Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 132: Chương 132: Thanh danh




Hôm sau, khắp mọi nơi ở Hi thành đều lan truyện chuyện của Liễu tiểu thư Sở quốc, bởi vì Liễu Thiến Thiến bị đút dược của Hứa Phi Sương bào chế, cho nên nói tất cả chuyện khắc sâu ở trong lòng bao nhiêu năm nay nói ra, chuyện tốt hay là chuyện xấu cũng đều nói.

Ở dưới sự cố ý hỗ trợ của người phủ công chúa, có rất nhiều người đã chính tai nghe được một số bí mật giới quý tộc.

Thần Tịch đối với chuyện tình lớn nhỏ của Liễu Thiến Thiến không có gì để nói, nàng ta nói ra tất cả những chuyện hãm hại những nữ nhân ái mộ và tới gần Sở Mục Nhiên, điều bất ngờ nhất là nàng ta nói Thái tử Sở quốc cũng không tệ, nhưng mà, nàng ta thích nhất vẫn là Sở Mục Nhiên, cho nên muốn gả cho Sở Mục Nhiên, về phần Thái tử thì cứ coi như một tri kỷ, lời này, làm cho những người nghe xong đều khinh bỉ không thôi, không thể nghĩ tới được đường đường quốc cữu gia lại dạy dỗ ra một nữ nhi vô sĩ như vậy.

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều nói ra, rất nhanh thanh danh của Liễu Thiến Thiến liền truyền khắp Hi thành, cũng rất nhanh truyền tới tai Liễu gia tại Sở quốc.

Liễu quốc cữu nhận được tin tức thì tức giận không kiềm chế được, hận không thể bỏ cái nữ nhi kia, nhưng mà, hắn biết rõ, không có khả năng nữ nhi tự mình nói ra, nhất định là có người sử dụng thủ đoạn nào đó để cho nữ nhi bôi xấu mình.

Người bị hiềm nghi đầu tiên tất nhiên chính là Xích Dương công chúa Cung Thần Tịch!

Hoài nghi điều này, ngay lập tức hắn kêu thê tử tiến cung tìm Hoàng hậu khóc lóc kể lễ, hy vọng Hoàng Hậu ra mặt giải quyết chuyện Tiêu Dao Vương, Liễu gia không thể đánh mất mặt mũi như vậy được!

Hoàng Hậu Sở quốc ở trong cung nhận được tin tức thì thái độ cũng khác thường, hung hăng ném một bộ tách trà, vì sao, vì sao lại như vậy! Cung Thần Tịch muốn kết hôn với con trai của nàng, nàng đã phải nén giận, bởi vì đó là do con tự nguyện, nhưng mà, vì sao nàng ta lại muốn hủy chất nữ của mình!

*Mai: đôi khi Mai thật nhịn không được, vì sao trên đời lại có loại não người như vậy. Làm chuyện xấu còn muốn người ta để yệ cho mình làm sao.

Cho dù Thiến Thiến náo loạn, cũng là do nàng ta đoạt vị hôn phu của Thiến Thiến trước, nếu không phải nàng ta xuất hiện, nàng khẳng định sẽ để cho nhi tử thú Thiến Thiến làm chính phi.

Quốc cữu phu nhân vuốt nước mắt hướng về phía Hoàng Hậu khóc lóc, nói: “Hoàng Hậu nương nương, người nói đi, về sau Thiến Thiến nhà thần phải làm thế nào? Bị người ta hại thành như vậy đã không còn thanh danh, về sau...... Ô ô...... Hoàng Hậu nương nương người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi nhà thần!”

“Quốc cữu phu nhân đừng thương tâm, việc này bản cung nhất định sẽ cho Liễu gia các ngươi một cái công đạo!”

“Ô ô. Cám ơn Hoàng Hậu nương nương, chỉ sợ Thiến Thiến...... Cả đời này......”

Hoàng Hậu thở dài. Đều do Mục Nhiên không nhận thức được rõ người khác, Cung Thần Tịch kia có cái gì tốt, một công chúa đã cưới vài người phu thị, dựa vào cái gì còn muốn con trai của nàng, nữ nhân tốt như Thiến Thiến lại không cần. Lại cứ muốn một công chúa như nàng ta! Thật đáng giận!

Như vậy, Sở quốc Hoàng Hậu đổ nổi hận lên Cung Thần Tịch, Liễu gia cũng hận Xích Dương công chúa. Đương nhiên, bọn họ cũng có oán khí với Tiêu Dao Vương. Bất quá bởi vì cùng một nhà với Hoàng Hậu nên chỉ có thể nhịn xuống.

......

Lúc Sở Mục Nhiên nhận được thư do chính tay Hoàng hậu Sở quốc viết thì sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ một chút hắn liền đưa thư cho Thần Tịch xem.

Thần Tịch nhìn người nào đó nhận được thư nhà xong thì buồn bực, trên thư. Hoàng Hậu Sở quốc hung hăng khiển trách nàng, nói nàng không hiểu hiếu đạo vân vân, còn nói Sở Mục Nhiên phải cẩn thận lo lắng hôn nhân đại sự. Đương nhiên, quan trọng nhất phải cho Liễu Thiến Thiến một danh phận, không thể để Liễu Thiến Thiến bị hủy được.

“Công chúa. Ngươi cảm thấy phải làm như thế nào?”

“Sơn nhân đều có diệu kế, nhưng mà, ngươi không thèm để ý mẫu hoàng ngươi tức giận sao?”

Sở Mục Nhiên bĩu môi, rất là lạnh nhạt trả lời một câu: “Bà ấy tức giận ta sẽ cao hứng, công chúa cứ việc làm đi.”

Có Sở Mục Nhiên tỏ rõ thái độ. Rất nhanh liền Thần Tịch tuyên bố một cái chiếu cáo, tuyên bố ở Hi thành. Dùng danh nghĩa Xích Dương công chúa chiếu cáo một sự kiện.

Nội dung đại khái là nói Hoàng Hậu Sở quốc gởi thư nói Sở quốc Liễu Thiến Thiến tiểu thư Liễu gia phẩm tính ôn lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa linh tinh, sau đó Xích Dương công chúa cảm thấy Hoàng Hậu Sở quốc hẳn là một người thông tuệ, cho nên vài ngày trước Liễu Thiến Thiến nói những câu kia có lẽ bị quỷ nhập, nay Liễu gia tiểu thư đã được an toàn đưa về Sở quốc, cho nên, mong mọi người quên tất cả những chuyện vài ngày trước, không nên hiểu lầm Liễu gia tiểu thư thiện lương, đồng thời nói dân chúng Hi thành không được bàn luận việc này nữa.

Chiếu cáo này vừa ra, Hoàng Sở quốc Hậu tức giận tới mức thiếu chút nữa đã ngất xíu, Sở Mục Hàm khuyên giải an ủi một thời gian mới bình ổn được tức giận của Hoàng Hậu.

Hắn chỉ có thể dựng thẳng ngón cái lên nói Xích Dương công chúa đủ ác độc!

Chiếu cáo này phỏng chừng như cho Hoàng Hậu mặt mũi, nói Hoàng Hậu là người thông tình đạt lý, Hoàng Hậu nói Liễu Thiến Thiến có tri thức hiểu lễ nghĩa cho nên nàng cũng cho rằng những việc làm lúc trước của Liễu Thiến Thiến là ma chướng, không phải sự thật.

Tuy nhiên, những người danh môn quý tộc của Sở quốc, ai chẳng biết bản tính của tiểu thư Liễu gia, chỉ cần dụng tâm tra một chút kết quả. Hoàng Hậu không phân rõ phải trái cũng có thể hiểu, căn bản không cần nàng nói thêm gì cả. Đời này của Liễu Thiến Thiến xem như chân chính bị hủy, danh môn thế gia tuyệt đối sẽ không muốn nàng ta.

“Thái tử, Liễu sườn phi cầu kiến.”

Sở Mục Hàm vẫy vẫy tay, “Kêu nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi, gia có việc phải xử lý.”

“Vâng.” Người gác cổng cung kính mời một vị tiểu thư Liễu gia gả cho Thái tử rời đi.

Sở Mục Hàm thở dài một tiếng, Cung Thần Tịch là người khiến hắn cảm thấy hứng thú, đáng tiếc, vì sao Tam đệ lại coi trọng nàng, nếu là người khác coi trọng, hắn nhất định sẽ không lùi bước.

Chỉ có Tam đệ, hắn (SMH) cần tài lực của hắn (SMN), cũng cần phải biểu hiện tình cảm huynh đệ.

Buông tay thật sự có chút không nỡ, lấy sự thông minh của Cung Thần Tịch hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Thái tử phi của hắn, cùng hắn đứng ở trên cao nhận sự cúng bái của người trong thiên hạ.

......

Hi thành, phủ công chúa, lúc này Thần Tịch đang thảnh thơi hưởng thụ, Lâm Tuấn Thần đang đọc sách, Sở Mục Nhiên đánh đàn cho nàng nghe, bên cạnh lại có đồ ăn vặt, nàng tĩnh dưỡng thật thích ý.

Từ sau khi nàng phát chiếu cáo thì Sở Mục Nhiên càng ngày càng chăm sóc tỉ mỉ cho nàng, nhìn trong mắt người khác thì là một người bị thê quản nghiêm, Thần Tịch nói một hắn sẽ không nói hai, lại còn cười đến sáng lạn, làm việc gì cũng đều quay xung quanh Thần Tịch.

Hơn nữa buồn bực nhất chính là Lâm Tuấn Thần, hắn cơ bản chính là không khí, Tiêu Dao Vương người ta căn bản không thèm nhìn hắn đọc sách.

Sờ sờ tay nhỏ bé, hay thân ái khuôn mặt (ý alf thơm nhẹ lên mặt), hắn ta thường xuyên làm nhất, làm lại cứ như đúng lí hợp tình. Xích Dương công chúa tức giận thì cũng trong thời gian một ly trà cũng bị hắn chọc tới mức dở khóc dở cười, cuối cùng bất đắc dĩ lại tha cho hắn.

Lâm Tuấn Thần cảm thấy chính mình càng ngày càng bị dày vò, nhìn người ta ân ái, hắn cảm thấy cơn tức lại bay lên.

Một ngày, lúc Sở Mục Nhiên lại hôn trộm được một cái, Lâm Tuấn Thần thật sự chịu không nổi, chủ động xin đi giết giặc, nói: “Công chúa, ta thấy Sở công tử có thể giải buồn cho công chúa thật tốt, không bằng để ta trở về quân doanh dạy học đi!”

Thần Tịch lấy sách trong tay hắn không một chút do dự ném về phía Sở Mục Nhiên, vừa vặn ném trúng đầu Sở Mục Nhiên, “Ôi, công chúa, ngươi muốn mưu sát chồng à!”

“Câm miệng, ngươi đổi vị trí với Tuấn Thần, cầm nghệ của Tuấn Thần cũng không tệ, ngươi tới đọc sách cho ta nghe, đừng ầm ỹ tới ta!”

Sở Mục Nhiên nhìn Lâm Tuấn Thần liếc mắt một cái bĩu môi, “Ta cũng không tin cầm nghệ của hắn tốt hơn so với bản công tử! Bản công tử vào Nam ra Bắc, không biết cùng bao nhiêu cao thủ cầm nghệ bàn luận!”

“Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ngươi là một thương nhân mà đi đòi học văn vẻ, Tuấn Thần lại là một người văn nhân chân chính.” Đồng thời là một gián điệp biết ngụy trang văn nhân, một câu này Thần Tịch tự nhắc nhở trong lòng mình.

Nếu không phải nàng tự mình hạ độc để cho mấy nam nhân này nói ra sự thật, thật sự nàng chưa tưng nghĩ qua Lâm Tuấn Thần là gián điệp của Sở quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.