Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 264: Chương 264: Thoát khốn (thượng)




Sự thật đã chứng minh rằng đôi khi quan niệm thẩm mỹ của người nước ngoài cũng có điểm giống với người châu Á, ví dụ như Trương Tam, mọi người đều có suy nghĩ giống nhau cực kỳ.

Cảnh sát Prague đương nhiên là rất chuyên nghiệp. Bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua cho việc một chiếc Mercesdes-Benz chở đến tám người nên sau đó muốn kiểm tra bằng lái xe của họ, lái xe Hồng Lang có bằng lái xe nhưng lại là bằng trong nước nên Prague không chấp nhận, vì thế mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, cảnh sát muốn bắt người, buộc tội chở quá tải và không có bằng lái.

Một nhóm tám người câm lặng.

Lúc nãy còn đang súng bắn đạn xẹt như trên chiến trường, còn dọn sạch một lâu đài cổ, tay dính đầy máu, đằng đằng sát khí uy phong lẫm lẫm này, bây giờ lại bị người ta buộc tội chở quá tải, không bằng lái. . .

Khói thuốc súng còn chưa bay hết thì lại xuất hiện hình ảnh đậm chất đời thường, trong lòng mọi người đều cảm thấy khó khắn khi tiếp nhận loại chênh lệch lớn lao này.

Vì vậy khi hai gã cảnh sát xô đẩy họ, Diệp Hoan và Xạ Lang không chút vội vàng mà dịu dàng động thủ, mỗi người bổ một nhát khiến hai viên cảnh sát chóng mặt, ném họ ở bên đường rồi tất cả nghênh ngang rời đi.

Đương nhiên, chiếc xe vẫn quá tải như cũ .

Trương Tam ngồi trong xe rầu rĩ không vui, vẻ mặt oán thán.

Mọi người muốn an ủi cậu ta nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, bầu không khí trong xe tiêu điều hơn nhiều.

Trong im lặng, Trương Tam thở dài thật sâu: “Anh Hoan, em cảm thấy cuộc đời của em rất thất bại. . . thất bại này đều là vì tướng mạo của em.”

Diệp Hoan cũng thở dài, nhỏ giọng nói: “Tam Nhi, đừng có suy nghĩ nhiều quá, là do gu thẩm mỹ của hai tên cảnh sát đó có vấn đề, mày đừng có để trong lòng. . .”

“Thẩm mỹ quan có vấn đề đến cỡ nào thì cũng đâu thể xem em như là khỉ con chứ?” Trong mắt Trương Tam lấp lánh nước mắt, oan ức muốn khóc:“ . . . Em xấu như vậy sao?”

Diệp Hoan nghiêm nghị nói: “Là do bọn họ nói bậy thôi, đừng có quan tâm tới mấy tên người nước ngoài kia, để sau này anh sẽ giúp mày phê bình chính phủ Prague ha, đây là làm nhục người khác! Bọn họ dựa vào đâu mà dám nói mày là khỉ con?”

Hầu Tử ở một bên cũng căm phẫn nói:“ Đúng rồi! Họ dựa vào đâu! Họ đâu thể nói là xấu như con khỉ, con khỉ nó có tội gì đâu?”

Diệp Hoan trừng mắt với Hầu Tử: “Người ta đã đau lòng lắm rồi, mày còn xát muối lên vết thương của nó, mày có còn là người không vậy?”

Trương Tam không quan tâm tới Hầu Tử, cậu ta bĩu môi nói:“ Anh Hoan, anh nói thử coi, đời của em có phải rất thất bại hay không? Nếu như mà em đẹp trai . . . thì cuộc đời của em chắc chắn đã thành công. . .”

Diệp Hoan im lặng nửa ngày, thấp giọng nói: “Tam Nhi à. . . mày hiểu được việc suy nghĩ lại cuộc đời, chuyện này rất tốt, chẳng qua hình như mày nghĩ lệch hướng rồi . . .”

“Sai ở chỗ nào?” Trương Tam nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Hoan.

“Cuộc đời của mày thật sự rất thất bại, nhưng mà nguyên nhân thất bại không phải do mày xấu mà là do mày quá nhát thôi. . .”

Trương Tam run rẩy môi miệng, lúc này y cảm thấy như đang nghe Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, thê lương đìu hiu biết bao nhiêu. . .

Trương Tam không phục chỉ Hầu Tử: “Nó với em đều ngốc như nhau, tại sao nó không thất bại chứ?”

“Hầu Tử không giống với mày, nó tuy rằng cũng ngu ngốc nhưng mà ít nhất thì nó cũng đẹp trai hơn mày một chút. . .”

Trương Tam: “. . . . . .”

Khi sắp vào tới nội thành Prague, Diệp Hoan gọi điện thoại cho Thẩm Đốc Trí còn ở trong nước, nhỏ giọng nói vài câu, Thẩm Đốc Trí ở đầu điện thoại bên kia đồng ý rất vui vẻ, Diệp Hoan cười tủm tỉm cúp điện thoại.

Diệp Hoan ôm chặt Kiều Mộc đang ngồi trong ngực mình, nói: “Yên tâm đi, cha mẹ em sẽ không gặp chuyện gì đâu, Edward vừa đầu hàng, gã nói đã đưa cha mẹ tới một ngôi nhà ở ngoại ô Bắc Kinh, để vài tên lính đánh thuê châu Á trông coi nhưng mà chẳng biết chúng là thứ quái gì. Anh nhờ chú năm Thẩm điều động đại đội Lam Kiếm, mấy tên lính đánh thuê Châu Á thôi mà, chắc chắn không phải là đối thủ của đội lục quân tinh nhuệ nhất thế giới của chúng ta, khoảng một tiếng nữa thôi là sẽ có kết quả.” (Biên: mấy bác tác gia Tung Của chỉ giỏi tự đánh bóng bản thân. Nếu mà nói cái gì thực sự nhất thế giới thì phải là bản sắc văn hóa ‘thâm nho, bẩn tính’ của các vị)

Kiều Mộc gật đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh. . .”

“Đừng nói cảm ơn với anh, xa lạ lắm . . .”

Kiều Mộc hé miệng cười, lại nghiêm túc nói: “Em không xa lạ với anh, nhưng anh cũng phải yên phận một chút. . .”

Diệp Hoan dùng vẻ mặt vô tội nói: “Anh trước nay đều yên phận mà. . .”

Kiều Mộc đỏ mặt, không tự nhiên vặn người, nhân lúc mọi người không chú ý, ngón tay nhỏ nhắn lặng lẽ nhéo mạnh đùi Diệp Hoan một cái.

“Cái thứ xấu xa kia của anh . . .đụng phải em!”

Diệp Hoan nhe răng thở dài: “Nhị đệ tuy rằng không nhiều chuyện, nhưng mà luôn là thứ thành thật nhất. . .”

... ...

... ...

Không lâu sau, Thẩm Đốc Trí gọi điện thoại tới, cha mẹ của Kiều Mộc đã được cứu ra an toàn. Quá trình giải cứu không có gì khó khăn, mấy tên lính đánh thuê không có cả thời gian phản ứng đã bị đội đặc chủng Lam Kiếm tiêu diệt sạch sẽ. Không biết là tên lính đánh thuê nào đọc mấy binh pháp gà mờ của Trung Quốc, cố chấp cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất vì thế nơi giam giữ cha mẹ Kiều Mộc là ở trong một khu dân cư cách doanh trại đại đội Lam Kiếm khoảng mấy trăm mét, bộ đội đặc chủng Lam Kiếm dùng lý do huấn luyện dã ngoại .... tiến vào khu dân cư, sau đó nhanh như chớp giết chết mấy tên lính đánh thuê còn đang vui cười thảnh thơi kia.

Nếu như để bọn chiến hữu hình dung thì cũng chỉ là “Đi ra ngoài cửa quân doanh để vung nước tiểu.”

Diệp Hoan thấy được kết quả này không biết nên khóc hay cười, chẳng ai ngờ rằng lý do lớn nhất khiến Kiều Mộc rời khỏi hắn là vì cô không biết tung tích của người thân, mà hắn lại đang huấn luyện ở quân doanh cách nơi đó chỉ mấy trăm mét, ông trời để hắn đi một vòng lớn như vậy như là một nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.

Diệp Hoan nói tin tức cha mẹ cô đã được cứu cho cô, Kiều Mộc thở phào nhẹ nhõm sau đó ôm Diệp Hoan không nói tiếng nào, nước mắt lại thấm ướt bả vai hắn.

Xe còn trên đường, chuyến đi dài hơn trong tưởng tượng nên Diệp Hoan tạm thời kêu dừng, nhờ Thương Lang giúp xách Edward đang hôn mê bất tỉnh từ trong cốp xe ra, sau đó Thương Lang một mình mang Edward rời khỏi đoàn, tìm nơi không người ẩn nấp.

Mặt khác, Diệp Hoan lại gọi điện thoại cho người phụ trách đại sứ quán ở Prague, mời người đó đến lâu đài làm khách.

Đại sứ biết rõ thân phận của Diệp Hoan nhưng không biết chuyện kinh thiên động địa mà Diệp Hoan làm tối hôm qua, không nghi nghờ gì liền vui vẻ đồng ý, xe của đại sứ và Mercedes của Diệp Hoan cùng đi tới lâu đài.

Diệp Hoan trở về lâu đài được thuê, mọi người còn chưa thả lỏng thì chuyện ngoài ý muốn hay có thể nói là chuyện đã tính trước đã xảy ra.

Bên ngoài lâu đài có rất nhiều cảnh sát của Prague đang bao vây, mỗi người mang theo một khẩu súng, thái độ khẩn trương như gặp đại địch, thậm chí còn có cả xe tăng bọc thép. Phía trên lâu đài còn có hai chiếc trực thăng lượn lờ xung quanh, loa lớn liên tục phát ra mấy câu tiếng Anh lẫn tiếng Trung. . .

“Các người đã bị bao vây, cảnh sát nghi ngờ các người tham gia vào hoạt động phi pháp trong lãnh thổ CH Sec, hi vọng các người hợp tác với chúng tôi, ôm đầu đi tới, bằng không chúng tôi không loại trừ khả năng áp dụng hành động chế ngự. . .”

Diệp Hoan lau mồ hôi, tình cảnh này . . . còn kích thích hơn cả phim Hollywood, bên mình thêm cả bảo tiêu nữa cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi người, có đáng để làm ra tình cảnh lớn thế này không?

Chuyện này có động tĩnh quá lớn.

Cảnh sát Prague không phải kẻ ngu, bên trong lâu đài cổ có nhiều người bị giết như vậy, còn có một vương tử tiền nhiệm quan trọng của Anh kiêm chức thủ lĩnh Mafia mất tích, đối với một nước châu Âu nhỏ mà nói thì đây là chuyện lớn, mà tất cả chứng cứ đều hướng về mấy người Trung Quốc trẻ tuổi ở lại Prague mấy tháng nay.

Diệp Hoan cảm thấy may mắn cực kỳ cho suy nghĩ thông minh của mình, may là hắn đã sắp xếp xong tất cả trên đường, đặc biệt là vị đại sứ này. . .

... ...

... ...

Đại sứ họ Chu, là một người trung niên rất tài giỏi.

Bất quá hôm nay ông bị lật thuyền trong mương, tình huống trước mắt ông hiểu rất rõ.

“Cậu gạt tôi. . .” Chu đại sứ nhìn Diệp Hoan, gương mặt u oán.

Ông ta không phải là người ngu, lúc này cũng biết được mọi chuyện, vị thái tử của Thẩm gia trong truyền thuyết này mời ông đến làm khách thật ra có mục đích biến ông thành lá chắn, lòng tự trọng của đại sứ Chu bị đả kích nghiêm trọng.

Diệp Hoan rất thành khẩn nói: “Chu đại sứ, tôi thật sự không có ý lừa ngài, tôi thật tình mời ngài tới làm khách, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong. . . “

“Rượu và thức ăn đâu?” Chu đại sứ là người lạc quan.

“. . . Tôi lập tức gọi ngay đồ ăn nhanh bên ngoài đây.”

Chu đại sứ: “. . . . . .”

Chu đại sứ bỗng nhiên hiểu được một đạo lý, phải có nhiều cách đối xử khác nhau với những tên cậu ấm trong nước, có người có thể nói đạo lý, có người không thể, chẳng hạn như người đang ngồi trước mắt ông.

Chu đại sứ tức giận đến run rẩy toàn thân, lúc này cũng không thèm để ý tới thân phận của Diệp Hoan, ngón tay run rẩy chỉ ra bên ngoài, nói:“ Trận chiến ngoài kia . . . Diệp Thiếu gia. . . cậu thật ra đã gây ra họa gì rồi?”

Đều là người Trung Quốc, Diệp Hoan không có ý giấu diếm ông, rất thản nhiên nói: “Tối hôm qua tôi chỉ làm ra chút chuyện khác người ở vùng ngoại thành Prague mà thôi, chúng tôi chiếm một cái lâu đài cổ. . .”

Chu đại sứ nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hồi lạnh chảy trên thái dương, cười lớn nói: “Các cậu cũng hồ đồ quá rồi, chẳng qua chuyện này cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng, chiếm một lâu đài, trả lại cho người ta là được, để tôi ra ngoài giải thích với cảnh sát. . .”

Diệp Hoan còn chưa nói dứt lời, nên bổ sung một câu: “. . . Thuận tiện giết hơn trăm người.”

Thân mình của Chu đại sứ lung lay, trước mắt tối sầm, ngã đầu qua một bên, Hà Bình ngồi kế nhanh nhạy đỡ ông.

“Có. . . Còn nói chuyện gì nữa? . . . Nơi này tôi không nên ở lâu, tôi nghĩ tôi nên về đại sứ quán trước. Diệp thiếu gia, chuyện này quá lớn, tôi không bảo vệ được cậu, thực xin lỗi. . .” Chu đại sứ lau mồ hôi lạnh, nhìn khắp nơi để tìm địa đạo trong lâu đài.

“Khỏi phải tìm . . . nếu như có địa đạo thì tôi đã sớm chạy rồi, cần gì gọi ngài tới?” Diệp Hoan lười biếng cười, thuận tay chỉ vào Hà Bình đứng bên cạnh, nói: “Giới thiệu cho ngài một chút mấy vị đồng chí này, đây là đại tá Hà Bình của quân khu Bắc Kinh, đội trưởng đại đội đặc chủng Lam Kiếm, những người khác đều là bộ đội đặc chủng của đại đội Lam Kiếm .”

Chu đại sứ nheo mắt, nhạy cảm phát hiện ra chuyện này không chỉ là chuyện lớn bình thường.

“Đại tá? Bộ đội đặc chủng? Các vị . . . đến Prague chấp hành nhiệm vụ sao?”

Hà Bình không nói quá nhiều, chỉ lãnh khốc gật đầu.

“Tối qua chiếm lấy lâu đài giết hơn trăm người cũng là nhiệm vụ của các vị?”

Hà Bình trừng mắt: “Không thể trả lời!”

Tuy rằng thái độ của Hà Bình rất kém nhưng Chu đại sứ lại bình tĩnh như vừa được tiêm thuốc an thần.

Nếu là vì quốc gia mà chấp hành nhiệm vụ, không phải là hành vi cá nhân, vậy thì dù họ có chọc thủng trời thì ông cũng phải nghĩa bất dung từ che chở họ. Nếu như làm tốt thì trên danh sách chiến tích của ông sẽ phong phú hơn, tuy ông chỉ là một đại sứ đang ở nơi đất khách nhưng mà đại sứ như ông cũng có quyền mong được thăng tiến.

Nhưng mà Chu đại sứ cũng không phải là người dễ lừa như thế, nếu như miệng nói không thì ông cũng sẽ không tin tưởng, đặc biệt là một cậu ấm nhìn cực kỳ không đáng tin như Diệp Hoan, cần phải cẩn thận một chút.

Ông tự đi ra một bên, gọi điện về trong nước, không biết người trong điện thoại nói gì đó mà vài phút sau, Chu đại sứ nở nụ cười quay về, trong mắt còn phát ra ánh sáng.

“Cái gì gọi là đại sứ quán? Đại sứ quán là nơi để bảo đảm người nước ta khi ở nước ngoài không bị người nước ngoài ức hiếp! Không phải là giết hơn trăm người sao? Bọn người này thích chuyện bé xé ra to! Chuyện này tôi nhất định phải lo!” Chu đại sứ dùng sức vỗ ngực, phóng khoáng đến mức hồ đồ.

. . . . . .

. . . . . .

Đầu tiên Chu Đại sứ ưỡn ngực, dẫn thư ký đi ra ngoài lâu đài, vẻ mặt đầy chính nghĩa giao tiếp với những cảnh sát đang bao vây bên ngoài lâu đài.

Nhóm người Diệp Hoan đứng trong đại sảnh của thành yên lặng lau mồ hôi. . .

“Chết đến hơn trăm người . . . thế này chắc đủ khiến họ treo cờ rủ ha? Nghe giọng điệu của vị đại sứ này cứ như việc giết trăm người là chuyện bình thường vậy, giống như giết hơn một trăm con gà thôi, người nước ngoài không nên làm lớn chuyện như thế này. . .” Diệp Hoan thì thầm.

(Cờ rủ là lệ treo cờ, nhất là quốc kỳ ở vị trí nửa chiều cao của cột cờ thay vì kéo cờ lên đến đỉnh cột. Tục lệ này là nghi lễ áp dụng ở nhiều nước khi có quốc tang, tỏ lòng tôn kính và khi gặp đại nạn.)

Hà Bình hừ một tiếng, nói: “Sớm biết như vậy tối qua đã bắn tên đại sứ này một phát súng, để ông tích cực một chút, nghe thử cái giọng điệu kia đi, cứ như đang khoe lão nhị ấy. . .”

Diệp Hoan nháy mắt mấy cái: “Anh cảm thấy ông ta có thể giúp chúng ta hay không?”

Hà Bình lắc đầu: “Không có khả năng, chuyện này gây ra động tĩnh quá lớn, không phải chỉ là đôi ba câu giải thích thì có thể bỏ qua được . . .”

Diệp Hoan nói: “Tôi cũng cảm thấy thế . . . Vậy nên chúng ta không thể trông cậy vào ông ta xử lý mọi chuyện, cần phải dựa vào bản thân rồi.”

“Cậu định làm gì?”

Diệp Hoan cười mà không nói, gọi điện cho Thương Lang đã rời khỏi nhóm lúc nãy.

“Mọi chuyện làm xong chưa?”

Giọng nói của Thương Lang khá gấp gáp: “Còn đang làm đây, mẹ kiếp, tôi phát hiện ra mấy tên nước ngoài này thật giống súc sinh, không biết kén ăn gì cả, tìm cho tên Edward kia một người mập 200 - 300 cân, hắn ta cũng hành sự đầy khí thế, cmn tôi đứng kế bên nhìn mà muốn ói. . .”

Diệp Hoan nghi hoặc nói: “Edward cũng không phải người đói khát như vậy, hắn ta uống lộn thuốc rồi sao?”

“Không uống lộn đâu, tôi cho hắn ra uống . . . xuân dược, xem ra tác dụng cũng mạnh đó . . . Thật sự không uống lộn thuốc mà.”

Diệp Hoan: “... ...”

“Này, không thèm nghe cậu nói nữa, tay chân tên này đều bị phế rồi thế mà lại rất sáng tạo nhé, tôi đã chụp lại các bức ảnh rồi, ai nha, quá mức rồi, cmn tên này là người hay là thú vật vậy . . . “

... ...

... ...

Hà Bình bình tĩnh nhìn Diệp Hoan: “Cậu cuối cùng là muốn làm gì?”

“Tôi không phải đã nói rồi sao? Để cho tên Edward chụp ảnh xxx, sau đó đem phim đưa cho Nữ hoàng Anh thưởng thức . . . Tuy rằng gã đã bị trục xuất khỏi Hoàng thất của Anh nhưng mà môi hở răng lạnh, tôi không tin Nữ hoàng Anh lại thờ ơ với chuyện Vương tử tiền nhiệm của Anh làm ra chuyện ô uế như thế này, trừ khi bọn họ cũng không biết xấu hổ giống tôi. . .”

Hai mắt Hà Bình dần sáng rực: “Ý của cậu là. . .”

Diệp Hoan cười cực kỳ gian xảo:“ Nước Anh trong toàn bộ châu Âu cũng có lực ảnh hưởng nhất định, Nữ hoàng nhất định sẽ không đành lòng nhìn cảnh mấy bức ảnh xxx của cháu mình bị cảnh sát vây quanh quan sát đâu. . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.