Cực Hạn Săn Bắn

Chương 21: Chương 21




Tinh lực tràn đầy

Trực giác Tả Xuyên Trạch luôn luôn rất chuẩn, đặc biệt lúc khi hắn nhắm mắt lại, việc này khiến cho hắn đối với kích thích bên ngoài dị thường mẫn cảm, cho nên khi Tống Triết trong mắt loé lên một tia sáng lạnh lùng thì, hắn cũng cảm giác được phía sau truyền tới sát khí chợt loé lên. Hắn biết cổ sát khí đó không phải hướng về phía mình mà tới, nhưng là đồng thời hiếu kỳ đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cho người này luôn tự chủ rất mạnh nhịn không được tâm tình hiện rõ ràng như vậy.

Vì vậy khi hắn vừa nhận thấy được cổ sát khí kia mà vừa lúc người phía sau nghiêng về trước gội đầu, hắn liền hơi mở mắt ra bình tĩnh nhìn y một chút, chỉ thấy Tống Triết mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn còn mang ý muốn độc chiếm chưa biến mất, mà loại ý muốn độc chiếm đó đúng là người này cho dù nói muốn đem hắn coi như thú cưng nhốt vào ***g cũng chưa từng xuất hiện qua, sự tồn tại mãnh liệt cực kỳ rõ ràng, khiến cho y luôn luôn khoác vẻ ngoài ôn hoà cũng trở nên vô cùng nguy hiểm.

Tả Xuyên Trạch hơi sửng sờ, bỗng nhiên xoay người nằm ở trên người y thấp giọng nở nụ cười, cười đến cả người đều run nhè nhẹ, rõ ràng rất hài lòng.

Tống Triết, thì ra anh vậy mà thích tôi sao? Người như anh vậy cũng có thể thua bởi trong tay của tôi, ha ha ha, sướng, thật là vui sướng.

Tả Xuyên Trạch so với Tống Triết thấp hơn một chút, như vậy khom lưng cuối đầu cười thì đỉnh đầu của hắn vừa vặn đến cằm Tống Triết, Tống Triết đem xà phòng ở trên đầu hắn rửa sạch, một bên xoa một bên hỏi, “Cậu lại nổi điên gì đó, đang tốt bỗng nhiên cười gì chứ?”

Tả Xuyên Trạch nở nụ cười rất lâu lại ngẩng đầu đối với y nhướng đôi mắt đẹp, một cái chớp mắt khiến cho con người mang theo loại phong hoa tuyệt đại* [hào hoa phong nhã], hắn con ngươi yêu dã* [diêm dúa lẳng lơ] mang theo ý cười không chút che giấu, nhìn y nghiền ngẫm sau một lúc lâu vậy mà cái gì cũng không nói, xoay người sang chỗ khác để cho y tiếp tục tắm.

Tống Triết bị hắn làm cho mạc danh kỳ diệu* [chẳng biết tại sao], lắc đầu cười khẽ, “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có gì,” Tả Xuyên Trạch trong giọng nói cũng mang theo một chút ý cười, một lần nữa nhắm mắt lại, nói, “Chỉ là đột nhiên cảm giác được nghiệt duyên giữa chúng ta hình như càng ngày càng sâu a.”

Tống Triết cười nói, “Như vậy không tốt sao?”

“Không tốt,” Tả Xuyên Trạch hơi nghiêng đầu lên khiến bọt xà phòng của nước gội đầu không đi vào mắt, tiếp tục nói, “Cùng con rắn độc anh đây dây dưa một chỗ có gì tốt, nếu như thời gian ngắn tôi còn miễn cưỡng coi như lạc thú, một lúc sau thì phiền toái.”

Tống Triết đem tóc của hắn rửa sạch sẽ, cười nhạt nói, “Vậy cậu cũng chỉ có thể chịu đựng, trừ phi cậu nghĩ ra biện pháp lao vĩnh dật* [một lần vất vả suốt đời nhàn nhã] tốt nhất .”

Tả Xuyên Trạch khoé miệng câu lên, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như nghĩ biện pháp giải quyết tôi.” Tống Triết đem bọt trên người hắn rửa sạch, chậm rãi xoa nắn, lại cọ rửa, Tả Xuyên Trạch da rất mịn, tái nhợt còn mang theo một chút cảm giác mát lạnh, sờ lên giống như bạch ngọc [1] tốt nhất. Tay của Tống Triết trượt một chút, rất nhanh đi xuống tới vùng trung tâm đã mềm, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Tả Xuyên Trạch thở dốc một tiếng, rốt cục mở mắt ra nhìn y một chút, nhướng mi cười nói, “Tống Triết, anh chơi với lửa.”

Cằm Tống Triết đang để ở trên vai hắn, mỉm cười nhìn hắn, môi Tả Xuyên Trạch bởi vì bị nước xói qua có chút phai màu, thế nhưng cười rộ lên vẫn như cũ làm cho người khác cảm thấy xinh đẹp không gì sánh được, thật là một yêu tinh.

“Không,” Tống Triết tiến tới vành tai của hắn cắn một cái, thấp giọng cười nói, “Tôi đang đùa cậu.” Y nói xong liền theo vành tai của hắn trượt xuống phía dưới hôn tới, Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu muốn né tránh, trái lại bởi vì da gáy dính vào nhau mà càng thêm cảm giác tiếp xúc được rõ ràng mặt trên truyền tới, hắn không khỏi lại thở dốc một tiếng, âm thanh cũng có chút khàn khàn, “Tống Triết, anh cho tôi làm rõ ràng là tôi phải làm anh, không phải anh trên tôi, lần trước là vận may anh tốt, anh đừng tưởng tôi đây còn có thể để cho làm.”

Tống Triết ở cổ hắn nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác được hắn rõ ràng run lên một cái mới buông ra, động tác trong cũng không dừng, cười nói, “Tôi biết, nhưng mà cậu đã không chịu làm đoạn mở đầu vậy cũng chỉ có tôi tới.”

Y nói môi chậm rãi hướng về phía trước vòng quanh, nhẹ nhàng hôn lên trên môi của hắn, sau đó lè lưỡi liếm một chút, Tả Xuyên Trạch bị y khơi dậy ham muốn liền vươn tay ôm lấy cổ của y cùng y môi lưỡi giao nhau, đồng thời dây dưa càng ngày càng kịch liệt, mũi thở ra nhiệt độ cùng càng ngày càng cao, thậm chí còn khó nhịn cố ý ưỡn thắt lưng một chút.

Tống Triết cảm thấy trong tay biến hoá, tay ở hông của hắn gia tăng động tác, Tả Xuyên Trạch cả người cứng đờ, yết hầu đúng lúc nhịn không được phát sinh một tiếng rên rỉ nhu hoà ngay sau đó liền mềm nhũn ra, nằm ở trên vai của y một trận thở dốc, một lát sau mới khàn khàn cười nhẹ, “Tống Triết, anh đừng tưởng rằng như vậy tôi có thể buông tha anh, tinh lực của tôi thế nhưng tương đối tràn đầy, một hồi trên giường tôi sẽ khiến anh tự mình thể nghiệm một chút.” Hắn cố ý đè nặng hai chữ “Tự mình”, trong giọng nói lộ vẻ tà ác.

“A, tốt.” Tống Triết cười ra tiếng, đóng vòi sen lại tay kéo khăn mặt qua đem hắn xoay qua chỗ khác cho y lau tóc, Tả Xuyên Trạch ***g ngực phập phồng vẫn còn có chút kịch liệt, hắn buông xuống suy tư, nhìn qua rất thoải mái, lông mi vểnh lên cong về phía trước thành một vòng cung đẹp mắt.

Tống Triết mắt xếch hẹp dài híp một cái, khăn mặt theo cổ của hắn chậm rãi xuống phía dưới, tiếp đó lúc hắn còn chưa phản ứng kịp thì rất nhanh đem hai tay của hắn bị người ở sau dùng khăn mặt trói lại.

Động tác của y phải có hiểu quả đầy đủ gồm tốc độ và sức lực của một bộ đội đặc chủng ưu tú, Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên mở mắt ra, hơi biến sắc mặt, “Tống Triết anh … a …”

Hắn một câu còn chưa nói xong liền bị một tay bịt miệng lại, tiếp đó cả người hắn đều bị một lực lớn kéo qua, Tống Triết đem hắn vững vàng vây vào ngực mình, cúi đầu để sát vào bên tai của hắn cười nhẹ, “Tôi không phải đã cảnh cáo cậu không nên ở trước mặt tôi phát ra tiếng sao, cậu sao không nghe lời rồi, thế nào, mới vừa rồi thoải mái như vậy sao?”

Tả Xuyên Trạch liếc mắt trừng y, vừa muốn giãy dụa liền phát hiện tay Tống Triết theo lưng hắn nhanh chóng trượt về phía sau, bỗng nhiên dò vào một ngón tay, không có qua bôi trơn lối vào truyền đến nóng bỏng đau đớn, hắn nhịn không được hừ một tiếng.

Tống Triết hôn vành tai của hắn cười nhẹ, “Cậu có thể thử kêu nhiều hơn mấy tiếng nữa, tôi không ngại cùng cậu tiếp tục chơi, đã quên nói cho cậu biết, tinh lực của tôi cũng rất tràn đầy.” Y vừa dứt lời liền rút ngón tay ra, không cho cự tuyệt, ôn nhu mà tàn nhẫn trực tiếp vọt vào.

Tả Xuyên Trạch lại nhịn không được hừ một tiếng, Tống Triết một tay cầm hai tay của hắn phòng ngừa hắn thực sự thoát ra, tay kia trượt xuống gắt gao chế trụ hông của hắn, cúi đầu hôn đôi tai tinh tế.

“Tống Triết …” Tả Xuyên Trạch âm thanh khàn khàn mang theo hổn hển, “Con mẹ nó anh … Ưm …”

Hắn còn chưa có nói xong liền cả người run lên, Tống Triết thẳng tắp đụng phải một điểm nhạy cảm trong cơ thể hắn, điên lưu khoái cảm từ xương sống xông đến đại não, khiến cho hắn không thể chịu đựng được phát ra một tiếng rên nhu hoà.

“Không phải nói cho cậu biết đừng lên tiếng sao?” Tống Triết mắt xếch xinh đẹp bởi vì tình d*c nhuộm một tầng sáng nhu hoà, làm trung hoà một phần trong trẻo nhưng lạnh lùng của thường ngày, lại có vẻ có chút thâm tình, y cúi đầu bên vành tai hắn cắn một cái, nói khàn khàn, “Cậu kêu thêm nữa tôi nói không chừng thực sự làm chết cậu.”

Lời mặc dù nói như vậy, nhưng động tác của y không chút chậm trễ nào, hướng về phía trước không ngừng đánh tới. Tả Xuyên Trạch trong cơ thể thật vất vả mới tụ tập sức lực lần hai liền bị xói mòn sạch sẽ, thân thể cũng không có cách nào khống chế run rẩy, loại bùng nổ khoái cảm này khiến trong đầu hắn trong nhất thời hiện lên trống rỗng.

Tống Triết thủ sẵn hông của hắn, không đến mức khiến hắn tuột xuống, phát tiết qua một lần sau đó tiến đến bên tai của hắn cười nhẹ, “Cậu lần này hình như không có chuyện phải chạy đi xử lý đúng không, cho nên chúng ta có thời gian rất dài từ từ đến.” Dứt lời lại bắt đầu một lần vận động mới.

Tả Xuyên Trạch cả người như nhũn ra, không nhịn được nói, “Tống Triết … con mẹ nó anh … Khốn nạn … Tôi không tha cho anh … Anh tốt nhất đừng thả, nếu không tôi tuyệt đối … Tuyệt đối sẽ không buông tha anh …”

“Tôi đây liền tuân mệnh không buông tha cho cậu đâu.” Tống Triết tiến tới hôn hắn, đầu lưỡi vói vào trong cùng hắn triền miên một trận mới buông hắn ra cười nói, “Cậu có thể nghìn vạn lần đừng ngất đi.”

Tả Xuyên Trạch nhịn không được dưới đáy lòng mắng to, Tống Triết người này tuy rằng nét mặt luôn luôn tao nhã, đối với người nào đều rất hoà thuận ôn hoà, nhưng tuyệt đối không tính là một người tốt, y thậm chí so với hắn càng thêm âm hiểm độc ác, bản thân bây giờ rơi xuống trong tay của y là tuyệt đối không dễ dàng thoát thân như vậy.

Mà thực sự giống như Tả Xuyên Trạch nghĩ trong lòng vậy, Tống Triết vẫn không buông hắn ra, đợi thấy được hắn có một chút sức lực mới bắt đầu thay hắn tẩy trừ, sau đó cởi khăn mặt ra rồi ôm ngang hắn đến trên giường, tiếp đó giơ chân của hắn lên lần thứ hai vọt vào.

“Tống Triết …” Tại cái tên khốn kiếp này ban tặng, tiếng nói của Tả Xuyên Trạch vẫn trong trạng thái khàn khàn, hắn phẫn hận nhìn y chằm chằm, hận không thể đánh y một trận, nhưng hắn thật sự là không có bao nhiêu sức lực phản kháng, ngay cả âm thanh cũng đứt quảng, “Anh … Con mẹ nó anh … Ưm … Còn, còn chưa xong …”

“Chưa xong.” Tống Triết cả người đè xuống bắt đầu ở trên người hắn hôn đôi môi nhỏ nhắn, khàn khàn cười nói, “Đã không phải nói với cậu tinh lực của tôi cũng rất tràn đầy sao, trí nhớ thế nào kém như vậy? Hơn nữa cậu càng kêu càng hưng phấn, làm sao bây giờ?”

Tả Xuyên Trạch nằm ở trên giường thở hào hển, vòng ở cổ chân bởi vì va chạm cho nên cũng phát sinh tiếng chuông vang theo quy luật, khiến bầu không khí càng thêm hoang lạc, hắn rên rỉ đứt quảng, “Tôi muốn làm thịt anh … Tôi nhất định … Ưm … Phải làm thịt anh …”

Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch hơi khép mắt, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, rất là yếu đuối, giống như đụng vào liền vỡ, thế nhưng mi mắt lộ ra một chút con ngươi vẫn một màu cực đen, yêu mị như trước, khung xương hắn tinh tế đều đặn, cao trào đã tới, toàn thân hắn đều phủ một tầng phấn hồng nhàn nhạt, đánh vào thị giác của người ta một cách mãnh liệt, làm cho nhịn không được hãm sâu trong đó, nghiện trúng độc.

“Cậu đúng thật là một yêu tinh …” Tống Triết thấp giọng lẩm bẩm một câu, mặc kệ bản thân tiếp tục sa vào.

Tả Xuyên Trạch cũng không chịu nổi giày vò vô độ, ý thức của hắn càng ngày càng không rõ, sau cùng nương theo bên tai có chứa tiết tấu tiếng chuông, hôn mê bất tỉnh.

Tống Triết đem hắn ăn sạch sẽ từ đầu đến chân lúc sau đem hắn vào phòng tắm thay hắn rửa sạch một lần, sau đó đem hắn một lần nữa ôm trở về giường, lúc nhìn hắn ngủ say nhu thuận, thấp giọng nói một câu “Ngủ ngon, Trạch” liền hài lòng chậm rãi đưa hắn ôm vào trong lòng đi ngủ.

Mà bọn họ cũng không biết bọn họ vô cùng hưởng thụ đêm nay, Địch Hàn bên này đang ở trong rừng rậm lo lắng hốt hoảng, trong quán rượu kết thúc trận đấu giữa trùm thuốc phiện và đầu sỏ lưu manh cũng ở đây phái từng người điều tra tung tích của bọn họ, mà ở Tam Giác Vàng một phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất, một người đang nói chuyện điện thoại, “Oh? Một người con trai tóc dài xuất sắc kiêu ngạo mặc hồng bào thêu hoa? Bên cạnh cậu ta chỉ có một người? Tốt, đi điều tra một chút nhìn cậu ta hiện tại ở đâu, tôi muốn phương thức liên lạc nơi đó …”

Ánh nắng sáng sớm một lần nữa chiếu vào cả một vùng đất, Tang tướng quân mới vừa rồi bị điện thoại đánh thức, ông đứng dậy nghe, chỉ nói vài câu liền cúp. Cú điện thoại kia do bạn bè ông trong giới gọi điện, thường xuyên hướng ông truyền đạt tin tức mới nhất, theo lời hắn ta nói Tống Triết tối hôm qua cũng đã trong giới tuyên bố muốn cùng Tam Giác Vàng làm buôn bán súng ống đạn dược, bây giờ mọi người ở trong giới đều biết.

Tuy y không có nói rõ là muốn độc quyền, nhưng y gióng trống khua chiêng tuyên truyền như vậy sau này những thương nhân súng ống đạn dược bởi vì e ngại địa vị của y với lại không rõ dụng ý của y cho nên trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không đến Tam Giác Vàng, cho nên đối với bọn họ mà nói không cần thiết vì một vùng hỗn loạn mà đắc tội Tống Triết, nói cách khác, như vậy trong khoảng thời gian ngắn thương nhân làm ăn súng ống đạn dược với Tam Giác Vàng cũng chỉ còn lại một mình Tống Triết.

Bọn họ hiện tại chính là thời gian tu dưỡng, súng ống đạn dược đối với bọn họ đặc biệt trọng yếu, cho nên bọn họ liền không thể đối Tống Triết ra tay, trái lại còn phải bảo hộ y, thực sự là giả dối. Tang tướng quân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt loé lên một tia tán thưởng.

Mà Tang tướng quân tán thưởng người đàn ông bây giờ đang nằm ở Thiện bang bên trong một gian phòng cho khách tại một quán rượu cao cấp, cả đêm thoả thích sau đó y ngủ một giấc rất say, cho tới bây giờ còn không có tỉnh, trong lòng của y ôm một người đàn ông tóc dài, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt hài lòng.

Thời gian từng giờ trôi qua, người trong lòng y lông mi dài vểnh giật giật, mở mắt trước tiên.

——

[1] Bạch ngọc :

———

Edit H thật là mệt ヽ(゚Д゚)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.