Cục Cưng Có Chiêu

Chương 174: Chương 174: Trong cuộc đời của em chỉ có anh




Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan thấy Đường Trình Siêu nổi giận.

Anh ta không còn ôn hòa tao nhã, không ấm áp như đứng trong gió xuân nữa. Vẻ mặt anh ta thậm chí dữ tợn làm người ta cảm thấy đáng sợ, không khí nặng nề làm xung quanh dường như giảm xuống mấy độ, đầy áp lực.

Thẩm Hạ Lan ngơ ngác nhìn Đường Trình Siêu, đột nhiên cảm thấy anh thật xa lạ, quá xa lạ.

“Trình Siêu, anh làm sao vậy? Anh nhìn Minh Triết từ nhỏ đến lớn, bây giờ nó sống chết thế nào còn chưa biết, lẽ nào anh không lo lắng sao?”

“Anh lo lắng cái gì chứ? Nó là con trai của em và Diệp Ân Tuấn, không phải là con trai của em và anh. Thẩm Hạ Lan, sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Năm năm qua, anh đối xử với em thế nào, em không biết sao? Bà nội anh nhắc tới chuyện kết hôn, không quan tâm em mang theo hai đứa trẻ không phải con cháu nhà họ Đường vào cửa, em lại lập tức từ chối. Trước khi em về nước đã nói với anh thế nào? Em nói em vì bệnh của Thẩm Nghê Nghê mới trở lại. Em nói em vì trả thù Diệp Ân Tuấn mới trở lại. Em nói em muốn cho Diệp Ân Tuấn phải dở sống dở chết. Nhưng bây giờ thì sao? Em luôn mồm nhắc tới Diệp Ân Tuấn, em còn muốn dẫn theo đám trẻ trở lại bên cạnh anh ta, sống cùng với anh ta, đúng không?”

Đường Trình Siêu hỏi Thẩm Hạ Lan những câu đầy sắc bén, sự phẫn nộ trong mắt quả thật có thể đốt cháy mọi thứ trên thế giới này.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan thấy xấu hổ, khẽ nói: “Chuyện năm năm trước không phải do anh ấy làm, anh ấy cũng không biết gì cả. Năm năm qua, anh ấy cũng sống rất cực khổ.”

“Anh ta cực khổ? Vậy anh không cực khổ sao? Anh vì em mà buông tha những gì, em không biết sao? Anh xem Minh Triết và Nghê Nghê như con ruột của mình, em còn muốn anh làm thế nào nữa? Em không nói cho anh biết, em về nước là để tiếp tục mối duyên trước đây Diệp Ân Tuấn. Anh nghe ngóng được, thằng nhóc thối Minh Triết kia cũng đã tiếp nhận Diệp Ân Tuấn, đúng không? Anh đối xử với nó tốt như vậy, một lòng bồi dưỡng nó, nhưng kết quả không ngờ lại kém hơn người ba ruột mà nó ở chung mới có mấy tháng ngắn ngủi.”

Đường Trình Siêu có phần để ý, hơi cô đơn.

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình có lỗi với Đường Trình Siêu, nhưng những chuyện này cô có cách nào chứ?

Không ai có thể vứt bỏ được máu mủ tình thân.

Thẩm Minh Triết và Diệp Ân Tuấn vốn là ba con, tình cảm giữa bọn họ căn bản sẽ không thê theo thời gian trôi qua mà thay đổi được điều gì.

“Trình Siêu, em biết là em có lỗi với anh. Em đã làm lỡ mất năm năm tuổi trẻ của anh, sau này bất kể anh muốn em làm gì, em đều sẽ đồng ý với anh, nhưng bây giờ anh thả em về, được không? Anh biết đấy, Minh Triết là mạng sống của em, nếu không tìm được Minh Triết, cả đời em đều sẽ bất an!”

“Em không cần tìm nữa, Thẩm Minh Triết đã chết rồi. Con trai em và Diệp Ân Tuấn đã chết rồi!”

Đường Trình Siêu đột nhiên gầm lên một tiếng, lại giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng xuống đầu Thẩm Hạ Lan.

“Anh nói gì? Anh vừa nói gì?”

“Anh nói Thẩm Minh Triết đã chết rồi! Nó đã bị Sở Anh Lạc giết chết rồi! Diệp Tranh là con trai ruột của Sở Anh Lạc, lại nói đỡ cho em với Thẩm Minh Triết. Trong lúc Sở Anh Lạc tức giận đã giết Thẩm Minh Triết, đồng thời ném xuống biển làm mồi cho cá. Diệp Ân Tuấn tìm người vớt lên thì xương cốt không còn. Con trai của em và anh ta đã chết rồi!”

Lúc này Đường Trình Siêu lại giống như một vị vua máu lạnh vô tình, lạnh lùng nói thực tế tàn khốc này.

Thẩm Hạ Lan cho rằng anh ta đang nói đùa, chỉ là ánh mắt anh ta nghiêm túc như vậy, thậm chí trong mắt ánh lên chút bi thương, dù thế nào cũng không thể giả được.

Cô chỉ cảm thấy tâm thần chấn động mạnh.

“Sẽ không đâu! Minh Triết của em sẽ không chết! Nó mới bốn tuổi, nó thông minh như vậy, nó làm sao có thể chết được chứ?”

Thẩm Hạ Lan giãy giụa, tức giận gào thét, nhưng dù làm thế nào cũng không thoát ra được.

Đường Trình Siêu lạnh lùng nhìn cô, khẽ nói: “Đây là sự thật, cả Hải Thành đều biết rồi. Chẳng qua em không cần quá bi thương. Sở Anh Lạc cũng đã chết, đền mạng cho Minh Triết rồi. Từ giờ trở đi, em cứ ngoan ngoãn ở lại chỗ của anh đi, anh sẽ đối xử tốt với em. Chúng ta sẽ có con của riêng chúng ta. Đến lúc đó, em sẽ quên Minh Triết.”

“Anh đang nói gì? Đường Trình Siêu, anh rốt cuộc đang nói gì?”

Thẩm Hạ Lan cuối cùng mới phát hiện ra điều không bình thường.

Đây không phải là Đường Trình Siêu mà cô biết!

Tuyệt đối không phải!

Đường Trình Siêu nhìn Thẩm Hạ Lan, gằn rõ từng câu từng từ: “Anh không quan tâm trong lòng em trước đây có ai, từ giờ trở đi, bắt đầu từ giây phút anh mua em ở Thiên Đường Sa Đọa về, em chính là người phụ nữ của Đường Trình Siêu anh! Em yên tâm đi, Diệp Ân Tuấn đã kiểm tra tương thích với Nghê Nghê. Nếu thành công, anh ta sẽ dẫn theo Nghê Nghê rời khỏi đây và trở lại Hải Thành. Từ nay về sau, anh ta sẽ không quay về Mỹ nữa. Để trả ơn nhà họ Đường bọn anh cứu mạng em, anh ta đã đưa tất cả sản nghiệp ở Mỹ cho nhà họ Đường bọn anh, thậm chí thề cả đời này sẽ không lại bước chân vào Mỹ một bước. Nếu kiểm tra tương thích thất bại, Nghê nghê ra đi, Diệp Ân Tuấn lại càng không ở lại đây nữa. Từ giờ trở đi, chính là cuộc sống mới của anh và em.”

“Đường Trình Siêu, anh điên rồi? Anh thả em ra! Em muốn đi thăm Nghê Nghê. Đó là con gái em, là đứa con gái mà em phải liều cả tính mạng mới sinh ra được đấy!”

“Con bé đã chết từ năm năm trước rồi! Nếu không phải anh dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Đường bảo vệ con bé, kéo dài tính mạng cho con bé, nó đã sớm không tồn tại. Hạ Lan, anh đã cố gắng hết xức để đối xử tốt với Minh Triết, đối xử tốt với Nghê Nghê. Đời này là em nợ anh, em hiểu không? Là em nợ anh! Từ giờ trở đi, em hãy cố gắng dưỡng thương. Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó lại sinh ra đứa con của mình. Từ nay về sau không còn Diệp Ân Tuấn nữa, không còn Thẩm Minh Triết nữa, cũng không còn Thẩm Nghê Nghê nữa. Trong cuộc đời của em sẽ có anh, chúng ta sẽ có con, chỉ có chúng ta thôi!”

Đường Trình Siêu vô cùng dịu dàng vuốt ve gương mặt của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy toàn thân run rẩy.

Giờ phút này, Đường Trình Siêu thật đáng sợ!

Cho dù anh vẫn dịu dàng, nhưng lại làm người sợ tới nổi da gà.

“Trình Siêu, anh đừng như vậy nữa. Anh thả em ra có được không? Trình Siêu, em nợ anh, em sẽ trả lại cho anh. Anh để em rời khỏi đây đi, Trình Siêu!”

Thẩm Hạ Lan gọi người, nhưng trong phút chốc lại bị Đường Trình Siêu đánh cho ngất đi.

“Em cố gắng ngủ một giấc đi. Bây giờ em cần nhất là phải nghỉ ngơi.”

Đường Trình Siêu lại cười dịu dàng với Thẩm Hạ Lan, sau đó nhẹ nhàng cởi quần áo của Thẩm Hạ Lan ra, bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Trên người Thẩm Hạ Lan có rất nhiều vết roi, trông qua đầy vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Ánh mắt Đường Trình Siêu đầy vẻ thâm trầm.

Dám tổn thương tới người phụ nữ của anh ta, quả thật là nực cười!

Sau khi anh ta bôi loại thuốc tốt nhất cho Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng, gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu lại bắt người đàn ông trong địa lao trước đó tới.

Khi người đàn ông này vừa nhìn thấy Đường Trình Siêu, ít nhiều hơi khiếp sợ.

“Tổng giám đốc Đường, anh làm gì vậy?”

“Anh tổng cộng đánh người phụ nữ của tôi bao nhiêu roi?”

Đường Trình Siêu thản nhiên hỏi, khiến người ta không nhìn ra được vui giận. Nhưng người đàn ông lại đổ mồ hôi lạnh.

“Tổng giám đốc Đường, đây đều là quy định của quán bar. Tôi cũng chỉ làm theo quy định mà thôi. Hơn nữa khi đó cô ta còn không phải là của tổng giám đốc Đường ngài mà?”

Lời người đàn ông nói làm Đường Trình Siêu thấy hơi phản cảm.

“Không phải của tôi à? Anh cũng biết, năm năm trước cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi. Mắt chó của các người mù à, mượn gan trời đúng không? Không ngờ các người lại dám bắt cóc người phụ nữ của Đường Trình Siêu tôi, thậm chí còn đem bán. Các người thật sự cho rằng Đường Trình Siêu tôi bùn nhão đễ bóp nặn à?”

Đường Trình Siêu vừa dứt lời, lại có người giữ chặt lấy người đàn ông, đá mạnh gã ngã xuống sàn.

“Đánh cho tôi, đánh tới khi gã da tróc thịt bong mới thôi. Nếu chết, ném tới bãi tha ma là được rồi. Người như vậy, cho dù mỗi ngày chết tới cả trăm người, cũng không có ai hỏi tới đâu.”

Đường Trình Siêu nói xong, gã đàn ông đã bị người của anh ta kéo xuống, không bao lâu lại vọng tới tiếng kêu thảm thiết. Nhưng ở đây là địa bàn của Đường Trình Siêu, người khác căn bản không vào được.

Thẩm Hạ Lan là bị tiếng kêu gào ầm ĩ đánh thức.

Từng tiếng kêu gào thê lương này làm cô sởn tóc gáy.

Đường Trình Siêu lại bước vào phòng, mỉm cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Em đã tỉnh dậy rồi à? Anh cho em xem thứ tốt này.”

Anh ta kết nối video ở địa lao lên điện thoại, sau đó đặt ở trước mặt Thẩm Hạ Lan.

“Em có ấn tượng không? Trước đây, chính là người đàn ông này đã ra tay độc ác với em đấy. Bây giờ anh trút giận cho em, khiến anh ta thành như vậy, em có vui không?”

Lời Đường Trình Siêu nói làm Thẩm Hạ Lan cảm giác như rơi vào trong hầm băng.

Cô tất nhiên nhận ra được người đàn ông trước mắt này. Chỉ là cô không ngờ Đường Trình Siêu sẽ đối xử với người đàn ông kia như thế.

Mặc dù người đàn ông kia không đáng thông cảm, nhưng trên thế giới này có pháp luật, còn chưa tới lượt Đường Trình Siêu tự ý dùng hình phạt riêng như vậy.

“Anh định làm gì gã?”

Giọng cô run rẩy hỏi.

Đường Trình Siêu lại không để ý nói: “Em là bảo bối trong lòng bàn tay anh. Anh còn không nỡ động vào em, gã lại đánh em thành thế này. Người như vậy, lát chặt hai tay ném tới bãi tha ma là được rồi.”

Dù thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không dám tin những lời này là do Đường Trình Siêu nói ra.

Đây là người đàn ông phong độ phiêu dật, tao nhã sao?

“Đường Trình Siêu, đây mới thật sự là anh ta? Hay tại em kích thích khiến anh thành như vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh ta quá xa lạ. Ngoại trừ gương mặt đó, cô không tìm được bất kỳ điều gì quan thuộc có liên quan tới Đường Trình Siêu trong trí nhớ.

Đường Trình Siêu lại lạnh lùng nhìn cô, sau đó rời đi mà không nói một lời.

Thẩm Hạ Lan muốn cởi dây trói của mình ra, nhưng dù làm thế nào cũng không tháo được.

Làm thế nào đây? Cô phải làm gì bây giờ?

Cô không tin Thẩm Minh Triết đã chết, nhưng Thẩm Minh Triết rốt cuộc đang ở đâu chứ?

Lời Đường Trình Siêu nói lại giống như bùa chú cứ vang vọng ở bên tai của cô.

Cô không rõ Diệp Ân Tuấn có biết cô ở đây không. Có lẽ anh không điều tra ra được.

Ai biết Đường Trình Siêu sẽ nhốt cô lại chứ?

Đúng vậy!

Cô bị nhốt!

Thẩm Hạ Lan phải tiếp nhận sự thật này.

Cô còn tưởng được Đường Trình Siêu cứu ra khỏi Thiên Đường sa đọa là một loại cứu rỗi, bây giờ mới phát hiện cô bắt đầu một kiếp nạn khác.

Cô nhớ Thẩm Minh Triết muốn nát tim nát phổi.

“Mami, chờ con lớn lên, con nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mẹ, tuyệt đối không để cho mẹ phải gặp ác mộng lúc nửa đêm nữa.”

Thẩm Minh Triết lúc đó hiểu chuyện, ngoan ngoãn như vậy.

Nước mắt Thẩm Hạ Lan bất giác tuôn ra.

Minh Triết của cô, lẽ nào con thật sự không còn ở trên trần gian này sao?

Thẩm Hạ Lan lấy nước mắt rửa mặt, khóc vài lần lại ngất đi.

Sau khi Đường Trình Siêu biết được đã rất tức giận.

Anh ta bảo người làm cho Thẩm Hạ Lan rất món ăn ngon, nhưng Thẩm Hạ Lan căn bản không nuốt nổi.

Đường Trình Siêu còn đích thân đút cho cô ăn, Thẩm Hạ Lan lại không cảm kích.

Cô giống như một cái xác biết đi đã mất đi linh hồn, không có ánh sáng, chỉ biết rơi nước mắt, không được mấy ngày lại gầy gò không ra hình người nữa.

Đường Trình Siêu thấy cô như vậy thì rất đau lòng.

“Hạ Lan, em nghe lời, ăn một chút được không? Chỉ cần em ăn, em nói gì anh cũng đồng ý với em, được không?”

Đường Trình Siêu theo đường thiện, Thẩm Hạ Lan cho rằng mình đã nhìn thấy được hi vọng.

“Anh sẽ thả em ra, để cho em về nước, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.