Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 145: Chương 145




Nghi thức khai mạc liên hoan phim Berlin và liên hoan phim Luân Đôn không có khác nhau quá lớn, dưới lời nói hài hước của MC, toàn trường tiếng cười không ngừng. Nhóm nhạc Rock and Roll đỉnh cấp thế giới biểu diễn ca khúc kinh điển, lại triển lãm với mọi người về đoạn ngắn trong một ít tác phẩm điện ảnh tương đối nổi danh một năm vừa qua, nghi thức khai mạc liền chính thức chấm dứt.

Nhưng mà, nghi thức khai mạc bày ra cho khán giả đến đây là chính thức kết thúc, nhưng tiệc tối thuộc về khách mời mới chính thức bắt đầu.

Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, đoàn phim «Trang hoa la» tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên hiện trường, cuối cùng mọi người tới một khách sạn cấp năm sao gần hội trường. Khi hai nhân viên phục vụ chậm rãi đẩy cửa ra, tiệc tối ngợp trong vàng son của giới giải trí liền triển hiện trước mặt mọi người.

So với người Hoa Hạ, kỳ thật người Âu Mỹ ở vài phương diện đúng là tương đối thoáng. Tụ hội sau lễ khai mạc liên hoan phim Berlin lần này là do một siêu sao Hollywood chủ trì, ở nơi này, vô số nhân vật nổi tiếng và minh tinh đều giơ cốc, bắt chuyện với nhau.

Rất nhiều người sản xuất và người đầu tư xuất hiện ở trường hợp này, đôi khi là đơn thuần bàn chuyện đầu tư, quyết định một năm kế tiếp mình sẽ đầu tư và phát triển hạng mục điện ảnh gì. Nhưng đối với một vài minh tinh mà nói, đây cũng là một cơ hội cực tốt để bọn họ thông đồng với bên sản xuất, bên đầu tư.

Đối với loại chuyện này, Dung Hủ thấy nhưng không thể trách, không nói đời trước, đời này cậu cũng tham gia không ít tiệc tối cùng loại. Nếu bạn muốn tìm kiếm quy tắc ngầm trên loại tiệc tối này, tìm kiếm kim chủ, vậy bạn cứ tùy ý giao lưu; nhưng nếu bạn chỉ đơn thuần muốn tụ hội, vậy cũng thực bình thường.

Lần này đoàn phim «Trang hoa la» tới tham gia tiệc tối, là thuộc về loại sau.

Sau khi Dung Hủ vào khách sạn, Lâm Huyên vừa nhấc đầu liền nhìn thấy cậu, trực tiếp kéo cậu qua. Trừ cậu ra, Lưu lão chuẩn bị trao đổi về việc đầu tư bộ điện ảnh tiếp theo với một vị đầu tư nước Mỹ, Tần Trình vốn dĩ cũng muốn đi cùng Dung Hủ, ai ngờ lão Hult tiên sinh (cha Clemens) vừa vặn nhìn thấy hắn, một tay ngăn hắn lại: “Ha, Tần, thật lâu không thấy, bộ «Cực hạn» của cậu quay sao rồi, gần đây có thì giờ rảnh không…”

Tiệc tối duy trì liên tục đến rạng sáng một giờ, lục tục có người rời đi. Chờ Dung Hủ và Lưu lão chuẩn bị đi, bên kia, Tần Trình còn đang nói chuyện với một đạo diễn nước Anh. Lưu lão không có kiên nhẫn, khoát tay nói: “Không chờ hắn, chúng ta tự trở về đi.”

Dung Hủ mỉm cười, nói: “Lưu lão, ngài và chị Hoàng đi trước đi, cháu chờ Tần Trình.”

Lưu lão không nghĩ quá nhiều, toàn thế giới đều biết hai người trẻ tuổi này quan hệ tốt, Dung Hủ muốn đợi Tần Trình, ông không cần phải ngăn cản.

Lại chờ đại khái hai mươi phút, sau khi khách khứa từ từ thưa thớt, Tần Trình và đạo diễn nước Anh kia chạm cốc uống rượu, rốt cục kết thúc cuộc nói chuyện. Giờ phút này, trong đại sảnh đã không còn được mấy người, Tần Trình quay đầu tìm kiếm một phen, lúc nhìn thấy thiếu niên kia, phút chốc ngơ ngẩn.

Chỉ thấy dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ sáng ngời, thiếu niên tuấn mỹ thanh nhã nhẹ nhàng nâng tay, quơ quơ cốc với mình. Rượu nâu đỏ chậm rãi đong đưa trong cốc thủy tinh trong suốt, chân cốc mảnh khảnh phụ trợ cho bàn tay kia càng thêm thon dài trắng nõn, Dung Hủ nhẹ nhàng cười, sau đó một hơi cạn sạch chút rượu vang cuối cùng trong ly.

Tần Trình thất thần một chốc, nâng bước lên trước, rời đi với thiếu niên nhà mình.

“Hult nói, ông ấy có một bộ phim, muốn tìm anh hợp tác.” Khách sạn này chính là khách sạn mà «Trang hoa la» an bài, sau khi rời khỏi sảnh tiệc, Dung Hủ và Tần Trình trực tiếp đi vào thang máy, Tần Trình tiếp tục nói rằng: “Sáu tháng cuối năm sau em có thời gian rảnh không?”

Dung Hủ ấn số tầng, kinh ngạc nói: “Chuyện sáu tháng cuối năm sau, hiện nay hẳn là anh La còn chưa an bài đến. Có điều em nhớ rõ hôm trước anh ấy có nói, hành trình đầu năm sau đều xếp đầy rồi, làm sao vậy?”

Thang máy vững vàng đi lên, giọng nói trầm thấp tao nhã của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên: “Anh muốn cùng em đóng phim của Hult.”

Nghe xong lời này, Dung Hủ nhướn mi: “Sáu tháng cuối năm sau… Tần tiên sinh, em không thấy là, đến lúc đó em còn làm vai phụ cho anh.” Dừng một chút, cậu lại suy tư nói: “Có điều phim hai nam chính thì có thể suy xét, bộ phim hai nam chính của James và Hughes năm trước cũng rất kinh điển.”

Nói đến đây, Dung Hủ mới nhớ: “Phim của Hult tiên sinh rốt cuộc là phim gì, phải trù bị lâu như vậy?”

Tần Trình cong môi: “Không nói cho em biết.”

Dung Hủ mãnh liệt sửng sốt, cậu quay đầu, tỉ mỉ đánh giá người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh. Thật lâu sau, cậu khẽ cười một tiếng: “Có âm mưu, thế mà lại không nói cho em.”

Tần Trình hạ mắt, trấn định nói: “Cơ mật thương nghiệp. Cơ mà muốn nói… cũng không phải là không thể được.”

Dung Hủ ý vị sâu xa nở nụ cười: “Có điều kiện ư?”

Hai người cất bước đi ra thang máy, đã cách cửa phòng rất gần, Tần Trình đưa tay kéo kéo cà vạt của mình. Trên khuôn mặt thanh lãnh tuấn lãng không có một chút biểu tình, dù là trong cameras hành lang khách sạn, thì cũng chỉ có thể nhìn thấy vị ảnh đế thế giới ấy vẻ mặt tự nhiên, chỉ đang đi lại bình thường, hoàn toàn không biết, vị Tần tiên sinh nhìn như ra vẻ đạo mạo đó, giờ phút này đang nói lời nói hết sức lưu manh: “Chấp nhận hối lộ, thêm… chấp nhận sắc dụ.”

Tần Trình chậm rãi dừng bước, lúc đứng ở cửa phòng Dung Hủ, hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thiếu niên trước mặt, vừa vặn là góc chết cameras, không cách nào quay được biểu tình hiện tại của hắn. Mà ở trong mắt Dung Hủ, chỉ thấy người đàn ông đó nhẹ nhàng cong môi, cười nhạt nhìn mình.

Bốn năm trước Tần Trình từng quay một bộ phim điện ảnh, là một bộ phim hành động thương nghiệp. Trong bộ phim đó, hắn đã từng có một cảnh rơi xuống nước chạy trốn, khi hắn từ trong nước nhảy lên, mái tóc bị dòng nước ướt nhẹp dính thành lọn, mềm nhẹ rũ trên gương mặt lạnh lùng tự phụ, hắn hơi hơi nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn khán giả ngoài màn hình, cấm dục lạnh lùng.

Cảnh này là cảnh kinh điển của phim đó, bị rất nhiều fan xem như tài liệu cắt nối biên tập video, cắt vô số lần.

Nhưng hôm nay, Dung Hủ chứng kiến được, lại là một Tần Trình cấm dục rồi lại khêu gợi. Trong cặp mắt phượng thâm thúy kia cất giấu gió lốc sắp bùng nổ, hương vị hormone nam tính mạnh mẽ tràn ngập giữa mũi cậu, gợi cảm đến độ khiến người ta nhịn không được ngừng thở, gần như có thể làm cho bất cứ người nào không kiềm lòng nổi mà sa vào.

Nhưng mà, Dung Hủ lại sờ sờ môi, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Thân là một tra nam, em còn không biết, em có kỹ năng sắc dụ này đó?”

Đồng thời khi nói chuyện, Dung Hủ lấy thẻ phòng ra, quét thẻ mở cửa. Cậu lui về phía sau một bước đến gần cửa phòng, hơi hơi nghiêng đầu, sợi tóc mảnh liền từ một bên rũ xuống. Cậu cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở trong phòng, mắt mang ý cười nhìn người đàn ông cách một bước.

Lúc Dung Hủ nói đến cái từ “tra nam”, hết thảy không khí kiều diễm hầu như đều mất sạch. Tần Trình kinh ngạc nhìn thiếu niên nhà mình, mày nhíu lại, trong đầu suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, lại làm thế nào cũng không rõ tra nam rốt cuộc là có ý gì.

Dung Hủ đứng ở trong cửa phòng, cười nói: “Vào.”

Vốn dĩ Tần Trình tính đêm nay ở trong phòng Dung Hủ, hai người bạn có quan hệ tốt hiếm khi gặp mặt, ngủ cùng một phòng không có gì ghê gớm, bị người ta phát hiện cũng có lý do. Nghe xong lời Dung Hủ nói, hắn theo bản năng nâng bước vào phòng, không để lời Dung Hủ nói vừa rồi ở trong lòng.

Áo sơ mi hơi hơi mở ra lộ ra xương quai xanh cao thẳng của người đàn ông, Tần Trình tiến vào trong phòng, chân chính rời khỏi phạm vi quay phim của cameras, một bàn tay hắn chống trên vách tường, cúi người xuống, môi mỏng khẽ cong, âm thanh khàn khàn nỉ non tên người yêu: “Tiểu Hủ…”

Nhưng mà ngay sau đó, Dung Hủ lại mỉm cười nói: “Loại chuyện sắc dụ này, em làm không được. Nhưng mà em nghĩ, nữ thần quả cam… có lẽ có thể làm mẫu cho em nhỉ?”

Ý cười bên môi ngưng bặt.

Gần như theo bản năng, Tần Trình xoay người muốn rời đi, nhưng cổ tay Dung Hủ dùng một chút lực, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại phía sau hắn.

Tần Trình: “…”

Dung Hủ: “^_^ ”

Thiếu niên cúi người tiến lên, người đàn ông liền lui ra sau. Sau lưng Tần Trình tựa trên ván cửa gỗ lim lạnh như băng, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên ở trước mắt, liền thấy Dung Hủ vươn ngón tay, khều cằm hắn lên, mờ ám vuốt ve. Ánh mắt lập lòe, hơi thở nóng bỏng hấp dẫn từ trong môi thiếu niên chậm rãi phả ra, từng chút một phả lên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của người đàn ông.

Giọng nói kia là thứ Tần Trình thích nhất, nhu hòa ấm áp, như gió mát ngày xuân. Nhất là khi dục vọng nồng nhất, tình đến chỗ sâu gọi tên của mình, âm cuối khẽ nâng, khàn khàn mềm mại, có thể làm cho hắn tức khắc lên đỉnh.

Nhưng giờ phút này, Tần Trình lại căn bản không rảnh thưởng thức giọng nói đó, thậm chí khi đối phương hô lên tên của mình, cũng chỉ có thể cứng còng thân thể, mặc cho đối phương nâng cằm mình, đùa giỡn, sau đó nghe lời nói của đối phương, bất lực trợn to hai mắt.

“Tần Trình… a đúng, nữ thần quả cam, sắc dụ như thế nào, anh dạy em… có được không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.