Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 227: Chương 227: Quyển 2 - Chương 129




Edit: windy

Mặt trời đã lên cao, Đinh Ni nhìn thời gian, lại nhìn về phía đó, mới nói: “Ông xã, hay chúng ta đi nấu cơm trước đi, thời gian cũng không còn sớm.”

Âu Dương Mộc cũng nhìn hai người, còn giống như muốn nói rất lâu, nhân tiện nói: “Ừ, cũng được.”

Hai người rời đi, chỉ còn lại Âu Dương Tiểu Tiểu cùng Lê An An.

Thừa dịp, Âu Dương Tiểu Tiểu hỏi: “An ma ma, công tử với mĩ nam quen nhau hả?”

Mĩ nam? Cô ấy gọi Tống Phi Bạch như vậy? Nhưng mà đúng là không sai.

“Tiểu Tiểu, tôi còn chưa hỏi cô quen Tống Phi Bạch thế nào đâu?” Không nói về chuyện của Mặc Khuynh Thành, cô càng cảm thấy hứng thú hơn là bọn họ quen nhau thế nào.

Đôi mắt linh động của Âu Dương Tiểu Tiểu đầu tiên ngẩn ra, nghĩ đến lần đầu tiên gặp vào một đêm mưa, cái ô này, cùng với...

“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu?”

Sao cô ấy lại ngẩn người ra rồi?

Cô chỉ là hỏi hai người quen nhau thế nào, kết quả lại biến thành như vậy, chẳng lẽ lần đầu tiên gặp mặt chính là “Vấn đề khó nói”? Được rồi, cô thật là càng nghĩ càng sai lệch.

“An, An ma ma, tôi với mĩ nam là ngẫu nhiên gặp nhau, không có gì đặc biệt.”

“Vậy sao?” Đôi mắt khép hờ, Lê An An nhìn ánh mắt Âu Dương Tiểu Tiểu có chút né tránh, không thể nào tin được lời của cô ấy, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, Âu Dương Tiểu Tiểu kích động là vì cô ấy phát hiện ra hình như cô có chút tình cảm đặc biệt dành cho mĩ nam!

Tại sao có thể như vậy, cái đó không giống với mục đích trước kia, không được, cô không thể làm bẩn mĩ nam, mĩ nam chỉ thích hợp với mĩ nam khác ở cùng nhau, đúng, Âu Dương Tiểu Tiểu, nhất định là hôm nay mày không nghỉ ngơi tốt, mới xuất hiện ảo giác như vậy.

Bên này, Mặc Khuynh Thành ôn chuyện với Tống Phi Bạch không sai biệt lắm, đứng dậy đi về phía Lê An An.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Biểu cảm sao lại phức tạp như thế?

“Không, không có gì!”

Lê An An còn chưa nói gì, đã bị Âu Dương Tiểu Tiểu đã tranh nói trước, như vậy, không có gì cũng biến thành có gì.

“Cô vội cái gì?” Cô có nói cái gì sao?

Nghi hoặc nhìn nhìn, đã thấy Âu Dương Tiểu Tiểu trực tiếp cúi đầu, nhưng cô vẫn thấy vành tai cô ấy có chút đỏ.

Thẹn thùng hả? Vì sao, chẳng lẽ là bởi vì...

Đôi mắt liền sáng lên vài phần, nhìn nhìn Tống Phi Bạch ngồi ở bên cạnh, có lẽ duyên phận của anh thật sự đến rồi...

Cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, khóe miệngTống Phi Bạch cong cong, cười hỏi: “Khuynh Thành, cô nhìn gì thế?” Kì thực anh càng muốn nói là có phải cô bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi không.

Suy nghĩ này vừa dâng lên, anh có chút buồn cười, xem ra là ở cạnh Âu Dương Tiểu Tiểu lâu lâu, trước kia anh chưa từng nghĩ như vậy.

“Nhìn thấy anh đẹp trai.”

Lời nói của Mặc Khuynh Thành càng làm anh bật cười hơn, xem ra không chỉ có anh thay đổi, đến cô cũng thay đổi.

Sau khi ăn xong, hai người Mặc Khuynh Thành trực tiếp rời đi, đương nhiên mục đích trước đó đã hoàn thành.

“Chú, dì à, đây là tiền ăn mấy ngày nay, hai người xem có đủ hay không, không đủ cứ nói ạ.”

Khóe mắt Lê An An cong cong, cười cực kì tươi tắn, đây chính là người nấu ăn ngon cho sau này nha, không nịnh bợ tốt, bảo đảm mỹ thực trước kia không có chỉ còn nước canh rau luộc thôi.

Âu Dương Mộc nhìn xấp tiền thật dày nhét vào trong tay mình, trong lòng run lên, vội vàng trả lại.

“Cháu làm gì vậy, không phải chỉ là mấy bữa cơm thôi sao, Tiểu Tiểu nhà chúng ta nguyện ý làm như vậy, chúng ta đương nhiên cũng ủng hộ, số tiền này nhanh cầm lại đi.”

Lê An An lại đưa lại, thái độ có chút mạnh mẽ, “Chú, chú không được từ chối, đây là mọi người nên nhận được.”

“An ma ma, cô làm như thế không phải là coi tôi là người ngoài rồi sao? Cầm về đi!”

Âu Dương Tiểu Tiểu trực tiếp chắn giữa hai người, tiền này không thể nhận, bằng không thanh danh của cô ở trên “Giang hồ” không phải thất bại thảm hại sao, không thể lấy, lấy tiền của thần tượng mình, quả thực chính là phạm tội rồi!

“Tiểu Tiểu nói không sai, không phải chỉ là mấy bữa cơm sao, mỗi ngày chúng ta đều phải làm, chỉ làm nhiều thêm chút mà thôi, thật sự không cần đâu.” Huống hồ tuy bà không tự mình nhận khoản tiền này, nhìn vẻ mặt Âu Dương Mộc, bà chỉ biết tuyệt đối không ít.

“Một khi đã như vậy, về sau không làm phiền mọi người nữa.” Mặc Khuynh Thành luôn để Lê An An giải quyết, đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình thản.

Ngụ ý chính là, tiền có thể không nhận, nhưng sau này cũng không cần đưa nữa.

“Không được!”

“Khuynh Thành, cậu tính mưu sát hả!”

Tiếng đầu tiên là của Âu Dương Tiểu Tiểu, cô đã nhận lệnh của Đại trang viên, nếu sau này biết được cô chỉ chăm sóc công tử được vài ngày, hậu quả không phải cô có thể gánh vác được.

Giọng nói phía sau là Lê An An ai oán. Làm sao có thể không đưa nữa, tuy cô không kén ăn, nhưng không có nghĩa là có rất nhiều đồ ngon, lại phải bạc đãi bản thân, này không phải ngốc thì là gì.

Không được, cô nhất định phải để cho bọn họ nhận số tiền này!

“Bốp.”

Đem tập tiền đặt ở trên bàn, tiếng động lớn khiến cho mọi người nhảy dựng.

Cô muốn làm gì?

Một giây sau, Lê An An khuôn mặt nghiêm túc nháy mắt liền đau khổ cầu xin, “Chú, dì, hai người thấy đó, Khuynh Thành đã mở miệng rồi, nếu hai người không nhận, cô ấy bị đói cũng không sao, nhưng hai người sao có thể để cháu gầy đi được?”

Âu Dương Tiểu Tiểu cúi đầu che mặt, cô tuyệt đối không nghĩ tới An ma ma lại có một mặt như vậy, thật sự rất đáng yêu.

Đi theo bà chủ như vậy, khổ cho cô ấy rồi.

Đinh Ni càng nắm chặt tay Lê An An, vỗ nhẹ, “Muốn chúng ta nhận lấy cũng được, chỉ là số tiền này nhiều quá.”

Liếc mắt nhìn xuống không phải hai ngàn thì cũng là 1000, cho dù là cả tháng sau bọn họ làm cơm, cũng đều dư dả.

Chóp mũi Lê An An run rẩy vài cái, mang theo tiếng khóc, “Ý của dì là sẽ nhận ạ.?”

Đinh Ni nghẹn lời, ý của bà rõ ràng là số tiền này nhiều quá.

Lê An An đạt được mục đích cũng mặc kệ số tiền này nhiều hay ít, dù sao cô cũng không biết giá cả bên này.

“Dì đáp ứng là tốt rồi, hai người cũng cảm thấy nhiều, quay phim còn không biết quay mấy tháng đâu, hai người tính đi, tới lúc đó không đủ lại bảo cháu đưa nhé.” Vỗ vỗ túi tiền, nói cho bọn họ biết bọn cô là người có tiền.

“Này...”

Đinh Ni cùng Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn nhau, sau mới bất đắc dĩ thở dài, “Cứ quyết định như vậy đi.”

“Thật tốt quá!”

Lê An An cao hứng nhảy lên, cô cuối cùng không cần lo lắng ở tổ kịch không đủ ăn nữa rồi!

Nước Y.

Nếu như theo lời Mặc Dận nói, sẽ biết, đây là lầu Tiểu Dương trước kia anh ở.

Gina đứng trước cửa sổ, nhìn về phía đài phun phía trước, nhìn rất lâu.

Mấy ngày nay, cô ta luôn bị mất mác chưa từng có, ở bên Y nhiều lần mất thể diện, lại bị cha đánh, sau đó sau đó lại....

Cô ta không muốn nghĩ tiếp, cũng không biết nhiều nơi như vậy, vì sao cô ta lại chọn chờ ở chỗ này, có lẽ...

“Gina tiểu thư sao lại tới nơi này rồi?”

Thình lình xuất hiện tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của cô ta.

Quay đầu, nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.

Sao lại là ông ta!

Abigail không phải không nhìn ra sắc mặt của cô ta, trái ngược với ông ta đây, sao ông ta không chán ghét cô ta được?

“Tôi thích ở đâu thì ở đó, liên quan gì tới ông.”Yên bình bị phá vỡ, cô ta một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

“Gina tiểu thư có muốn biết Mặc thiếu lúc trước là ai không?”

Cước bộ ngừng lại một chút, cúi mắt xuống, “Anh ta là ai có liên quan gì tới bản tiểu thư.”

Abigail nhẹ giọng cười, ông ta đương nhiên biết Gina sẽ không thừa nhận, nhưng mà không sao, ông ta vẫn có thể nói.

“Nghe nói Trung Hoa có một Mặc gia, không khéo chính là lúc trước Y ở nước M đã gặp người Mặc gia, sau đó hai người đều đến nước Y, cũng không biết hai người gặp nhau sẽ có cảnh tượng gì đâu...”

Gina cảm thấy vừa động tâm, nhưng trên mặt vẫn làm bộ không thèm để ý, “Xem ra Abigail rất quen thuộc với hai người bọn họ, đến lúc đó nếu thực sự đấu với nhau, đừng quên mời tôi xem diễn.”

Không đợi Abigail trả lời, nhấc chân bước ra khỏi lầu Tiểu Dương.

Abigail lẳng lặng nhìn bóng lưng cô ta rời đi, khóe miệng tăng thêm một chút thâm ý.

Thiếu chủ, tôi cũng là vì tốt cho cậu...

Nhà cũ gia tộc Franklin.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.” Giọng nói già nua xen lẫn chút suy yếu.

Cửa phòng mở ra, lão quản gia Thiết Tư Đặc cung kính đi tới.

“Thế nào?”

“Lão gia chủ, Nhị thiếu gia hiện tại đang âm thầm phá hoại trong dự án với Y.”

“Ông nói chính là hạng mục cải tạo lại vùng ngoại thành kia hả?”

Người nằm trên ghế hai mắt mắt mở ra, ánh mắt cơ trí theo tuổi gia tăng.

“Vâng, nhưng ngay từ đầu dự án này bị một công ty nhỏ trúng thầu, sau nhiều lần trắc trở biến thành ba bên hợp tác.”

“A, tôi nghĩ là lão nhị không từ thủ đoạn, kết quả bị cái tên buôn súng ống đạn dược kia đi trước một bước rồi.”

Lão gia chủ Maudlin khóe miệng nở nụ cười châm chọc, từ sau khi lão đại gặp sự cố, ông ta cứ như vậy là lui về, mắt lạnh nhìn lão nhị giống như người thắng ép bức những người anh em khác rời đi, đoạt được vị trí Đại gia chủ hiện nay, nếu không phải là ông ta đến bây giờ đều không điều tra được năm đó rốt cuộc là xảy ra ngoài ý muốn hay là có âm mưu, sao ông ta có thể để cho Make tùy ý nhiều năm như vậy được, chỉ là...

“Thiết Tư Đặc, ông nói xem người phía sau công ty nhỏ kia sẽ là ai?”

Có thể đánh bại nhiều công ty nước Y như vậy nói không có người đứng sau, ông ta tuyệt đối không tin, huống hồ cho dù trước kia gia tộc Franklin huy hoàng thế nào, cũng không thay đổi được tình trạng hiện tại, tuy không tra ra được cái gì, nhưng trực giác nói cho ông ta biết, công ty này tuyệt đối vì lão nhị mà tới.

“Lão gia chủ, người luôn luôn nói chuyện với Nhị thiếu gia chỉ có hai người là Sakura và Archibald, những người khác chúng tôi đều không gặp qua, có cần tôi đi điều tra thêm không?”

Một công ty thế nào cũng không có khả năng chỉ có hai người, mà hai người này chức vị cùng lắm chỉ là giám đốc, về phần tổng giám đốc là ai, không có ai biết.

“Không, có thể để tiểu tử nhà Melon nguyện trung thành, tuyệt đối không đơn giản.”

Thiết Tư Đặc sững sờ một chút, nhà Melon? Này không phải là...

Maudlin nhìn vẻ mặt của ông ta, gật gật đầu, “Không sai, Archibald chính là con út nhà Melon, từ nhỏ đã không thích quản giáo, lớn lên liền trực tiếp rời khỏi gia tộc, không nghĩ tới giờ lại chỉ làm giám đốc cho một công ty nhỏ, chỉ là không nghĩ tới.”

“Vậy người sau lưng không phải càng cần điều tra chút sao?”

Tiểu thiếu gia Melon ông ta có chút nhớ ra, chuyện xảy ra năm ấy đã lưu truyền rộng rãi, cho nên người sau lưng năng lực rất mạnh, bằng không cũng sẽ không khiến cho Archibald sẵn lòng thay người đó làm việc như vậy được.

Madlin lắc đầu, “Nước đương nhiên càng đục càng tốt, bằng không chúng ta làm sao biết được chuyện năm đó rốt cuộc có phải do nó làm hay không.” Nói xong, đáy mắt chuyển sang một bên, cũng để Thiết Tư Đặc biết, những năm qua, lão gia chủ vẫn là lão gia chủ.

“Nếu như người đó làm, ngài sẽ làm sao?” Có chút do dự hỏi, bởi vì ông ta biết hiện tại gia tộc đã không chịu được chút phong ba nữa rồi.

Maudlin không nói gì, ánh mắt thâm sâu nhìn gió thổi ngoài cửa sổ, hai tay đặt ở hai bên tự động nắm chặt, nếu thật sự là nó làm, như vậy ông ta tuyệt đối không tha, cho dù, đó là con trai mình đi nữa!

“Kellen, Kellen!”

Archibald một mặt sốt ruột vọt vào, cũng khiến cho người trong biệt thự nhíu mày.

Mặc Giác đang ôm Hồng Thủy càng trầm mặt xuống, sao đâu đâu cũng có người vậy!

“Mặc nhị thiếu, Kellen đâu? Anh ấy ở đâu?” Mồ hôi trên trán chảy xuống gò má, nhưng anh ta không lau đi.

Mặc Giác tuy không vui, nhưng vẫn nói: “Anh tôi ở trên lầu, anh đi tìm đi.”

“Không cần, anh xuống đến nơi rồi.” Giọng hô lớn như vậy cho dù đang ngủ cũng bị đánh thức, huống chi anh vẫn đang nghĩ vài chuyện.

Archibald nhìn Mặc Dận trên cầu thang giống như nhìn thấy cứu tinh vọt tới, “Kellen, cứu mạng!”

“Thế nào?”Dựa ở trên lan can, lạnh nhạt nhìn anh ta.

“Kellen, bên kia phái người tra tôi!”

Không sai, không chỉ có gia tộc Franklin tra ra thân phận của anh ta, đến ngay cả nhà Melon cũng đã tra ra anh ta ở đâu.

“Sao lại thế?” Thân thể đứng thẳng lên, nhíu mày, chuyện này thật sự làm anh kinh ngạc chút.

“Vốn là đang tốt, ai biết bên Franklin kia xảy ra chuyện gì, lại phái người điều tra tôi.”

“Không phải người kia.” Mặc Dận trực tiếp bài trừ Make, bởi vì nếu ông ta có thể tra ra, cũng không thể để đến bây giờ.

“Không sai, cho nên chỉ có khả năng là lão gia chủ thôi.” Chính vì vậy, anh ta mới sốt ruột như vậy, thân là nhân vật tối cao nhất gia tộc Franklin, anh ta một chút cũng không dám coi thường ông ta.

“Cũng vì vậy, nhà Melon đã biết hành tung của cậu?”

Tuy là câu hỏi, nhưng bên trong lại ngập tràn khẳng định.

Gật đầu, không sai, chính là như vậy, cho nên lúc tới đây, anh ta đã nhận một cuộc điện thoại.

“Cậu nghĩ thế nào?”

Chuyện của Archibald trước kia, anh chưa từng điều tra thêm, thân là thuộc hạ của mình, cơ bản nhất chính là tin tưởng, huống hồ trước kia cũng không đại biểu cho hiện tại.

“Còn có thể nghĩ thế nào, tôi đương nhiên là không về rồi!”

Thái độ rất kiên định, trên mặt có vẻ chán ghét, gia tộc kia, anh ta tuyệt đối không trở về!

“Một khi đã như vậy, cậu không cần quá để ý bọn họ.”

“Nhưng mà...”

Archibald muốn nói lại thôi, anh ta không sợ đi về, chỉ sợ phá hủy kế hoạch của Kellen.

“Cái đồ khốn nạn này, chạy nhanh như vậy, cũng không chờ tôi nói hết lời!”

Sakura chân lướt như bay, vẻ mặt tức giận, vọt thẳng tới trước mặt Archibald, nâng tay tát một cái.

“Bốp.”

Archibald bị đánh hơi không hiểu, sững sờ nhìn cô, miệng mấp máy, không phát ra tiếng.

“Archibald, rốt cuộc coi chúng tôi là cái gì! Không phải chỉ là một gia tộc Melon sao! Tại sao chúng ta phải sợ bọn họ?”

Sakura nói những lời này xong, nhìn người còn đang sững sờ ở đó, càng nổi trận lôi đình, “Này! Thời khắc mấu chốt như thế anh lại còn ngẩn người, có phải muốn tìm chết hay không?”

“Không!”

Theo bản năng phun ra đơn âm, đầu phối hợp lắc liên tục.

Anh ta không muốn chết trên tay con hổ cái này!

Nắm tay kêu răng rắc, khóe miệng nở nụ cười, “Không? Nhìn bộ dạng sợ hãi của anh đi, lúc anh chưa bị người bên kia đưa đi, bằng không để tôi tự mình giải quyết anh đi.”

“Sakura! Xú bà cô!”

Archibald sợ tới mức lui về sau vài bước, mới lên bậc thang đã nghĩ trốn ra phía sau Mặc Dận.

Chậc, quả nhiên rất sợ!

Giọng cười mỉa mai, cũng không quản anh ta, chuyển mắt nhìn về phía sau Mặc Dận, “Kellen, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Hai bên đều đã biết rồi, như vậy Nhan Tử Diệp cũng sớm muộn sẽ tra ra thôi.

“Không sao.”

Không chút để ý, đợi đến lúc bọn họ tra ra, chuyện cũng đã giải quyết gần xong rồi.

“Vậy là tốt rồi.”

Anh cũng đã nói như vậy rồi, bọn họ cũng thật sự không cần lo lắng gì nữa, chỉ là Archibald sợ hãi như này, một chút cũng không ổn.

“Kellen, tôi cảm thấy vẫn nên giao người phía sau anh ra đi, ở chỗ này chỉ tội vướng chân thôi.”

Sau lưng Mặc Dận vươn ra một cái đầu, phản bác: “Tôi vướng chân chỗ nào, chỉ là quá mức lo lắng ít thôi, Kellen, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm vướng chân sau của anh!”

Tin anh chỉ có quỷ thôi!

Trong lòng mọi người ở đây đều âm thầm bổ sung một câu.

“Mặc thiếu...”

Trên cầu thang, Tô Nhạc Thiên cầm di động sắc mặt có chút không tốt đứng ở đằng kia.

“Thế nào?’

“Con nói cái gì? Y có mâu thuẫn với Mặc gia?”

Make nhìn Gina đứng ở trước mặt, kích động đứng lên, tiếp theo lại thoáng bình tĩnh lại, “Con không nghe lầm chứ?”

“Lời lão hồ ly kia nói con đương nhiên không tin hết, lúc rời đi con đã bảo người điều tra sự tình ở nước M, hai người bọn họ thực sự có mâu thuẫn.” Hơn nữa mẫu thuẫn còn không nhỏ.

“Vậy sao? Nhưng làm sao Mặc thiếu kia có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ ông ta?”

Make vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, Abigail cáo già này, từ trước đến nay đều không hướng về phía ông ta, hiện tại nói không có mục đích gì, quỷ mới tin.

“Điều này con không biết, nhưng mà sau này Cassiel cùng Mặc thiếu kia cùng nhau rời đi.”

“Cassiel?”

Nói thầm một câu, trong lòng có chút kì quái, lại bắt không được cảm giác này.

“Cha, chúng ta có cần tìm Mặc thiếu kia không?”

Bây giờ cô ta, giống như tìm người đấu với Y, cho anh ta biết hạ mặt mũi cô ta đều sẽ không có kết cục tốt!

“Con tra ra bối cảnh của cậu ta chưa?”

Chỉ là người của Mặc gia ở Trung Hoa, Abigail cũng không thể để cậu ta trực tiếp ở lại trong biệt thự được, bên trong nhất định có gì đó mà ông ta không biết?

“Đã điều tra xong, hơn nữa người Mặc gia đến bây giờ vẫn truy bắt Y.” Cô ta mặc kệ Mặc thiếu và Abigail có giao dịch gì, chỉ cần có thể khiến Y kinh ngạc, cho dù lấy hạng mục này cược, cô ta cũng nguyện ý!

Make cũng động tâm, nếu thật sự tìm được người Mặc gia tơi, có phải khiến cho Y không có sức quản chuyện hạng mục nữa không? Nếu vận khí tốt như vậy, đến hợp đồng của anh ta cũng về tay, vậy quyền làm chủ chẳng phải sẽ trở lại rồi sao...

“Con có thể liên lạc với Mặc thiếu kia không?”

Ông ta chỉ biết con gái nhà mình ở chỗ lão hồ ly kia gặp phải, cũng không biết Mặc thiếu có hứng thú với cô ta hay không...

“Không biết, nhưng mà con có thể thử xem.”

Không trực tiếp đáp ứng, người có thể đối kháng với Y, cũng giống như Y, khinh thường cô ta.

“Gina, ta có thể thành công lên chức hay không, phải dựa vào con rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.