từ cũng nên làm nhiều dự tính cho mình, về sau rất nhiều địa phương cần dùng linh thạch.”

Sở Thanh Từ lại chung nhận thức gật đầu.

Khuyết Quan Hoành thấy Sở Chước nói hai ba câu liền thắng được nhận thức chung của Sở Thanh Từ, trong lòng có chút không thể tiếp nhận, Thanh Từ nhà hắn có phải rất dễ dàng bị lừa dối hay không?

Giải quyết Tuyết Sa Trùng xong, bọn họ tiếp tục đi tới trước.

Tuyết điểu ba đầu đi theo bên người bọn họ, rất là không vui, rõ ràng là đồ ăn của nó, đám người tu luyện này thế nhưng tranh với nó, cố tình đoạt xong mà bọn họ lại không ăn.

Đợi khi lại gặp được Tuyết Sa Trùng, tuyết điểu ba đầu không cho người ngoài lại ra tay, nhanh chóng chạy vội đi qua, vươn ra ba cái đầu liền mổ.

Hết chương 409.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.