Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 204: Chương 204: Quyển 2 - Chương 106




Edit: windy

Ánh mắt mọi người sáng lên, hoàn toàn không nghĩ tới vị khách thần bí thực ra là học trò của ông, không khỏi đem tầm mắt nhìn về phía một bên, cùng đợi sự xuất hiện của người đó.

Trong lễ đường lớn, một mảnh im ắng, Mặc Khuynh Thành bước tiếp vững vàng nện bước, chậm rãi đi tới bên cạnh Cốc Khai.

Những người mới vừa giúp Cốc Khai đệm nhạc vẻ mặt giật mình nhìn cô.

Đây không phải là người vừa đụng phải người kia ở sau đài sao? Cô chính alf học trò của thầy Cốc? Vậy vừa rồi bọn họ không phải...

Nghĩ như vậy, hoặc nhiều hoặc ít, trên mặt đều có chút ảo não, nếu là vừa rồi nắm bắt cơ hội, không phải bày tỏ bọn họ liền không có cơ hội thành học trò của thầy Cố rồi, nhưng quan hệ cũng nhiều hơn so với người xa lạ.

Càng thêm khó tin được chính là Viên San, cô ta một lòng muốn trở thành học trò của Cốc Khai, ai ngờ học trò chân chính lại ở ngay trước mắt mình, nhưng lại tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra trước đó, có phải đại biểu bản thân một chút cơ hội cũng không có rồi hả?

Theo bản năng ngẩng đầu nhìn cách đó không xa khóe môi Mặc Khuynh Thành nhếch lên ý cười, lại vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Trắng xanh cúi đầu, hai tay nắm chặt váy, sợ bị cô nhớ đến.

Mặc Khuynh Thành quay đầu, một chút cũng không thèm để ý tới phản ứng của cô ta.

“Học trò này của tôi, mọi người cũng biết chút, là minh tinh có vẻ nổi tiếng gần đây, nói ra thật xấu hổ, cô ấy bận quá, đều không có thời gian dạy cô ấy, nhưng mà thiên phú của cô ấy được, cho nên cũng nhân cơ hội này mang những gì học được ra, nếu là có chỗ nào không tốt, mọi người không lấy làm phiền lòng nha!”

MC cười ha ha, hướng về phía người xem nói: “Các vị nghe được thầy Cốc nói không? Tiếp theo liền mời công tử của chúng ta vì mọi người mà hiến tấu một khúc rồi.”

“Bốp bốp bốp.”

Mặc Khuynh Thành vẻ mặt bất đắc dĩ, Cốc Khai thật là hoàn toàn không cho cô cơ hội đổi ý, quan trọng nhất là, cô khúc nào cũng chưa có chuẩn bị!

Cốc Khai cười vỗ vỗ bờ vai cô, “Tiểu Khuynh Thành, mặt mũi của thầy phải dựa vào con rồi.”

“...” Mặt lại không đặt ở chỗ cô, vì sao còn cần nhờ vào cô!

Không có cách nào khác, cả đám người xung quanh đều xuống đài, một mình đi đến gần đàn tranh của Cốc Khai, thử gảy một chút, xác định làn điệu, mới bắt đầu khảy đàn.

Mới vừa mới bắt đầu, liền rung động mọi người, đầu ngón tay vẽ ra khung cảnh Tương Giang mùa xuân tới khi đó tình cảm kích động, phập phồng, nội hàm mà tình cảm mãnh liệt, bày ra một bức sóng xanh cuồn cuộn, sương khói lượn lờ, sau đó âm thanh chậm lại, từ từ trở nên nhu hòa, khi thì thấp sướng ngâm cùng, khi thì trào dâng hát vang, cùng với sông núi xung quanh, mái chèo, sông Giang hỗ trợ làm nổi bật, ánh chiếu hỗ trợ nhau, sinh động bày ra một bức tranh cuộc sống hạnh phúc của nhân dân Tương Giang, sau đó lại đi vào niềm vui của từng nhà, vũ điệu di chuyển cùng điệu múa liên tục, giai điệu sáng ngời, ý cảnh rõ ràng, tràng diện nhiệt liệt mà vui mừng. Đoạn cuối, là hỗ trợ cho đoạn mở đầu, đem mọi người dừng lại trước cảnh đẹp rộng lớn của Tương Giang, thật lâu không tỉnh lại.

Mặc Khuynh Thành nhắm mắt lại, ngón tay cách dây đàn chỉ có một đoạn, tiếng đàn biến mất, cô mới chậm rãi mở hai mắt, đứng dậy, cúi đầu.

“Bốp bốp bốp.”

Theo động tác của cô, mọi người rốt cục phản ứng kịp, kích động đứng dậy vỗ tay.

“Công tử, quá tuyệt vời!”

“Rất hay!”

“Quá đáng tiếc, cô ấy không đi học nghệ thuật, thật sự quá đáng tiếc rồi.”

...

Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người còn đang trở về chỗ cũ buổi diễn tấu khó có được này, nhưng cũng không thể không nói, học trò của Cốc Khai thật sự lợi hại, điều này cũng làm cho một vài người nghĩ cách muốn bái ông làm thầy.

Hậu trường.

“Tiểu Khuynh Thành, con thật sự cực kỳ cho thầy mặt mũi nha!”

Cốc Khai rất cao hứng, nhiều năm qua, bản thân rất không dễ dàng mới thu nhận một học trò, nhưng người học trò này lại muốn làm minh tinh, dẫn đến hiện giờ thời gian học thiếu đến không thể nói gì được, nhưng cũng may cô tự giác còn có thiên phú, nếu không thì hôm nay còn không biết người khác sẽ nói gì nữa.

“Thầy Cốc, thầy cũng đừng khen ngợi bảo bảo quá, nó nào có tốt như vậy.”

Tuy nói ngoài miệng như vậy, nhưng Lan Tuyết Mai hôm nay vẫn rất vui, nhất là bà còn quay lại nữa, như vậy sau này cũng có thể thường xuyên lấy ra xem lại.

“Ừ, mẹ Mặc nói không sai, gần đây con có đi học hay không? Không đi liền tới chỗ ta học chút, tuy phản ứng của người xem đều rất tốt, nhưng ở giữa vẫn có chút vấn đề, nhưng phát huy như vậy đã là rất không sai lầm rồi.”

Mặc Khuynh Thành: “...” Đây lại nói gì rồi?

“Khuynh Thành, cô đừng thấy ông nội ngoài miệng nói như vậy, trong lòng vẫn là đắc ý, vừa rồi ở sau đài còn không ngừng khoe với mấy người bạn đấy.”

Bị cháu gái nhà mình làm lộ tẩy, trên mặt Cốc Khai có chút không nhịn được, hắng giọng nói: “Ta là muốn cho mấy lão già kia biết, học trò của ta so với bọn họ mạnh không biết gấp bao nhiêu lần!”

“Vâng vâng vâng, nhưng mà chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này, thời gian không còn sớm nữa, con đã đặt một khách sạn rồi, chúng ta cùng đi đi.” Cốc Kỳ Nhiên trực tiếp đổi đề tài.

“Cái này ngại quá, nên là chúng tôi mời hai người.” Lan Tuyết Mai vội vàng nói.

“Hắc, khách khí cái gì, đã đặt xong rồi, liền cùng đi đi.”

“Được.”

“Thầy Cốc!”

Vừa mới chuẩn bị nói đáp ứng liền bị cắt ngang, Cốc Khai không vui quay đầu, nhìn Viên San vội vàng đi tới bên cạnh mình.

“Cô là?”

Viên San khẩn trương nắm tay lại, vốn là nhìn mấy người một cái, thấy Cốc Kỳ Nhiên ở đó, lại nghĩ đến Mặc Khuynh Thành cũng ở đây, nhanh chóng cúi đầu.

“Thầy, thầy Cốc, tôi, tôi là người đệm nhạc giúp thầy hôm nay, tôi là Viên San, không biết thầy có nhớ ra tôi không?”

Mang theo chút mong chờ, một chút sợ hãi.

“A..., là cô sao, xin hỏi vị đồng học này, cô có việc gì sao?”

Cốc Khai vậy mà nhớ ra cô ta?

Vẻ mặt kích động hiện ở trên mặt Viên San, cô ta biết năng lực của mình là tốt nhất trong mọi người, đương nhiên, vừa rồi cô ta cũng nghe Mặc Khuynh Thành diễn tấu, tuy là không tệ, nhưng tự nhận bản thân cũng không tệ, chỉ cần cô ấy không ở sau lưng quấy rối, bản thân cô ta nhất định có hi vọng.

“Thầy, thầy Cốc, tôi từ nhỏ đã đặc biệt sùng bái thầy, mơ ước có thể trở thành người đánh đàn tranh như thầy.”

Hai tay Cốc Khai để sau lưng, khóe miệng mang theo nụ cười từ ái, cực kì thẳng thắn nói: “Ừ, bạn học, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó ước mơ sẽ thành hiện thực.”

Mặc Khuynh Thành cười một tiếng, lão đầu nhi làm bộ làm tịch thật đúng là giỏi, nhưng mà chỉ cần có ý nghĩ cũng sẽ nghe ra đây là lời ứng phó, nhưng mà xem ra, Viên San không phải người thông minh.

“Thầy Cốc, thầy cũng thấy được ước mơ của tôi có thể thực hiện được sao? Tôi muốn hỏi thầy, thầy cảm thấy tôi như thế nào?”

“Không tồi, rất tốt.”

Viên San theo bản năng tiến lên một bước, khó nén kích động, ý của Cốc Khai là cô ta rất tuyệt! Vậy có phải là đại biểu cô ta có cơ hội trở thành học trò của ông sao?

Nghĩ như vậy, cô ta cũng hỏi ra, “Thầy Cốc, hiện tại thầy có hứng thú nhận thêm một học trò nữa không? Tôi nhất định sẽ học tập tốt!”

Tuyệt đối sẽ không giống Mặc Khuynh Thành, ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, chờ cô ta trở thành học trò của Cốc Khai rồi, mục tiêu sau này chính là từ từ thay thế cô ấy, khiến cho mọi người nhớ rõ, học trò ưu tú của Cốc Khai chỉ có thể là mình!

Hóa ra người này có chủ ý này?

Cốc Khai nhíu mày lại, không lẽ không nghe ra ý của ông? Còn muốn trở thành học trò của mình, cũng không xem xem bản thân mấy cân mấy lượng, có thể đánh đồng với học trò bảo bối của mình sao.

“Thật xin lỗi, đời này tôi chỉ nhận nha đầu này làm học trò, huống hồ tôi cũng đã già rồi, không có thừa tinh lực đi dạy những người khác.”

Nói trắng ra là hoàn toàn từ chối người khác, cũng hung hăng đánh lên mặt Viên San.

“Làm sao có thể!”

Không thể tin được trừng lớn hai mắt, vì sao không giống mình tưởng tượng, trước không phải cực kì hài lòng với năng lực của mình sao? Chẳng lẽ...

“Có phải tại cô không!”

Mặc Khuynh Thành chỉ chỉ mình, cực kì vô tội, cô có nói cái gì sao, sao lại quay sang hỏi mình? Này không khoa học rồi.

Cốc Khai nhìn động tác của cô, rất không vui che ở trước mặt cô, “Bạn học này, tôi thấy bạn còn nhỏ, cho nên nói chuyện nhẹ nhàng với bạn, nhưng không xó nghĩa là có thể dễ dàng tha thứ cho bạn chỉ học trò tôi như vậy, huống hồ tôi nhận người nào là ý nguyện của tôi, thật xin lỗi, trình độ cùng nhân phẩm của bạn tôi thật sự chướng mắt, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi còn phải đi ăn cơm, xin tránh đường.”Ngụ ý chính là, nhanh cút cho xa, đừng đứng chỗ này chướng mắt.

Sắc mặt Viên San đỏ ửng lên rồi sang trắng xanh, thật sự là đủ màu sắc.

Bốn người không nói thêm gì, lạnh nhạt đi qua người cô ta.

Bởi vì như vậy, tâm tình cao hứng của mấy người giảm đi vài phần, vội vàng cơm nước xong liền rời đi.

“Bảo bảo, mẹ quên chút đồ, con đi lấy giúp mẹ đi.”

Mặc Khuynh Thành cũng không nghi ngờ gì, đi tới chỗ lấy đồ.

“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi là xem áo cưới ạ?”

Người phục vụ nhìn Mặc Khuynh Thành, trong lòng ngẩn ra, công tử sao có thể tới nơi này, không lẽ muốn kết hôn rồi hả? Cũng không có khả năng nha, công tử còn chưa trưởng thành mà.

Mặc Khuynh Thành không chú ý suy nghĩ của cô ấy, “Xin chào, tôi tới lấy đồ.”

“Xin hỏi tên lưu lại là?”

“Mặc tiểu thư.

“Được, mời ngồi đợi một chút.”

Mặc Khuynh Thành ngồi ở khu chờ, sau đó cầm một quyển tạp chí bắt đầu xem, tất cả đều là áo cưới, bộ dáng cũng không tồi, nhưng mà không có hứng thú lắm, có lẽ trước kia bản thân đã từng chờ mong quá.

Lúc này, một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt, ngẩng đầu, kinh ngạc.

“Dận, sao anh ở đây?” Không phải anh ở nước Y sao?

Mặc Dận ngồi vào bên cạnh cô, nhìn một trang cô đang mở ra, hỏi: “Cục cưng, em muốn gả cho anh rồi hả?”

Cô khi nào thì nói như vậy.

“Dận, mẹ bảo em qua đây lấy chút đồ.” Loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, nếu không thì người không biết lại còn tưởng đã muốn còn chưa gả!

“Công tử, đồ đây rồi!”

Người phục vụ cầm một bộ váy cưới xuất hiện ở trước mặt hai người.

Mặc Khuynh Thành há hốc mồm, cảm nhận được ánh mắt cười bên cạnh mình, cảm giác mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thật là, sao mẹ có thể đột nhiên để mình tới lấy áo cưới được.

“Cục cưng, em không thử đi?” Mặc Dận nhận áo cưới, đưa tới bên cạnh cô.

“Không, không cần.”

Lúc này cô còn không hiểu thì thật sự quá ngốc rồi, thì ra là hai người bọn họ tính kế mình!

Mặc Dận cũng đoán được cô sẽ từ chối, tiếp tục nói: “Cục cưng, áo cưới này là mẹ đặc biệt thiết kế cho em, nếu em không mặc, mẹ buồn lắm đấy.”

“Nếu không, em trở về mặc cho mẹ xem?” Cô ý đồ cò kè mặc cả.

“Nhưng mẹ cũng thiết kế tây trang cho anh, em không chờ mong bộ dáng hai chúng ta khi mặc xong sao?”

Này ở nhà cũng có thể xem mà!

Nhưng cô không dám nói như vậy, nhìn ánh mắt chờ mong của Mặc Dận, biết nếu mình không đáp ứng, ánh mắt kia sẽ mất đi ánh sáng sáng ngời.

“Được rồi.”

Trong phòng thay đồ, Mặc Khuynh Thành tùy ý để những người phục vụ giúp mình xử lý áo cưới, không phải cô không muốn mặc, thật sự là áo cưới so với trong tưởng tượng còn khó mặc hơn, cho dù là trước quay phim mặc đồ cổ trang cũng đơn giản hơn.

“Công tử, được rồi.”

Người phục vụ kia vẻ mặt kích động, nếu không còn một chút lý trí, cô ấy tuyệt đối liền lấy điện thoại ra chụp lại.

Ngoài cửa, Mặc Dận kiên nhẫn ngồi chờ Mặc Khuynh Thành xuất hiện.

Một giây sau, mấy người đem màn che kéo ra, một người đỡ cô đi ra.

Mặc Dận sửng sốt, hầu kết theo bản năng lên xuống, một màn trước mắt, giật mình chính là mỹ lệ như trong mơ vậy.

Mặc Khuynh Thành bị nhìn có chút đỏ mặt, đầu hơi hơi nghiêng đi, nhỏ giọng hỏi: “Khó coi sao?”

“Không!”Cất bước đi lên phía trước, tay to nắm thật chặt tay cô, “Cục cưng, thật đẹp.”

“Vậy, em đi thay đồ đây.”

“Cục cưng, anh muốn chụp một bức với em.” Hình ảnh như vậy, nếu là không thể lưu lại, quả thực là tiếc nuối một đời.

Mặc Dận tiếp tục nói: “Cục cưng, ngày hôm qua sau khi em cúp điện thoại, anh liền vội vã trở về gấp, cục cưng, em không thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của anh sao?”

Mặc Khuynh Thành : “...”

Không nói gì, bởi vì cô không phản bác, nghĩ muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy chỉ là chụp một tấm hình thôi, cũng không trở ngại.

Sau đó, chính là Mặc Dận vẻ mặt hạnh phúc lôi kéo Mặc Khuynh Thành không quá tình nguyện chụp n tấm hình.

Trời từ từ tối lại, Lan Tuyết Mai ở Mặc gia chờ hai người trở về.

“Bảo bảo, có cầm đồ về không?”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giật giật, nhìn Lan Tuyết Mai hỏi đồ đâu, không thể không bội phục, bọn họ đều là diễn viên giỏi nha!

“Mẹ, đồ bị con ném đi rồi.” Mặt trầm xuống, hai tay liền vuốt, bộ dáng cực kì bất đắc dĩ.

“A..., ném, ném? Bảo bảo, áo cưới kia có coi sao?”

Bà cảm thấy có phút đau khổ, kia chính là áo cưới bà tân tân khổ khổ thiết kế ra, lại bị bảo bảo cứ như thế ném đi...

Mặc Khuynh Thành đi lên phía trước, ôm lấy bả vai bà, “Mẹ, mẹ làm sao vậy, áo cưới kia quá to, con gửi ở trong tiệm trước.”

Mất mác trên mặt Lan Tuyết Mai khi nghe được câu kia, nháy mắt cứng ngắc.

“Ha ha.”

Lan Tuyết Mai phản ứng kịp, tức giận đến trực tiếp nhéo eo của cô, “Được lắm! Bảo bảo, con dám trêu chọc mẹ!”

“A, ha ha... Con, con sai rồi, mẹ, mẹ mau dừng lại!”

Mặc Dận tay mắt lanh lẹ đem Mặc Khuynh Thành cười không kịp thở ôm vào trong lòng, tránh khỏi động tác của Lan Tuyết Mai.

“Mẹ, đủ rồi.”

“Quả nhiên là con lớn rồi không nghe lời mẹ, nhìn xem, chỉ biết che chở vợ, không còn thương mẹ nữa rồi.” Làm bộ mất hứng, cúi đầu xuống, không muốn nhìn bọn họ.

“Mẹ, bọn con chụp ảnh rồi.”

Roạt!

Lan Tuyết Mai cũng không quản trước vừa vui đùa, trong mắt lóe lên ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Dận, chờ đợi động tác của anh.

“Ảnh chụp còn chưa có.”

Lại vẫn chưa kịp cao hứng, liền lập tức bị kéo xuống, sau đó ngẫm lại, cũng hiểu được ảnh chụp không có khả năng có nhanh như vậy, nhớ lại lúc ban ngày gọi điện hỏi một chút, bằng không trực tiếp đi đến chỗ đó xem ảnh chụp cũng được.

“Được rồi, hai con hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nhanh tới dùng cơm đi.”

Mặc Khuynh Thành bị Mặc Dận ôm vào trong lòng nói nhỏ: “Hừ, ảnh chụp đều đã quan trọng hơn mình rồi.”

Tự nhiên cười lên, Mặc Dận thật sự không biết cục cưng vậy mà biết ghen.

Bên kia, bởi vì đã được Mặc Khuynh Thành đồng ý, người phục vụ của cửa hàng áo cưới đem ảnh áo cưới đăng lên mạng một bức.

Hôm nay gặp được công tử, vậy mà nhìn thấy công tử mặc áo cưới. Chậc, thật sự rất đẹp, công tử, cầu gả!

Người đại trang viên đã lâu không có được động thái của Mặc Khuynh Thành, lúc nhìn thấy bài đăng này, cả người đều đã điên rồi.

“Công tử đẹp quá, vì sao lại xinh đẹp như vậy, trời ạ, tôi cũng không dám xem ảnh mình mặc áo cưới nữa rồi!”

“Quả nhiên, công tử của chúng ta vừa công vừa thụ, vừa nam vừa nữ, vừa soái vừa đẹp.”

“Trái người với cái này, sáng hôm nay tôi ở trường thấy được công tử diễn tấu đàn tranh, quan trọng hơn là, công tử thực ra là học trò của thần tượng tôi!”

“Công tử thật uy vũ!”

“Tôi muốn xem video! Nhanh đăng lên đi!”

“Đăng trong nhóm!”

“Cũng ở trường xem, nhưng mà hiện tại tôi tò mò là công tử chụp ảnh cưới với ai cơ? Chỉ một mình tôi sao?”

“Còn có tôi! Công tử thật sự rất đẹp, rất muốn xem một người khác nha!”

“Cá nhân tôi cảm thấy không ai dám chụp ảnh cùng công tử, bởi vì rất có áp lực rồi!”

“Chính là vì rất có áp lực, cho nên mới tò mò hơn là người nào có dũng khí chụp ảnh cùng công tử!”

“Nếu là nhìn ảnh áo cưới, tôi liền muốn thắp hương bái Phật, cầu nguyện khi nào thì công tử mặc váy đuôi cá chụp ảnh.”

“Ý tưởng hay.”

“Cùng cầu nguyện.”

“A di đà Phật.”

...

“Bốp.”

“Chết tiệt, chết tiệt! Vì sao, sao cô ta trở về nhanh như vậy!”

Lily trực tiếp cầm điện thoại trong tay ném xuống mặt đất.

“Lily, bình tĩnh một chút, lúc này chúng ta không thể mất một tấc vuông được.” Garci khuyên nhủ cô ta, giọng điệu âm trầm.

Nhưng Lily hoàn toàn nghe không vào, “Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào! Hiện tại một người đều đã liên hệ không được, rất không dễ dàng gì có khởi sắc, kết quả làm sao bây giờ?”

“Bốp.”

Lily ôm mặt, quát: “Cô vậy mà đánh tôi?”

“Đánh cô là ít đấy! Cô cũng biết bây giờ có chút khởi sắc rồi, vậy sao cô không nghĩ xem, cho dù không liên hệ được với bọn họ, ít nhất chúng ta cũng có căn cơ, huống hồ Mặc Khuynh Thành về thì đã sao, qua một thời gian tới cô ta sẽ đi xuống.”

“Nhưng, nhưng nếu là không đi thì sao?”

Nếu là không đi, bản thân lấy đâu ra năng lực tiếp tục đấu với cô ấy, trước kia đã chịu khổ chịu nhục, chẳng lẽ liền thật sự không có cơ hội trả thù lại sao?

Thâm sâu thở dài, Garci cực kì hiểu rõ tâm tình của cô ta, khuyên nhủ: “Lily, hiện tại không phải là cô của trước đây, cô ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, chúng ta có thời gian cả đời để đấu với cô ta.”

“Không sai, không sai, tôi còn có cô, tôi còn có anh Thụy, tôi nhất định có thể xé ra bộ mặt thật của cô ta, khiến cho mọi người chán ghét cô ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.