Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 107: Chương 107: Xấu hết chỗ chê




Bà Lục vốn cũng không phải thật lòng thật dạ muốn định chế trang sức, đó chỉ là cái cớ để con trai bà đi xem mắt mà thôi.

Hơn nữa vừa rồi, phản ứng kịp thời của Tô Cẩm Tinh cũng đã cứu sống bà ấy.

Xét cho cùng, bà Lục cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối nhân xử thế cũng hiền hậu, bà nói: “… Năm trăm bộ thì không cần thiết đâu, chỉ cần giúp tôi định chế một bộ là được rồi. Hai đứa con trai của tôi, đứa này độc lập hơn đứa kia. Trong lòng con trai cả thì ôm ấp mãi một người phụ nữ, tương tư người ta suốt bảy tám năm. Con trai út thì lại muốn chọc giận tôi, bao nhiêu năm qua chẳng hẹn hò với cô gái nào cả…”

Lục Đình cãi lại: “Mẹ, con đã nói rồi, nhà chúng ta có anh cả sinh người thừa kế nhà họ Lục là được rồi. Con không muốn kết hôn, bởi vì phụ nữ quá phiền phức.”

Bà Lục dường như cũng đành chấp nhận số phận, lắc đầu cười chua chát: “Các con lớn rồi, mẹ không quản các con được nữa, đành tùy theo các con thôi. Nhưng mà… nữ thiết kế này dù sao cũng đã cứu mẹ một lần, cho nên về tình về lý thì mẹ cũng nên cảm ơn một chút.”

Lục Đình gật đầu: “Chuyện này con biết, con sẽ thêm tiền công cho cô ấy.”

“… Được rồi.” Bà Lục đứng lên nói: “Vậy mẹ đi trước.”

Bà Lục vừa ốm dậy, mặt mũi trông vẫn còn vàng vọt, Lục Tước vội vàng bước tới đỡ bà: “Mẹ, con đưa mẹ về.”

“Ừm.”

Lục Tước quay đầu nhìn Tô Cẩm Tinh thật sâu, dường như còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói một lời, chỉ có thể tập trung đỡ bà Lục từ từ rời đi.

Hai người đi xa, Lục Đình đút tay vào túi, từ từ lắc lư vòng quanh người Tô Cẩm Tinh: “Chậc chậc chậc, để tôi nói nhé, cho dù anh trai tôi có bị Hà Hiểu Hiểu đó mê hoặc thì anh ấy cũng sẽ không bị một người phụ nữ bình thường như cô hấp dẫn đâu. Ít nhất anh ấy cũng có khiếu thẩm mỹ bình thường, nên tôi có thể yên tâm.”

Tô Cẩm Tinh không muốn tốn miệng lưỡi với ông chủ này, bây giờ cô có thể hiểu rằng mặc dù Lục Đình rất tài năng trong lĩnh vực thiết kế trang sức, nhưng từ trong xương anh ta vẫn là một cậu ấm nhà giàu nổi loạn mà thôi.

Hiện tại cô chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân, kiếm tiền của mình, buổi tối tan làm thì về sớm với bọn trẻ, những chuyện này quan trọng hơn tất cả.

Ngoài ra… Lục Tước không phải là tiên sinh.

Đây là một tin vui đối với cô, sau này khi đối mặt với Hiểu Hiểu cô sẽ không cảm thấy có lỗi nữa. Thậm chí nếu có thể cô vẫn muốn giúp hai người họ giải quyết hiểu lầm, có lẽ có thể thử bắt đầu lại lần nữa.

“Nè, tôi đang nói chuyện với cô đó, em gái gọng đen.” Thấy Tô Cẩm Tinh chẳng ho he gì, Lục Đình có hơi mất kiên nhẫn.

Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Tổng giám đốc Lục gọi tôi là gì?”

“Em gái gọng đen, sao nào, không đúng à?” Lục Đình chỉ vào chiếc kính gọng đen của cô rồi cười cợt: “Tôi thực sự không ngờ rằng cô lại có tài thiết kế trang sức như vậy, hẳn là một người rất biết phối đồ mới đúng, chẳng ngờ cô lại vẫn đeo cái kính gọng đen cũ kỹ và xấu xí này. Làm ơn, bây giờ học sinh cấp ba cũng không thèm đeo loại kính này đó được chưa? Chiều nay đi gặp khách hàng thì mau tháo nó ra cho tôi! Không biết trang điểm thì tôi sẽ tìm người giúp cô! Nếu không để khách hàng người ta nhìn thấy thì còn tưởng rằng chỗ chúng ta không phải công ty thiết kế trang sức, mà là một trường luyện thi đại học đấy!”

… Cái miệng của Lục Đình đúng là quá độc địa.

Chẳng trách Hà Hiểu Hiểu lại phàn nàn với cô rằng lời nói của Lục Đình là những lời cay độc nhất trên đời.

“Tổng giám đốc Lục, chiều nay còn khách hàng nữa à?”

“Có chứ.” Lục Đình nói: “Là một khách hàng rất khó tính nữa là đằng khác. Các nhà thiết kế khác không muốn tiếp nên cô đi thử vận may ha?”

Tô Cẩm Tinh nói: “Nhưng hiện tại tôi đã tiếp Lục Tước và bà Lục rồi, đã có hai đơn đặt hàng này, nếu tôi mà nhận nữa…”

Lục Đình cười khà: “Bộ trang sức của anh trai và mẹ tôi thì không vội. Chăm sóc khách hàng trước mắt quan trọng hơn.”

Nói rồi, anh ta chán ghét liếc nhìn cô, xua tay nói: “Cô mau tháo kính ra cho tôi đi. Trong giờ nghỉ trưa tranh thủ đi mua một bộ váy đẹp hơn tí, trang điểm thật đẹp rồi theo tôi đi gặp khách hàng.”

“… Được.”

“Có vấn đề gì nữa không?”

Tô Cẩm Tinh hỏi: “Vậy tôi đi gặp khách hàng xong thì thay lại bộ đồ ban đầu nhé?”

Suy cho cùng, anh ta không thích phụ nữ quá xinh đẹp, mình xấu xí một chút cũng an toàn hơn.

“Xì, được rồi, nếu cô thích thì cứ thay lại đi. Chỉ cần năng lực nghiệp vụ của cô được thông qua thì mọi thứ khác tùy cô.”

Khi Tô Cẩm Tinh bước ra khỏi phòng chờ VIP còn nghe thấy Lục Đình lẩm bẩm sau lưng: “…Thật đúng xấu hết chỗ chê mà…”

Quản lý Tần đang đứng bên ngoài cũng nghe thấy những lời này.

Anh ta an ủi Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, tổng giám đốc Lục là người nóng tính như vậy, cô đừng để trong lòng nhé.”

Tô Cẩm Tinh nhếch miệng cười: “Không sao, người làm nghệ thuật thì tính tình đều có chút kỳ quái mà.”

Quản lý Tần rất tán đồng: “Đúng đó đúng đó.”

“Phải rồi, quản lý Tần, tổng giám đốc Lục vừa nói chiều nay sẽ đi gặp một khách hàng. Anh có thể cho tôi biết về khách hàng này không? Tôi càng hiểu khách hàng thì tôi càng có thể thiết kế ra những gì đáp ứng yêu cầu của họ.”

Quản lý Tần gật đầu nói: “Khách hàng lần này là Katrina, một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế. Cô ấy muốn định chế một vài bộ trang sức để phối với quần áo mà cô ấy thiết kế, sẽ sớm được sử dụng cho hội nghị ra mắt thương hiệu quần áo của cô ấy.”

Tô Cẩm Tinh nghe thế thì bối rối: “Một vài? Bây giờ những người tới đặt trang sức đều chơi lớn như vậy sao?”

Quản lý Tần cười phá lên: “Có lẽ trên thế giới này có quá nhiều kẻ giàu có chăng? Bà Lục vừa ra tay đã năm trăm bộ, nhưng Katrina này thì chỉ có mười bộ. Cô hãy cố gắng nhé. Cô cứ nghĩ như thế này, cô hoàn thành nhiều đơn đặt hàng hơn thì tỷ lệ hoa hồng được chia của cô sẽ cao hơn thôi! Tôi nhớ cô đang rất thiếu tiền mà đúng không?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu.

Chỗ cô đang ở, đồ cô đang dùng đều là do tiên sinh một mình ôm đồm, bao gồm mọi chi phí chữa bệnh cho mẹ, đồ chơi, sữa bột cho con đều do tiên sinh chi trả.

Vả lại, trước đây để mua được chiếc nhẫn đó, anh đã tự bỏ ra hơn ba trăm vạn tệ.

Tiên sinh muốn hay không là một chuyện, còn cô có trả lại hay không là chuyện khác. Đây là vấn đề ở thái độ và nhân phẩm.

“Được, quản lý Tần, tôi hiểu rồi.”

Quản lý Tần cười rất hài lòng: “Cố lên nha!”

Trong giờ nghỉ trưa, cô gọi điện thoại cho Hà Hiểu Hiểu.

“Mua quần áo? Được rồi, mua sắm là sở thích của tớ mà, đi dạo một vòng thôi. Tớ nói với cậu này Cẩm Tinh, đã bao lâu rồi cậu không mua quần áo thế? Đã sớm bảo cậu mua thêm mấy bộ rồi mà. Cậu chờ tớ ở công ty đi, giờ tớ tới đón cậu ngay!”

Hà Hiểu Hiểu đến rất nhanh, chỉ hơn mười phút mà thôi.

Nhìn thoáng qua Tô Cẩm Tinh mà cô ấy vẫn chẳng nhận ra, mãi đến khi Tô Cẩm Tinh gõ cửa kính xe thì cô ấy mới kinh ngạc: “… Cẩm Tinh?”

Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Ngay cả tớ mà cũng không nhận ra à?”

Hà Hiểu Hiểu vội vàng giúp cô đẩy cửa xe ghế phụ ra, nhìn cô ưu nhã ngồi lên, thắt dây an toàn, cô ấy vừa tặc lưỡi vừa nói: “Cẩm Tinh, cho dù Lục Đình không thích phụ nữ xinh đẹp thì cậu cũng không cần thiết phải làm bản thân mình ra thành bộ dạng này chứ? Cậu biết không, hiện tại bộ dạng cậu cực kỳ giống…”

Hà Hiểu Hiểu muốn nói nhưng lại thôi.

Tô Cẩm Tinh không quan tâm lắm: “Cực kỳ giống cái gì?”

Hà Hiểu Hiểu nghiêng người thận trọng nói: “Tớ nói nhưng cậu đừng giận nha…”

“Yên tâm đi, tớ không giận đâu.”

Hà Hiểu Hiểu hít sâu một hơi nói: “Rất giống dì giúp việc của nhà tớ.”

“Thật sao?” Tô Cẩm Tinh nhìn vào gương chiếu hậu, bất giác cau mày.

Hôm nay khi đi ra ngoài, cô mặc một bộ quần áo học sinh cũ, phần thân trên đã giặt đến nỗi hơi vàng với ống tay rách, phần thân dưới là quần jean với giày vải, sống mũi đeo kính gọng đen, tóc được buộc một cách tùy tiện.

“Anh ấy đã thừa nhận.”

“Cái gì?” Hà Hiểu Hiểu giật mình: “Chính miệng thừa nhận với cậu?”

Tô Cẩm Tinh thở dài: “Anh ấy thừa nhận, anh ấy không phải là tiên sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.