Con Yêu! Chúng Ta Chạy Trốn Đi

Chương 8: Chương 8




Bác sĩ bình tĩnh nhìn chúng tôi như chuyện thấy chúng tôi ngạc nhiên không có gì lạ, có lẽ bà đã gặp rất nhiều trường hợp này rồi. Bà vẫn nói giọng nhẹ nhàng nhưng tim tôi đang run lên từng đợt.

- Chuyện này sẽ rất dễ xảy ra khi các cháu quan hệ không dùng biện pháp an toàn. Hạ Thảo, thai nhi của cháu đã được hơn mười tuần rồi. Thai phát triển khỏe mạnh và cháu đang mang song thai. Do cơ thể cháu đang cố thích ứng với việc mang trọng trách này nên có phản ứng như nôn nghén, mệt mỏi và buồn ngủ là chuyện bình thường. Có nhiều người còn phản ứng mạnh hơn cháu. Cháu về chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi hợp lý là được. Vì cháu mang song thai mà không biết cho nên hai tuần nữa cháu quay lại đây bác sẽ làm một số tresteat cho cháu.. Bla.. Bla..

Tai tôi như ù đi không nghe rõ bác sĩ nói gì, tôi thất hồn lạc phách về nhà, vào phòng nằm trên giường không biết nên làm thế nào. Phan Ngọc vào phòng thấy tôi như vậy thì cũng không dám nói gì, nó nằm cạnh tôi và ôm lấy tôi. Cảm nhận cơ thể mềm mại của Phan Ngọc, tôi không nhịn được nữa đã khóc lên. Tôi cảm nhận cái vỗ lưng nhè nhẹ của con bạn an ủi nhưng thật sự điều này đã vượt qua sức chịu đựng của tôi.

Chẳng biết tôi khóc bao lâu, cũng do mệt mỏi nên tôi đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy, ra phòng ngủ thấy con bạn đang nấu cơm. Thấy tôi nhòm vào phòng bếp, nó nhìn tôi với nụ cười gượng gạo. Phan Ngọc cố tỏ ra không có gì chuyện gì nói với tôi,

- Em yêu, dậy rồi à? Em đi rửa mặt đi, có nước nóng đấy, tắm chút cũng được. Đại ca sắp xong rồi.

Tôi vẫy tay với con nhóc, thật sự tôi cũng không biết nên nói với nó như thế nào về bố bọn trẻ. Tôi vào nhà tắm nhìn bản thân tiều tụy trong gương, mái tóc rối tung vì mới ngủ dậy. Khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt sưng húp lên. Trên khóe mắt vẫn còn vương nước. Tôi lại cúi nhìn cái bụng của tôi, nơi đang chứa hai sinh linh nhỏ bé. Tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi thở dài, vùi mặt vào làn nước ấm như muốn nó rửa sạch những muộn phiền đang chất chứa trong lòng tôi. Tôi biết ăn nói với bố mẹ ra làm sao, lần này tôi đã gây ra chuyện động trời rồi.

Sao tôi lại đãng trí đến vậy, tại sao lại không nghĩ đến biện pháp bảo vệ mình khi sự việc đã xảy ra? Tôi có phải đứa trẻ lên ba đâu, thời đại công nghệ thông tin suốt ngày ra rả bên tai các biện pháp phòng tránh thai, chuyện quan trọng vậy mà tôi bỏ qua không một tia tin tức.

Tôi trách Quân Tiếu một thì giận bản thân mình mười, nếu tôi không uống nhiều rượu, không đi nhầm phòng thì tốt biết mấy. Hoặc chuyện đã xảy ra tôi phải nghĩ biện pháp phòng tránh thai mà không phải trốn trong nhà ru rú như thế.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì có tiếng đập cửa của Phan Ngọc.

- Thần kinh thô! Ăn cơm.

- Xong đây.

Tôi cuống cuồng đứng dậy mặc quần áo, chợt nhớ ra mình đang mang hai bảo bối trong bụng nên động tác lại chậm lại từ từ mặc. Tôi bước ra nhà tắm đã thấy Phan Ngọc ngồi bên bàn cơm, tôi nhìn ra ngoài, trời đã tối lắm rồi. Tôi nhận ra con bạn đang cố tỏ ra tự nhiên chắc nó sợ gây áp lực cho tôi. Tôi ngồi xuống đối diện nó, cầm bát cơm lên tôi đắn đo rồi nói với Phan Ngọc.

- Đại ca, em sẽ kể về bố những đứa trẻ. Em xin lỗi đã không nói cho đại ca biết nhưng em...

- Ăn cơm, trong giờ ăn không nói chuyện gì khác. Đại ca biết em không phải là người nông nổi. Bây giờ cứ ăn đã, em còn ăn vì tụi nhỏ, có gì thì ăn xong hãy nói.

Phan Ngọc cắt ngang lời tự thú của tôi, tôi cảm kích nó lắm. Tôi biết trong lúc này không thể giấu được nữa, tôi cần đối mặt với thực tế, đối mặt với sai lầm bản thân. Chuyện đã nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của tôi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Vì chăm sóc bà bầu mới là tôi nên Phan Ngọc đã nấu những món ăn thanh đạm. Các món ăn tránh nhiều dầu mỡ nhưng lượng dinh dưỡng lại khá nhiều như: Sườn non rim lá chanh, đậu nhồi thịt, canh cua nấu bầu, rau muống luộc và một quả trứng gà luộc. Tôi nhìn chúng trên bàn mà lòng thoải mái hơn rất nhiều. Bây giờ tôi không chỉ ăn cho tôi mà còn ăn cho các con nữa. Tôi cố gắng làm mình ăn nhiều hơn so với hàng ngày.

Mặc dù các con đến trong trường hợp ngoài ý muốn nhưng tôi sẽ vẫn giữ lại bọn nhỏ. Tôi rất yêu trẻ con, tôi đều muốn nói chuyện với trẻ con trong các trường hợp tôi gặp. Có lẽ do thái độ thân thiện nên tôi chiếm được cảm tình bọn nhỏ rất tốt. Trẻ con đáng yêu như thế, không lý do gì tôi lại từ bỏ con mình. Có lẽ trong tương lai chúng sẽ đảo lộn cuộc sống của tôi (bây giờ cũng đảo lộn rồi) tôi vẫn sẽ luôn yêu chúng.

Sau khi dọn dẹp xong, Phan Ngọc ngồi cạnh tôi nghe tôi kể làm sao bọn nhỏ được xuất hiện. Con bạn tôi hối hận mãi vì đã để tôi uống rượu rồi bỏ mặc tôi một mình dọn tàn cuộc bữa tiệc. Tôi phải an ủi mất một lúc lâu, con bé mới đỡ chút. Cái vẻ mặt áy náy của nó làm tôi không nhịn được muốn tấu nó một trận.

Khi tôi nói đến chuyện cố gắng chạy trốn Quân Tiếu và anh vẫn giữ liên lạc với tôi hàng ngày như thế nào. Nó đã sồn sồn cốc mấy cái vào trán tôi bảo tôi ngốc, có chết cũng thay đổi không được thần kinh bị thô.

- Em yêu, gọi anh ta vào đây đi. Đại ca thấy anh ta là người có trách nhiệm. Việc này phải báo cho anh ta biết.

- Đại ca, em không biết nói gì? Liệu Quân Tiếu có tin lời em nói không?

- Không tin cũng phải tin. Em gọi đi.

Dưới sự thúc giục của Phan Ngọc, tôi bấm máy gọi cho Quân Tiếu, đây là lần đầu tiên tôi gọi cho anh, cũng là người đàn ông đầu tiên tiếp xúc nhiều ngoài bố tôi. Tim tôi đập loạn xạ, hồi hộp và lo lắng đan xen khiến tôi căng thẳng. Bình thường anh rất ít khi gọi cho tôi, anh luôn nhắn tin, chỉ lúc nào anh bảo muốn nghe giọng tôi nói vì không chịu nổi nỗi nhớ anh mới gọi. Chuông chưa reo đến tiếng thứ hai đã nghe thấy giọng anh ngạc nhiên ở đầu dây bên kia. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

- Hạ Thảo?

- Quân Tiếu, em có chuyện muốn nói với anh.

- Em nói đi.

Tôi nghe thấy giọng nói căng thẳng và gấp gáp của anh thì bản thân thấy đỡ hồi hộp hơn. Lúc này, tôi lại không biết nên nói như thế nào với anh, chuyện này thật khó xảy ra. Tôi thấy xấu hổ và khó mở miệng.

- Em.. Em.. không biết phải nói như thế nào?

- Em cứ bình tĩnh, em muốn nói với anh điều gì? Em chỉ cần nhớ, dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ ở bên em.

Giọng Quân Tiếu nhẹ nhàng và dịu dàng quá, đúng vậy, anh vẫn nói sẽ luôn ở bên tôi từ trước tới giờ, chỉ là tôi chưa bao giờ tin vào điều đó thôi. Tôi nghĩ anh muốn kết hôn với tôi ngay sau hai lần gặp thì anh là kẻ bệnh hoạn hoặc là kẻ biến thái mà thôi. Tôi chưa từng tin vào anh, tôi hít sâu một hơi và quyết định tin vào anh và tin vào lần quyết định này.

- Em.. Em có thai rồi. Là con của chúng ta.

- Em nói gì?

Tôi nghe thấy Quân Tiếu hỏi lại thì căng thẳng, liệu anh có tin lời tôi nói không? Vì mở miệng lần đầu đã nói nên lần này tôi trả lời dứt khoát.

- Chúng ta có con rồi. Thai song sinh.

Tôi nghe thấy tiếng rơi vỡ cốc ở đầu dây bên kia và giọng nói đối thoại vọng ra từ đầu dây bên kia truyền tới.

- Tiếu, có chuyện gì thế con? Con đi đâu, tới giờ ăn cơm rồi

- Con đi tìm con dâu cho mẹ.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy và giọng nói gấp gáp của Quân Tiếu.

- Hạ Thảo, em ở yên đấy cho anh. Em chỉ cần giữ sức khỏe tốt là được, anh sẽ xuống Nha Trang ngay lập tức. Đợi anh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Tôi còn chưa kịp nói gì anh đã tắt máy, tôi quay qua nhìn Phan Ngọc không hiểu ra sao.

- Tắt máy rồi.

Thấy tôi chỉ nói được vài câu đã cúp điện thoại, Phan Ngọc khó hiểu hỏi tôi.

- Sao lại tắt máy sớm thế? Anh ta nói như thế nào?

- Anh ấy bảo mình ở yên đấy và sẽ tới đây ngay.

- A, là thế sao. Thần kinh thô, đại ca nghĩ lần này em nên nắm bắt cơ hội. Em cũng nên mài dũa dây thần kinh lại rồi. Hai mốt năm qua, đại ca cũng chứng kiến ít nhất ba mươi tên đơn phương em. Lúc đầu đại ca còn nghi ngờ giới tính của em, chỉ sợ em là less thôi.

- Có đại ca là less, cả nhà đại ca là less.

- No, no, no cả nhà đại ca đều bình thường.

Phan Ngọc lắc lắc ngón tay trước mặt tôi rồi bỗng dưng con bé gí sát mặt nó vào mặt tôi khiến tôi căng thẳng. Tôi không đoán được lý do làm sao con bạn tôi lại dựa gần tới vậy.

- Làm.. Làm sao? Đại ca cả ngày em bị căng thẳng lắm rồi. Trái tim bé bỏng của em sắp không chịu được rồi.

- Hạ Thảo, em cũng giấu kĩ thật. Em nói đại ca là ta đây nên xử lý em như thế nào đây?

Con bạn bẻ ngón tay rôm rốp, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nhìn tôi. Tôi dựa sát vào sô pha, cổ họng “ực” một tiếng, chuyện này là tôi đuối lý.

- Không phải em không muốn nói, chỉ là chuyện quá mất mặt, em không muốn nhắc lại.

- Chuyện lớn như vậy mà em giấu được, em giỏi, giỏi lắm.

Con bạn vươn ma trảo vào người tôi, tôi không sợ trời không sợ đất nhưng tôi có máu nhột trong người rất nặng, tôi cười khanh khách xin tha. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

- Đại.. Ca.. Ha ha, em.. Xin.. Ha ha.. Lỗi, lần.. Ha ha.. Sau không dám nữa.. Haha. Em.. Đang.. Ha ha mang bầu.. Ha ha.

Con bạn tôi nghe vậy dừng tay ngay lập tức. Phải nha, bây giờ tôi có lá bùa là hai bảo bối đây này. Lợi ích thứ hai từ lần mang thai này và tất nhiên lợi ích thứ nhất chính là bữa tối đó.

Do mang thai mệt mỏi nên tôi ngồi nói chuyện một lúc đã buồn ngủ, Phan Ngọc ép tôi uống một ly sinh tố hoa quả to mới tha cho tôi đi gặp chu công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.