Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 114: Chương 114: Cố nhân của Tô Phi (2)




Phía sau bình phong bạch ngọc, cung nữ đỡ Hoa phi ngồi dậy uống thuốc. Thấy người bên cạnh không phải Toàn Cơ, Hoa phi lắp bắp kinh hãi, lúc này mới biết, thì ra Toàn Cơ bị bệnh.

Hoàng đế đi vào, cung nữ bưng chén đứng dậy. Hoa phi định hành lễ, nửa ngồi dậy đã bị cánh tay của nam tử đè lại. Hắn quay đầu kêu Thái y tiến vào, hỏi thăm kỹ càng.

Thái y nghiêm túc trả lời, nói cơn sốt của Hoa phi đã lui, cơ thể cũng dần hòa hoãn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều ngày trong phòng, thai nhi cùng mẫu tử sẽ được bình an.

Bạc Hề Hành nghe xong, yên tâm gật đầu.

Nặng nề ngủ một đêm, giờ phút này Hoa phi cảm thấy tinh thần đã tốt lên, lại nghĩ tới bản thân đang hoài long thai, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Nhớ tới người ở Tuệ Ngọc cung kia, lại nghĩ tới lời nói cùng Toàn Cơ trong cơn mưa hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười.

“Cười gì vậy?” Hắn nhíu mi nhìn nữ tử trong tiêu trướng mỏng.

Nàng lôi kéo tay hắn, thấp giọng cười: “Là thần thiếp vui vẻ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không vui vẻ sao?”

“Trẫm đương nhiên cũng vui vẻ.” Ánh mắt trầm thấp chợt lóe lên, hắn phủ lên mu bàn tay nàng, cười khẽ: “Vậy hãy sinh cho trẫm một tiểu Hoàng tử.”

Hắn nói nhẹ nhàng, lại làm đáy lòng Hoa phi rung động.

Hoàng tử....

Nàng suy nghĩ sâu xa, Bạc Hề Hành đăng cơ đã hai năm, trong cung chỉ có một trai một gái. Mẹ đẻ của Trưởng hoàng tử Lưu Chiêu nghi khó sinh mà chết, mẹ đẻ của đế cơ[3] Lệnh Thục nghi tuy rằng vẫn còn, nhưng dù gì cũng chỉ là một đế cơ. Nếu một nàng nào đó nàng có thể sinh được con trai, trong hậu cung này không phải nàng sẽ trở thành độc tôn sao?

[3]Đế cơ: công chúa, con gái vua.

Nghĩ như thế, trong lòng càng thêm thoải mái thêm, nàng thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Bên ngoài, cung nữ nhẹ chân lại gần, nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, Tô Phi nương nương tới.”

Hoa phi sớm đã thu hồi suy nghĩ, nội tâm đè nén xuống dưới, bàn tay mềm mại vẫn nắm lấy hắn, thấp giọng mà cười: “Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng ở chỗ của biểu tỷ, người trong cung của thần thiếp lại mời ngài qua đây, không biết biểu tỷ có nổi giận không?”

Hoàng đế khẽ cười, nói: “Nói bậy gì vậy, Tô Phi sao có thể nhỏ mọn như thế?” Hắn khẽ nâng mắt: “Truyền.”

Cẩm y hoa phục màu xanh non, cùng thần sắc mệt mỏi của nữ tử càng thêm chọc người, nàng từ rèm châu đi vào, bên cạnh không có cung nữ hầu hạ, trước sau chỉ có một mình. Tô Phi tiến bước lại gần, hành lễ với Hoàng đế, ánh mắt dừng trên chỗ nắm tay của hai người, khẽ cứng lại. Khóe môi nàng khẽ nhếch, nhẹ giọng: “Hôm qua thần thiếp đã muốn qua chúc mừng nương nương, lại không ngờ ngài ngủ sớm như thế. Hôm nay không ngờ lại khéo như vậy, Hoàng thượng cũng ở đây.” Tô Phi thật tự nhiên sửa lại cách xưng hô, phân vị giữa hai người đã đổi, trên mặt không thể nhìn ra một tia không vui.

Cung nữ tiến lại, dọn ghế cho nàng ngồi. Nàng cũng không làm ra vẻ, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, che mặt ho khan vài tiếng.

Hoa phi cũng cười: “Vô ý mắc mưa mà thôi, thân thể biểu tỷ yếu đuối, vốn không nên tới đây.”

Mấy người bên trong trò chuyện, liền nghe cung nữ vào nói bên ngoài có vài vị chủ tử đứng chờ, đếu muốn vào thăm hỏi Hoa phi. Tô Phi quay đầu lại, cách tấm rèm châu mơ hồ nhìn thấy góc áo của cung nữ. Nàng đột nhiên cười: “Trong cung đã lâu lắm rồi chưa từng có hỷ sự lớn như vậy, bọn tỷ muội ấy nhất định cũng đang cao hứng.”

Sườn mặt Hoa phi dựa vào lồng ngực Hoàng đế, mắt phượng nheo lại, cười như không cười.

Hoàng đế duỗi tay kéo tấm chăn mỏng lên, thấp giọng mở miệng: “Chờ nàng khỏe một chút rồi lại kêu các nàng ấy tới tụ họp, hôm nay không cần vào thăm.”

Cung nữ bên ngoài nghe vậy, vội xoay người lui xuống. Cung nữ ra ngoài truyền lời cho chúng phi tần, gương mặt ai nấy đều lộ ra biểu tình uể oải. Lúc Tiết Chiêu nghi xoay người, thấy Lệnh Thục nghi vịn tay cung nữ tiến vào, nàng vội cười tiến lên: “Không cần vào nữa, Hoàng Thượng đang ở bên trong.”

Lệnh Thục nghi ngẩn người, cung mày lá liễu cong lại, gật đầu cười: “Sớm nên nghĩ tới chuyện Hoàng thượng đang ở đây.” Nàng cũng không nói nhiều, dứt khoát xoay người ra ngoài.

Tiết Chiêu nghi hoàn hồn, đã thấy thân ảnh uyển chuyển kia đắm chìm trong ánh mặt trời, châu thoa trên tóc mai của nữ tử rực rỡ lấp lánh. Nếu không phải xuất thân thấp hèn, lại không được Hoàng đế sủng ái thì theo lý thuyết, mẹ đẻ của Đế cơ sớm nên phong phi, nàng ta lại chỉ là từ tam phẩm Tiệp dư thăng lên nhị phẩm Thục nghi.

Ngày xưa, bởi vì mẹ đẻ của Trưởng hoàng tử mất sớm, Tô phi lại vì thân thể suy nhược mà không thể sinh con, Lệnh Thục nghi dường như luôn hi vọng sẽ có một ngày chuyển mình nhưng hôm nay, tình hình đã không còn giống trước. Tiết Chiêu nghi không tin nàng ta có thể thật sự bình tĩnh như vậy.

“Thục Nghi muội muội.” Tiết Chiêu nghi nâng bước đuổi theo. Lệnh Thục nghi ngoái đầu, thấy đã tới gần, nàng đè thấp thanh âm: “Muội muội thật sự một chút cũng không chút lo lắng sao?”

Đáy mắt Lệnh Thục nghi hiện lên một tia kinh ngạc, nói: “Không biết tỷ tỷ muốn nói điều gì?”

“Còn có thể nói gì chứ?” Lời nói của Tiết Chiêu nghi có chút không vui, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, hà tất gì phải nói rõ lời này? Ngày xưa nàng cùng Phó Thừa huy và Tô Phi qua lại thân thiết, vốn muốn tìm một nơi vững chắc để dựa vào. Thứ nhất, bởi vì Tô Phi thánh sủng không suy. Thứ hai, Tô Phi không có khả năng sinh con nối dõi.

Nhưng hôm nay thì tốt rồi, Phó Thừa huy bị Hoàng đế cấm túc, Tô Phi thất thế, một người nhảy ra từ lãnh cung lại dành hết mọi ân sủng. Cố tình trước đây Hoa Tô hai phi từng có xích mích, Tiết Chiêu nghi thật sự không chắc Hoa phi có chèn ép nàng ta giống như Huệ phi ngày trước đã làm không? Hôm nay vốn muốn thăm Hoa phi để xem xét tình hình, lại không khéo có Hoàng đế đang ở bên trong.

Tâm Tiết Chiêu nghi giờ phút này loạn như ma, hoàn toàn không biết nên dựa vào hướng nào.

Sắc mặt Lệnh Thục nghi cũng không tốt hơn mấy, kỳ thật đáy lòng nàng ta hiểu rõ nhưng lại không muốn nói toạc ra, vẫn giả ngốc như cũ: “Muội muội vụng về, nghe không ra ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ. À, đúng rồi, muội muội dạo gần đây không có thời gian qua thăm Đế cơ, hiện giờ muốn qua Hoàng tử sở để thăm nó, xin lỗi không thể tiếp được.” Nói xong cũng không nhìn Tiết Chiêu nghi, nàng ta chỉ vịn tay cung nữ rời đi.

Trong cung ban đầu vốn không có Hoàng tử sở, nữ nhân tiền triều đều được nuôi nấng đứa con mình sinh ra. Phi tần sinh hạ Hoàng tử đều hi vọng nhi tử của mình xưng đế, cho nên từ nhỏ đã dạy dỗ bọn họ phải đoạt quyền như thế nào. Vị Hoàng đế cuối cùng của tiền triều nghe nói là giết cha sát huynh mới có thể lên ngôi Hoàng đế. Sau này gia tộc Bạc Hề cầm quyền, thái tổ liền ra lệnh trong cung xây dựng Hoàng tử sở, chính là vì phòng ngừa thảm kịch của tiền triều.

Mà khoảng thời gian trước, vừa lúc Tấn Huyền vương dưỡng thương ở Hoàng tử sở, để tránh dị nghị, Lệnh Thục nghi cũng không dám tự tiện qua thăm Đế cơ. Chỉ khi ma ma rãnh rỗi mới ôm Đế cơ đến cung của nàng đoàn tụ. Hiện tại lấy lý do thăm Đế cơ để từ chối, cũng tránh cho người khác bàn tán sau lưng.

Thân ảnh của nữ tử sớm đã đi xa, chỉ còn lại vẻ mặt tối tăm của Tiết Chiêu nghi.

Cánh tay giấu trong ống tay áo khẽ nắm chặt, trong cung này, không có chỗ dựa, không có con nối dõi, nàng thật sự rất nhanh sẽ không còn gì nữa.

.......................

Toàn Cơ trở về phòng, chỉ cảm thấy cả người cũng không còn sức lực.

“Nếu để Thất đệ của trẫm nhìn thấy, nhất định sẽ trách trẫm khắc nghiệt với ngươi“.

Lời hắn nói, giờ phút này nàng nhớ lại, đáy lòng lại vô cùng chua xót. Lúc hắn đẩy nàng xuống vách núi Tây Bích Nhai, mọi sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn đều đã theo gió tan đi.

Bỗng dưng che mặt ho khan, hai bên thái dương của nàng càng thêm đau nhức. Toàn Cơ ngã người xuống mép giường, trong một khắc kia như mang theo chút tùy hứng nhỏ nhỏ, cái gì cũng không muốn động vào, thuốc cũng không sắc uống, nàng chỉ lẳng lặng nằm đó.

Nàng từng cho rằng nữ tử của Tuệ Ngọc cung kia mới là người trong tim của hắn. Nàng từng cho rằng nữ tử đó có dung nhan giống nàng, làm nàng cho rằng bản thân là thế thân của nàng ấy nhưng hiện tại, nàng đã hiểu rõ.

Nàng không phải là người hắn yêu nhất, Tô Phi cũng không phải, Hoa phi lại càng không phải.

Hắn chỉ yêu giang sơn, ngôi vị Hoàng đế của hắn.

Mười ngón tay thoáng siết chặt, hiện tại Hoa phi đã có thai, hắn cũng không còn lo lắng chuyện người thừa kế. Hoàng tử, từ trước đến nay đều liên quan đến hưng suy của triều đại. Trong lòng hơi chấn động, nàng mở to hai mắt, sương mù trong ánh nhìn trong phút chốc tan đi.

“Ưm” một tiếng, đột nhiên cơn đau làm nàng thanh tỉnh vài phần, con trẻ vô tội, thì ra nàng vẫn còn nhớ rõ.

Bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, “kẹt” một tiếng, cánh cửa bị người khác đẩy ra. Ánh sáng tươi đẹp theo cùng bước chân của người đó tiếng vào, trong khoảnh khác làm Toàn Cơ nheo mắt lại.

Chưa kịp rõ người tới là ai, nàng đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm.

Tưởng Hoa phi sai người qua đây, nàng chống tay ngồi dậy, thình lình thấy người đứng trước mặt nàng lại là Lam nhi.

Nàng ngơ ngẩn, Lam Nhi đã tiến lên, đem chén thuốc trong tay đưa qua. Toàn Cơ không duỗi tay nhận, cười hỏi: “Tô Phi nương nương có ý gì?” Trong lòng đột nhiên nhớ tới ác mộng đêm đó, nàng càng thêm chắc chắn Tô Phi đã nghe được gì đó.

Ánh mắt dừng trên chén thuốc đang đong đưa, Toàn Cơ không thể xác định đây có phải thuốc độc hay không.

Lam nhi cũng không muốn nhiều lời, Toàn Cơ không nhận, nàng ta trực tiếp đặt chén thuốc lên bàn, vứt lại một câu: “Bị bệnh thì uống thuốc đi, hiện tại Tường Bình cung này còn có ai rảnh rỗi mà nghĩ đến ngươi nữa chứ?

Cánh cửa lần nữa bị đẩy ra, Toàn Cơ thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại. Nàng lại gần nhìn chén thuốc đặt trên bàn, vươn đầu lưỡi nếm thử, không có độc. Trong lòng Toàn Cơ nghi hoặc, Tô Phi rốt cuộc là vì cái gì mà làm như vậy?

Nàng ta đối xử tốt với nàng sao?

Toàn Cơ cười trừ một tiếng, nàng thì có tài đức gì chứ?

Nghĩ mãi không ra, nàng uống cạn chén thuốc. Lam nhi nói rất đúng, lúc này Tường Bình cung cũng không ai quản nàng có tốt hay không? Như vậy nàng hà tất gì phải đày đọa bản thân chứ?

Trước điện, nhìn thấy chủ tử các cung đều đã ra ngoài, cung nữ xoay người, lần nữa đi vào bên trong hầu hạ.

Nội thất chỉ truyền ra âm thanh trò chuyện vụn vặt của mấy người, cung nữ đóng chặt tai lại, chuyện của chủ tử, nàng không nên biết nhiều.

Tô Phi khom người đứng lên, mềm giọng nói: “Thần thiếp cũng xin về trước.”

Hoa phi liếc nhìn nàng ta, chưa mở miệng, đã nghe nam tử bên cạnh lên tiếng: “Hiện giờ lục cung không có ai đứng đầu, trẫm bộn bề chính sự tiền triều, cũng không thể quản lý toàn bộ việc của hậu cung.”

Dứt lời, con ngươi của Hoa phi sáng lên, đáy mắt tựa nhiễm ý cười, chỉ chờ Hoàng đế nói cho nàng ta chấp chưởng kim ấn của Hoàng hậu. Tô Phi buông mí mắt xuống, phảng phất như việc này không liên quan đến mình.

Trong mắt Hoàng đế có một tia lưu quang, hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, lời nói ôn nhu: “Hoa phi đang có thai nên thân thể yếu đuối, trẫm sợ sự vụ lục cung nặng nề, lại phiền nàng nghỉ ngơi. Chuyện này trẫm suy nghĩ, không bằng giao cho Tô Phi tạm thời xử lý. Hoa phi nghĩ sao?”

Vốn đang lẳng lặng nghe, Tô Phi đột nhiên chấn động, áo gấm dưới tay run nhẹ, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn khuôn mặt nam tử, thần sắc kinh ngạc bọc lộ ra ngoài.

Hoàng đế tựa cố ý không quay đầu lại, thấy sắc mặt Hoa phi lộ vẻ tái nhợt, rốt cuộc nàng ta cũng cười nhẹ, hào phóng nói: “Như vậy thật tốt, vẫn là Hoàng Thượng chu toàn.”

Hắn vừa lòng cười, đỡ Hoa phi nằm xuống, dặn dò: “Nàng an tâm mà nghỉ ngơi, bây giờ trẫm qua Ngự Thư phòng, sau lại trở về thăm nàng.” Hắn đứng lên, khẽ nhìn nữ tử nhỏ yếu, nhẹ giọng nói: “Tô Phi cũng ra ngoài đi.”

“Vâng.” Nàng thuận theo đi cùng hắn rời khỏi, nhìn thấy Lam nhi đã đứng đợi bên ngoài tẩm cung. Bước chân Tô phi nhanh chút theo sau, vừa định mở miệng đã thấy nam tử quay đầu lại: “Không còn việc gì, đừng chạy lung tung bên ngoài nữa.”

Thâm ý trong lời nói, Tô Phi đương nhiên hiểu được, nàng thấp đầu nói: “Hoa phi nương nương mang thai đứa con nối dõi của Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp tràn đầy cao hứng.”

Hắn lúc này mới cười, sủng nịnh thổi mạnh vào chóp mũi của nàng: “Ghen sao?”

Nàng bỗng nhiên dừng bước chân lại, ngóng nhìn hắn: “Trong lòng Hoàng thượng đã rõ, cần gì phải hỏi thần thiếp?” Nàng thấp đầu thở dài: “Thần thiếp sợ là vô năng, không thể vì hoàng gia mà khai chi tán diệp.”

“Đồng nhi.” Cung mày Hoàng đế khẽ nhăn lại.

Tô phi chỉ thoải mái cười, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt hắn: “Thần thiếp có một chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng.”

“Chuyện gì?”

“Ngày trước Hoàng thượng nói Hoàng trưởng tử còn nhỏ, nên để ma ma ở Hoàng Tử sở chăm sóc. Hiện giờ Hoàng Trưởng tử đã hơn một tuổi, thần thiếp muốn làm mẫu phi của nó.”

Bạc Hề Hành nhìn thẳng nữ tử bên dưới, nàng vẫn cuối đầu, chờ đợi quyết định của hắn. Mà hắn, bỗng nhiên chậm rãi cười, những lời này hắn đã đợi rất lâu, hiện tại, rốt cuộc cũng chờ được nàng chủ động mở lời. Nàng muốn hài tử, đơn giản là vì tranh sủng. Hắn không sợ nàng tranh, chỉ sợ nàng không thèm tranh mà thôi.

Nữ tử chịu tranh sủng tại hậu cung này, ít nhất thể hiện tâm các nàng nằm trên người hắn, không phải sao?

Xem ra lúc này mất đi phân vị Huệ phi, thật sự đã làm nàng nghĩ thông suốt.

Hắn như rất cao hứng, cái loại cảm giác này không nói nên lời, đã lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận qua.

Tự mình đỡ nàng đứng dậy, hắn mở miệng hỏi: “Nàng thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?”

“Vâng, thần thiếp nghĩ kỹ rồi.” Nàng kiên định đáp.

Hắn rốt cuộc lên tiếng: “Tốt.”

Một chữ “Tốt” này làm tâm đang buộc chặt của Tô Phi buông xuống.

Ngự giá đã đi xa, Lam nhi mới tiến lên đỡ chủ tử nhà mình, thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng đồng ý rồi sao?” Thấp Tô phi gật đầu, nàng mới cười: “Tiểu thư sớm nên làm như thế.”

Nét cười trên mặt Tô Phi càng đậm, đứa bé kia, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng kỳ thật cũng không muốn nhận. Nàng chỉ không ngờ Hoa phi lại hoài thai nhanh như vậy. Thấp giọng ho một tiếng, nàng chỉ hỏi: “Thuốc đã đưa qua chưa?”

“Dạ rồi.”

“Nàng ta uống rồi sao?”

Lam nhi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Thấy Tô phi hài lòng, nàng mở miệng nhắc nhở một câu: “Tiểu thư, đó là người của Hoa phi.”

Nữ tử cười mỉa mai một tiếng: “Thật nhanh thôi sẽ không phải nữa.”

Cung nữ cả kinh, lại nghe nàng nói: “Đi thôi, qua Hoàng Tử sở thăm tiểu Hoàng tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.