Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 196: Chương 196: Khói lửa tái khởi (2)




Lúc này, tân triều vừa mới thành lập, Ly quốc loạn trong giặc ngoài, chính là thời khắc sống còn.

Hề gia quân phân thành tứ quân Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, mỗi một nhánh quân đều có thống soái riêng.

Ban đầu là Hề Hoằng Tân thống lĩnh Hề gia quân, sau khi Hề Hoằng Tân lui khỏi vị trí ở lại kinh đô, Hề Minh Húc tiếp nhận toàn bộ.

Bây giờ Hề Minh Húc xưng đế, vị trí thống soái Hề gia quân để trống.

Dù thống soái của quân nào trong tứ quân tấn chức đều không thích hợp, cũng khó mà phục chúng.

Cho nên ở thời khắc nguy cấp này, biện pháp tốt nhất chính là Hề Minh Húc ngự giá thân chinh, ổn định long quân.

Nhưng Hề Minh Húc sao có thể đi đâu được?

Hắn hai chân còn chưa khỏi hẳn, chính là thời khắc mấu chốt, lúc này nói gì cũng không thể đi.

Nhìn dáng vẻ của hắn hôm nay, hắn thật sự rất muốn đi sao?

Hắn vốn là hùng ưng bay lượn trên bầu trời Bắc Cương mênh mông, dựa vào sức của mình đoạt được giang sơn Ly quốc.

Bây giờ chính là thời khắc quốc gia tồn vong nguy cấp, tất cả tâm huyết rất có thể như muối bỏ biển.

Hắn làm sao không vội cho được?

Hạ Triều Ca thở dài một tiếng, Hề Minh Húc nói vậy là đã chuẩn bị ngự giá thân chinh.

Nàng không thể để cho hắn đi, giang sơn Ly quốc này là phụ mẫu nàng để lại, nàng cũng có trách nhiệm phải bảo vệ.

“Sư tỷ, công phu nhiều năm của tỷ, tránh thoát mấy tên thị vệ không làm khó được tỷ nhỉ?”

Tố Y sững sờ, nàng hỏi: “Muội muốn làm gì?”

“Chơi chút kích thích.”

Tim Tố Y đập mạnh.

“Ăn cắp ngọc tỷ, giả tạo thánh chỉ.”

Tố Y trừng lớn hai mắt kinh ngạc: “Muội muốn làm cái gì?”

“Chức thống lĩnh tứ quân này, chủ soái nhất định phải đủ quen thuộc với họ, thân phận cũng đủ để đè ép được tất cả mọi người. Người này, trừ Hề Minh Húc, còn có một kẻ nữa.”

Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, nàng nói: “Quân sư Giản Chỉ Hề, từng cùng bốn vị thống soái kề vai chiến đấu ăn ý, tín nhiệm đều đủ. Mà thân phận hoàng hậu Hạ Triều Ca đủ để đè ép được bất kỳ một tướng lĩnh nào.”

“Sư muội, muội muốn đi sao?”

“Chẳng lẽ để cho Minh Húc đi sao?”

“Nhưng. . .”

“Sư tỷ, muội đã quyết định, đêm nay muội chặn Minh Húc, việc ăn cắp ngọc tỷ, giả tạo thánh chỉ đành giao cho tỷ.”

Tố Y hé miệng, trước còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đêm đó, bóng đêm tràn ngập Phượng Nghi Cung, ánh trăng chiếu phát cả một vùng.

Hề Minh Húc chống quải trượng đi vào, từng bước một cẩn thận đi tới.

Hạ Triều Ca thấy Hề Minh Húc từ xa cực kì đau lòng.

Nàng vội đứng dậy đi Hề Minh Húc.

“Hôm nay không phải luyện đủ rồi sao? Thế nào còn luyện nữa? Đi quá nhiều lại ảnh hưởng tới việc liền xương đây.”

“Không sao cả, ta cảm giác mình rất ổn, sớm khôi phục thì cũng sớm có thể ôm lấy nàng.” Hề Minh Húc cười nói.

Nụ cười của Hề Minh Húc khảm trong mắt Hạ Triều Ca, vô cùng chói mắt.

“Đem xe đẩy ra đây.”

“Vâng, Hoàng hậu nương nương ”

Xe đẩy đem ra, Hạ Triều Ca đỡ Hề Minh Húc ngồi xuống, đẩy hắn vào điện Phượng Nghi.

Hai người dùng xong bữa tối, tắm rửa thay y phục, sau đó Hạ Triều Ca giúp Hề Minh Húc cởi áo ra.

Buổi tối, dưới ngọn đèn như hạt đậu, mơ hồ soi sáng tẩm điện.

“Nàng giống như có tâm sự?”

Hề Minh Húc nằm trên giường nhìn Hạ Triều Ca.

Hạ Triều Ca thở dài một hơi, nàng nói: “Cái gì cũng không gạt được chàng, hôm nay thiếp có tin tức của Thiên Diễn.”

“Hắn làm sao?”

Hạ Triều Ca lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

“Không biết, Tố Y đã đi tìm hiểu tình huống, nói chung không tốt lắm, thiếp rất lo cho đệ ấy.”

“Chả trách Tố Y không ở đây. Đừng lo lắng, đừng nhíu mày, ngủ sớm một chút, bọn họ sẽ ổn mà.”

Hạ Triều Ca than nhẹ một tiếng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.