Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 122: Chương 122: Tiêu Cận Ngôn còn có một anh trai




“Cháu cũng không biết.” Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, ngồi phịch xuống ghế sô pha: “Ông nội, có lẽ Tiểu Tinh Tinh không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, chỉ cần cô ấy có thể sống vui vẻ, cháu sẽ không đi làm phiền cô ấy nữa.”

Ông cụ Tiêu lại sửng sốt, nói: “Cái gì mà không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

“Cô ấy bị ung thư phổi, giai đoạn cuối.”

“Cái gì…”

“Cô ấy đã nói là không muốn gặp lại cháu nữa, đó là nguyện vọng lớn nhất của cô ấy. Trước đây cháu không thể làm gì cho cô ấy, bây giờ… chí ít thì cháu cũng không được gây cản trở cho cô ấy. Lúc cô ấy lấy cháu đã phải chịu rất nhiều khổ cực, những ngày tháng sau này cứ để cô ấy lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn đi.”

Ông cụ Tiêu rơi vào trầm tư một hồi lâu.

Cả phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tắc của con lắc đồng hồ.

Một lúc lâu sau, ông cụ Tiêu mới thở dài đầy tiếc nuối, hỏi: “Vậy cháu định tính thế nào với cô Dương Tuyết Duyệt kia? Bây giờ ai cũng biết chuyện xấu của cô ta rồi, nhưng cô ta đang mang thai đứa con của cháu…”

Nói đến chuyện này, sắc mặt Tiêu Cận Ngôn trở nên trắng bệch.

Ngày hôm đó, lúc ngửi thấy mùi hương kỳ lạ kia, lẽ ra anh phải nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Cận Ngôn, ông hỏi cháu, cháu có thể chắc chắn cái thai trong bụng cô ta là của cháu không?”

Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn lộ ra vẻ chật vật, đáp: “Ngày hôm đó… cháu thật sự không nhớ rõ lắm.”

“Cháu thật hồ đồ!” Ông cụ Tiêu nghiến răng nói: “Đợi cô ta sinh đứa bé ra rồi tính, đi làm giám định ADN. Nếu nó là con cháu thì cháu cũng phải gánh vác trách nhiệm của một người bố, nếu không phải con cháu thì cháu phải lập tức đuổi cô ta đi cho ông!”

“… Vâng.”

Ông cụ Tiêu bất chợt nhìn chằm chằm vào cổ áo anh, hỏi: “Cận Ngôn, cà vạt của cháu đâu?”

Tiêu Cận Ngôn đột nhiên giật mình, sờ cổ áo, mặt cắt không còn giọt máu, không thấy cà vạt của anh đâu nữa.

“Có phải là bị rơi ở đâu đó rồi không?”

“Cháu phải ra ngoài tìm nó đây!”

“Thôi bỏ đi, chỉ là một cái cà vạt thôi mà, đừng tìm nữa.”

“Không được!” Mắt Tiêu Cận Ngôn đỏ lên: “Cháu phải tìm nó!”

Nói xong anh liền lao ra khỏi cửa, nhanh chóng lái xe rời đi.



Ngày đầu tiên Lục Đình không ở công ty, công việc của Tô Cẩm Tinh tiến triển rất suôn sẻ, thuận lợi.

Đơn hàng của Lục Tước không gấp, anh ta và Hiểu Hiểu còn một đoạn đường phải bước qua, cô tập trung vào nghiên cứu một số trang phục mà Katrina gửi đến trước, sau đó dựa theo kiểu dáng và phong cách của trang phục để thiết kế trang sức phù hợp.

Sau một ngày làm việc, cô đã có một số ý tưởng sơ bộ.

Lúc tan làm, cô nhận được điện thoại của Hà Hiểu Hiểu.

“Cẩm Tinh, tớ đang ở trước cửa công ty cậu!”

Lúc Tô Cẩm Tinh ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy xe của Hà Hiểu Hiểu đang đậu ở ven đường, nhưng hình như cô ấy… hơi kỳ lạ.

Tháng chín thành phố H vẫn còn rất nóng, Hà Hiểu Hiểu lại mặc một chiếc váy cổ cao, còn đeo khẩu trang, bọc mình rất chặt chẽ.

Lúc thấy cô đi ra, Hà Hiểu Hiểu vội vàng vẫy tay gọi cô: “Cẩm Tinh!”

Tô Cẩm Tinh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái. Nhìn cô ấy ăn mặc như vậy cô thấy hơi buồn cười, hỏi: “Sao thế này, cậu ở bên đại minh tinh, bây giờ cũng là người nổi tiếng, ra đường cũng có đám săn ảnh bám theo sao?”

Hà Hiểu Hiểu tỏ vẻ hối hận, đáp: “Haizz, cậu đừng nhắc nữa, con người Lục Tước thực sự quá độc địa.”

“Lục Tước ư?” Tô Cẩm Tinh chớp mắt hỏi: “Không phải trước nay anh ta vẫn luôn rất lịch thiệp sao?”

“Đó đều là giả! Bây giờ anh ta giống như một con quỷ cực kỳ háo sắc! Tối hôm qua…” Hà Hiểu Hiểu thở dài, đáp: “Tớ đã phải hy sinh bản thân mới nghe ngóng được cho cậu một ít tin tức đấy!”

Nói rồi, Hà Hiểu Hiểu thảo khẩu trang và kính râm ra, ấm ức nói: “Cậu nhìn khóe môi tớ đi, đều rách cả rồi! Hả, Cẩm Tinh, sao khóe môi cậu cũng bị rách vậy? Chẳng lẽ là… tối hôm qua, cậu và tiên sinh cũng… làm chuyện đó rồi?”

Tô Cẩm Tinh hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, bọn tớ chỉ là… ai da, dù sao cũng không phải!”

Lúc này Hà Hiểu Hiểu mới vui vẻ trở lại, xoa cằm cười híp mắt, nhìn cô nói: “Uầy, cậu đã là mẹ hai đứa trẻ con rồi, còn ngượng ngùng cái gì chứ! Này, tiên sinh cũng mạnh mẽ thật đấy, tớ còn tưởng chỉ có tên Lục Tước kia mới là loại mặt người dạ thú, không ngờ tiên sinh cũng như vậy. Chậc chậc, quả nhiên là vật họp theo loài…”

Vật họp theo loài?

“Hiểu Hiểu, cậu vừa nói cậu đã nghe ngóng được tin tức về tiên sinh rồi?”

“Đúng vậy.” Hà Hiểu Hiểu chép miệng, nói: “Không thì tại sao tớ lại ghét gả vào một gia đình giàu có quyền quý chứ. Đám người có tiền thật sự có rất nhiều bí mật. Có phải chúng ta đều tưởng rằng nhà họ Tiêu chỉ có một đứa con trai duy nhất, đúng không?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu, từ lúc cô bắt đầu quen biết cả nhà bác Tiêu, trong nhận thức của cô chỉ có một mình Tiêu Cận Ngôn.

“Thực ra không phải.” Hà Hiểu Hiểu đáp: “Tiêu Cận Ngôn còn có một người anh trai.”

“Cái gì?”

“Đúng vậy, cậu không nghe lầm đâu.” Hà Hiểu Hiểu nói: “Lục Tước chỉ nói một chút thôi. Những chuyện khác dù tớ có dùng hết mọi thủ đoạn, anh ấy cũng không chịu nói nữa. Tiêu Cận Ngôn có một anh trai, có lẽ là anh trai song sinh với anh ta. Nhưng lúc chào đời hình như người đó không được lành lặn, khỏe mạnh cho lắm, cụ thể là không lành lặn ở đâu thì tớ không hỏi ra. Dù sao chắc chắn là có sự khác biệt so với người bình thường, sau đó không biết vì lý do gì mà người đó biến mất rồi.”

Tô Cẩm Tinh càng nghe mà lòng càng lạnh lẽo: “Biến mất ư? Tại sao lại biến mất?”

“Tớ cũng không biết. Nhưng tớ thấy, nếu Lục Tước đã nói cho tớ biết tin tức này, vậy thì chắc chắn là nó hữu dụng. Mặc dù con người Lục Tước hơi cầm thú một chút, nhưng nhân phẩm vẫn rất đáng tin. Anh ấy đã đồng ý với tớ, chỉ cần tớ làm thư ký của anh ấy, anh ấy sẽ nói cho tớ biết một ít tin tức, vì thế chắc hẳn tin tức này là thật.”

Tô Cẩm Tinh cắn môi, trong lòng rất rối bời, không biết phải nói gì.

“Cẩm Tinh, cậu nói xem, nếu, tớ nói là nếu nhé, nếu tiên sinh là anh trai của Tiêu Cận Ngôn thì liệu có thể giải thích tại sao anh ta lại hiểu rõ cậu như vậy không? Anh ta quan tâm mọi thứ của em trai, vì thế anh ta biết cậu với Tiêu Cận Ngôn hợp rồi lại tan, cũng biết những đau khổ mà cậu phải chịu. Trước đây anh ta không muốn giành giật phụ nữ với em trai nên mới âm thầm chôn chặt tình cảm vào tận sâu trong đáy lòng, đợi hai người cuối cùng cũng chấm dứt quan hệ, anh ta mới xuất hiện, đón lấy tương lai của cậu.”

Đúng vậy.

Tiên sinh đã từng nói, người con gái anh thích đã kết hôn rồi.

Đời này, bọn họ đã không còn cơ hội.

Hơn nữa bản thân cô rất giống người con gái đó.

Hơn nữa, thái độ của anh đối với cô, nói thế nào cũng không giống đối đãi với một thế thân.

Nếu cô chính là người phụ nữ khiến anh nhung nhớ nhiều năm qua thì sao?

Vậy thì dường như tất cả mọi thứ đều có thể giải thích rồi.

Nhưng có một điểm, lúc chào đời, sức khỏe của anh trai Tiêu Cận Ngôn không tốt, nhưng rõ ràng tiên sinh rất khỏe mạnh, lúc ôm cô hay hôn cô anh cũng rất mạnh mẽ.

“Nếu mắt không nhìn thấy gì thì sao? Có phải cũng được tính là không lành lặn, khỏe mạnh?” Hà Hiểu Hiểu nói: “Tớ nhớ cậu đã từng nói, tắt đèn đi rồi, cậu không nhìn thấy gì hết, nhưng tiên sinh lại không chịu một chút ảnh hưởng gì cả, có phải là vì anh ta đã quen sống trong bóng tối không?”

Lời cô ấy nói nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng đã nhanh chóng bị Tô Cẩm Tinh bác bỏ: “Tiên sinh đã từng lái xe, anh ấy có thể lái xe chứng tỏ mắt anh ấy không có vấn đề gì.”

“Vậy có thể là gì chứ?” Hà Hiểu Hiểu đột nhiên vỗ đầu mình một cái, nói: “Cẩm Tinh, tớ chợt nhớ ra, liệu có phải là vấn đề về tinh thần không? Ví dụ như chứng tự kỷ ấy?”

Tự kỷ ư?

Không loại bỏ khả năng này, nhưng Tô Cẩm Tinh thấy bây giờ đầu óc mình đã không còn khả năng phân biện và xử lý nhiều thông tin đến một cách bất ngờ như này nữa.

Bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại của Tô Cẩm Tinh đổ chuông.

“Alo?”

“Cô Tô, cô còn nhớ tôi không? Tôi là mẹ của Tiểu Hào đây, trước đây cô đã từng giúp tôi tìm cô nhi viện cho thằng bé…”

Đã lâu không liên lạc, Tô Cẩm Tinh bỗng nhớ ra, đã gần một tháng cô không liên lạc với hai mẹ con họ.

“Tôi nhớ, mẹ Tiểu Hào, cô gặp phải chuyện gì hả?”

“Đúng vậy… cô Tô, tôi có thể gặp cô không?”

Tô Cẩm Tinh hỏi cô ta địa chỉ, Hà Hiểu Hiểu xung phong đưa cô đến đó.

Địa chỉ mẹ Tiểu Hào gửi cho cô là một khu phố cũ rất tồi tàn, những ngồi nhà bên trong đều có tuổi đời từ ba mươi đến bốn mươi năm, về cơ bản là đã không có ai ở đó nữa, nhìn có vẻ hơi trống trải, hoang vu.

Lúc bọn họ tìm thấy địa chỉ, cửa nhà không khóa.

Một người phụ nữ tiều tụy nửa ngồi nửa nằm trên giường, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Cô Tô, thật ngại quá, để cô chê cười rồi.”

“Cô nhi viện gọi điện tới nói, không biết Tiểu Hào nghe ở đâu mà biết được bệnh tình của tôi, cũng biết tôi sắp rời khỏi thế giới này rồi, nó khóa cửa phòng mình lại không chịu ăn uống, ai nói gì cũng không chịu ra. Tôi… bộ dạng này của tôi không thể đi lại được nữa, tôi cũng không muốn để nó nhìn thấy người mẹ mà nó yêu thương nhất biến thành một bộ xương, vì thế tôi muốn…”

“Cô muốn tôi đi cứu Tiểu Hào ư?”

Mẹ Tiểu Hào gật đầu, nước mặt lặng lẽ trào ra: “Cô Tô, cầu xin cô hãy cứu nó được không, nó vẫn còn nhỏ như vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.