Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 642: Chương 642: Ngươi rốt cuộc do ai phái tới?




Trong đại dương có khác biệt về thân phận, còn có một nữ nhân tên Liễu Trản Anh...

Hắn hiện giờ là Lục hoàng tử cao cao tại thượng, mẫu thân là Đức Phi trong tứ phi, mà nàng thì sao? Chẳng qua là một cung nữ thân phận hèn mọn, một Cửu tiểu thư Thịnh gia giả mạo, trên lưng còn gánh vác trọng trách tìm kiếm dược liệu cho Lệ Vô Ngân.

Sự xuất hiện của nàng có thể mang đến cho hắn cái gì?

Ngoại trừ giãy giụa vô tận cùng lựa chọn vứt bỏ mọi thứ, chẳng còn gì khác.

Vân Trân biết rõ điều gì tồn tại giữa bọn họ.

Cho nên, nàng càng không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể giấu hết tất cả tình cảm, từ xa nhìn hắn, nhìn hắn cùng một nữ nhân khác...

“Huynh thật sự đã quyết định?”

Đúng lúc này, sau vách tường bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói thất vọng.

Vừa nghe thấy giọng nói này, Vân Trân chấn động.

Đó là...

Nàng muốn lập tức rời đi, nhưng dưới chân giống như bị mắc kẹt vào thứ gì đó, dù thế nào cũng không thể cử động, mãi đến khi có một giọng nói khác vang lên.

“Xin lỗi.” Triệu Húc nói.

“Huynh, huynh thật là...” Liễu Trản Anh thống khổ nhìn hắn, “Chẳng lẽ lâu như vậy, huynh vẫn...”

“Xin lỗi...”

“Ta không muốn nghe lời xin lỗi.” Liễu Trản Anh ngắt lời hắn, “Vốn dĩ, đây là ước định của chúng ta, không trách huynh được! Nhưng, đây là quyết định của huynh, ta không thể thay huynh đi khuyên bảo cô mẫu, cũng không thể khuyên bảo người nhà ta. Huynh tự mà giải quyết đi...”

Nói tới đây, giọng của Liễu Trản Anh trở nên nghẹn ngào.

Có điều, nàng vẫn cố nén, không cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

Nước mắt của nhi nữ Liễu gia không thể dễ dàng rời!”

“Xin lỗi.”

Nhưng chờ đợi nàng vẫn chỉ có hai chữ này.

“Hay, hay lắm!” Liễu Trản Anh lảo đảo lùi hai bước, “Hay lắm! Ước định một năm trước của chúng ta cứ hủy như vậy đi! Ta hi vọng, huynh có thể chịu đựng được lửa giận của người Liễu gia!”

Dứt lời, nàng lập tức bở đi.

Đằng sau vách tường an tĩnh lại.

Vân Trân ngơ ngác đứng tại chỗ, hai mắt ngây dại.

Nàng vừa nghe thấy cái gì?

Triệu Húc và Liễu Trản Anh?

Bọn họ đang nói cái gì?

Ước định một năm trước là gì? Lửa giận của người Liễu gia lại là gì? Triệu Húc vì sao luôn nói “Xin lỗi”? Tại sao lại xin lỗi?

Vân Trân chớp mắt.

Giây tiếp theo, nàng buông Hắc đại nhân ra, dọc theo hành lang đi nhanh về phía trước.

Nhưng thời điểm nàng đi qua cổng vò, bên trong đột nhiên có một bàn tay vươn tới bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào trong. Sau đó, sống lưng tê rần, nàng bị đẩy vào vách tường.

Vân Trân mới ngẩng đầu, cổ liền bị người đó bóp chặt.

“Ngươi ở đây làm gì? Theo dõi ta? Cuộc đối thoại vừa rồi, ngươi nghe được bao nhiêu? Nói!” Triệu Húc bóp chặt cổ nàng, ánh mắt tràn ngập bực bội, phẫn nộ, chán ghét, cùng một vài cảm xúc Vân Trân không kịp nhìn kỹ.

Bởi vì cổ bị Triệu Húc bóp chặt khiến nàng không thể hít thở.

Không, đừng... Đừng...

Vân Trân liều mạng bắt lấy tay Triệu Húc, nỗ lực mở to hai mắt.

Nàng không muốn... Chết... Như vậy...

Ngay khoảnh khắc nàng cho rằng bản thân đã không còn đường sống, sức lực trên cổ tay dần lơi lỏi.

Không khí mới mẻ như thủy triều ập vào phổi, Vân Trân theo vách tường ngã xuống đất, thở hổn hển.

“Ngươi rốt cuộc do ai phái tới?”

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu vang lên tiếng của Triệu Húc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.