Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 145: Chương 145: Anh sẽ lo lắng




Bác sĩ giật mình tại chỗ, nhìn hai mẹ con trước mặt một cách không thể tin được: “Các người… rốt cuộc các người muốn làm gì? Các người coi việc mang thai là cái gì chứ?”

Dương Tuyết Duyệt cực kỳ khinh miệt nói: “Tôi cho anh tiền, anh sẽ tiến hành phẫu thuật cho tôi. Về phần tôi muốn làm gì, tôi không cần phải nói cho anh biết, đúng không?”

“Các người đi ra ngoài cho tôi!” Bác sĩ không chút nể tình chỉ vào cửa, vô cùng tức giận nói: “Tôi sẽ không làm phẫu thuật cho các người, cũng sẽ không kiếm số tiền đen tối này. Đi ra ngoài!”

“Ô hay, anh làm gì vậy?”

Bác sĩ trực tiếp đẩy cô ta ra mà không phân trần thêm nữa, đóng sầm cửa lại.

Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh bị nhốt bên ngoài. Dương Tuyết Duyệt tức không chịu nổi, tiến lên định đập cửa để tranh cãi, song lại bị Vương Gia Linh kéo lại.

“Mẹ! Mẹ kéo con làm gì? Nào có ai lại như vậy? Bày đặt không kiếm số tiền lớn này, vì cái lương tâm nực cười gì của anh ta à?”

Vương Gia Linh bình tĩnh nói: “Có lẽ là vẫn còn quá trẻ tuổi, chờ khi cậu ta lớn hơn một chút thì mới biết tiền quan trọng như thế nào.”

“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Nếu như không thể mang thai nữa, đến lúc đó lớn tháng rồi mà bụng vẫn chẳng to lên nổi thì bên Cận Ngôn chắc chắn sẽ nghi ngờ đó! Có thể con sẽ bị bại lộ tất cả! Đến lúc đó con còn lấy gì mà gả vào nhà họ Tiêu?”

Vương Gia Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con gấp rút cái gì?”

“Sao con có thể không gấp rút được chứ?” Vẻ mặt Dương Tuyết Duyệt tràn đầy lo lắng hết sức: “Con đã trả giá sáu năm trên người anh ấy rồi, suốt sáu năm đấy! Nếu như cuối cùng thất bại trong gang tấc thì con không còn đường thoát nào nữa.”

Nói đến đây, sắc mặt Vương Gia Linh cũng ủ rũ: “Lúc ấy khi con đi chơi với mấy ông già kia, tại sao lại không nhìn xung quanh hả? Sao lại bị chụp được ảnh?”

Dương Tuyết Duyệt cũng ấm ức: “… Là do con đã tìm người chụp những bức ảnh đó.”

“Cái gì?”

“Con… con chỉ muốn dùng những bức ảnh này để gửi cho vợ của họ để ép mấy bà ta chủ động ly hôn. Ai mà biết được cuối cùng mấy mụ đàn bà này lại chọn cách tha thứ! Mẹ ơi, mẹ nói xem sao mấy người phụ nữ hiện giờ lại không có tiền đồ như vậy chứ? Chồng nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài các kiểu mà cuối cùng về nhà vẫn sống yên ổn với nhau. Mấy bà vợ đó còn rất biết an ủi bản thân mình, cái gì mà “trải nghiệm và trân trọng cuộc sống”, cuối cùng chẳng có một người nào ly hôn…”

Vương Gia Linh hừ lạnh: “Vậy mới nói mấy người phụ nữ đó thật ngu ngốc, ngay cả Tô Cẩm Tinh cũng y chang như vậy. Cô ta còn là một kim chi ngọc diệp lớn lên trong gia đình phú quý nữa chứ, chẳng phải cũng vì Tiêu Cận Ngôn mà trải qua năm năm trong cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ hay sao. Cuối cùng phải vì cứu con trai cô ta mà cô ta bằng lòng ly hôn.”

“Đúng đó, cái gì mà cô gái thiên tài, nhà thiết kế trang sức hiếm có khó gặp, chẳng phải vẫn ngồi trong nhà cầu xin chồng về nhà sao. Hiện tại con sẽ đợi cô ta ly hôn với Cận Ngôn. Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng con cũng đợi được. Chỉ cần đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi thì đứa bé trong bụng có giữ được hay không cũng chẳng sao cả. Con chỉ e trong lòng Cận Ngôn vẫn không thể buông bỏ được Tô Cẩm Tinh, hơn nữa ông cụ Tiêu cũng thiên vị cô ta. Con thực sự sợ sau khi bọn họ ly hôn rồi thì Cận Ngôn vẫn sẽ không chịu kết hôn với con.”

Vương Gia Linh dạy cô ta: “Con đúng là thiếu kiên nhẫn, đàn ông đều muốn dỗ dành cả. Con nhìn Lưu Phấn đi, hiện tại cái gì cũng giao cho mẹ đấy, đúng không? Con quá sốt ruột mà cứ cãi nhau với nó.”

“Mẹ, con biết mình sai rồi, mẹ phải giúp con…”

“Không sao đâu. Vị bác sĩ này không vì tiền mà động lòng nhưng mẹ không tin những người khác cũng không tham lam tiền bạc. Luôn có thể tìm được một người bằng lòng làm phẫu thuật cho con.”

Dương Tuyết Duyệt miễn cưỡng gật đầu: “Vậy thì phải nhanh một chút mới được, đi liền thì bọn họ mới có thời gian làm thủ tục.”

“Chuyện này tạm thời không vội, nhưng mẹ lại thấy rất ngạc nhiên… Nếu lúc trước là do con tìm người chụp ảnh thì tại sao bọn họ đột nhiên phản bội, công khai những bức ảnh này ra? Là ai bỏ tiền mua chuộc được bọn họ?”

Dương Tuyết Duyệt không hài lòng nói: “Không cần nói cũng biết chắc chắn là tên đàn ông hoang bên ngoài của Tô Cẩm Tinh rồi! Phải rồi, mẹ đã để ý giúp con chưa? Còn ai ở thành phố H có thể có nguồn tài chính và quyền lợi lớn như vậy?”

“Mẹ đã hỏi Lưu Phấn, cũng đã hỏi một vài bà vợ nhà giàu có. Người thỏa mãn điều kiện này cũng chỉ có anh em nhà họ Lục ở thành phố H.”

Nhà họ Lục, tất nhiên là Dương Tuyết Duyệt có biết.

“Bất động sản Lục Thị?”

“Đúng.” Vương Gia Linh nói: “Ban đầu, trong thành phố H là nhà họ Tô, nhà họ Tiêu, nhà họ Lục. Ba nhà này đều là cự phách một phương. Sau đó nhà họ Tô và nhà họ Tiêu sụp đổ, không phải đều thuộc về Lưu Phấn hết sao? Nhưng mà vẫn còn nhà họ Lục, nghe nói nhà họ Lục có hai anh em trai, con trai cả Lục Tước được thừa kế bất động sản Lục Thị, cũng là một tài năng trẻ rất có năng lực, nhưng mà chắc hẳn không phải là cậu ta đâu. Trước đó cậu ta có một cô bạn gái cũ, nghe nói yêu nhau rất sâu đậm, đến nay vẫn nhớ mãi không quên.”

Dương Tuyết Duyệt cau mày hỏi: “Vậy là con trai út của nhà họ Lục sao?”

“Con trai út của nhà họ Lục tên là Lục Đình. Cậu ta không muốn kế thừa công ty của gia đình nên đã bôn ba bên ngoài bắt đầu kinh doanh thiết kế đồ trang sức, được gọi là trang sức Duy Nhất.”

Dương Tuyết Duyệt vừa nghe thấy hai chữ “trang sức” này đã lập tức nói: “Vậy nhất định là anh ta rồi! Trước đó Tô Cẩm Tinh đã từng học thiết kế trang sức ở Milan. Có thể bọn họ đã gặp nhau ở Milan.”

“Không chỉ như vậy, trước đó Tô Cẩm Tinh còn là nhà thiết kế cho trang sức Duy Nhất. Nghe nói Lục Đình cho cô ta đãi ngộ rất tốt, hoa hồng cho cô ta đủ để trả tiền chữa bệnh cho mẹ cô ta nữa kìa.”

Dương Tuyết Duyệt trực tiếp giận quá hóa cười: “Nhà họ Lục… lại là nhà họ Lục! Con không hiểu được, đến tột cùng Tô Cẩm Tinh có gì tốt chứ? Không dễ gì mới làm cho cô ta rời khỏi Tiêu Cận Ngôn, giờ lại thu phục được cậu chủ nhà họ Lục? Dựa vào cái gì mà lúc ấy con chỉ có thể đi theo quanh quẩn bên mấy ông già béo ú thôi, còn cô ta đều gặp được những kẻ trẻ tuổi, đẹp trai và giàu có?”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào bố người ta là chủ tịch nhà họ Tô, còn bố của con chỉ là một con ma bài bạc thôi.”

Dương Tuyết Duyệt càng tức giận: “Con gái của ma bài bạc thì nhất định phải thấp hơn người ta một cái đầu sao?”

“Nếu không thì sao?” Vương Gia Linh trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Tô Cẩm Tinh vừa mới sinh ra đã là con gái nhà quyền quý, người yêu đều là những người cấp bậc cỡ Tiêu Cận Ngôn. Con có nhớ người bạn trai đầu tiên của con không? Không phải chỉ là một tên côn đồ ven đường thôi à?”

Dương Tuyết Duyệt cắn môi, buồn bực không nói lời nào, nhưng vẻ mặt không mấy thuyết phục.

Vương Gia Linh an ủi cô ta: “Được rồi, nếu chúng ta đã chạy tới bước này, vậy thì không thể bỏ cuộc giữa chừng. Không dễ gì bây giờ mới lừa gạt được Tiêu Cận Ngôn, khiến cậu ta nghĩ rằng đêm đó thực sự đã xảy ra quan hệ với con, con cũng đã mang thai. Khoảng cách con gả vào nhà họ Tiêu chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, chúng ta càng phải làm việc thận trọng hơn. Chỉ cần lĩnh được giấy chứng nhận kết hôn, các con là vợ chồng hợp pháp, mọi chuyện sẽ dễ bàn hơn rồi.”

Nói như vậy cũng đúng, nhưng trong lòng Dương Tuyết Duyệt vẫn không chắc chắn lắm.

Giờ đây, cô ta có thể dùng đứa con và một lá phổi khỏe mạnh của mình để áp chế Tiêu Cận Ngôn. Một khi anh biết được cô ta không mang thai, mà bệnh ung thư phổi của Tô Cẩm Tinh cũng vẫn không tái phát, trên tay cô ta vốn chẳng còn lợi thế nào khác.

Điều quan trọng nhất là bây giờ toàn bộ trái tim của anh đều đã dốc hết lên người Tô Cẩm Tinh một cách mắt thường có thể thấy được. Cô ta thực sự rất sợ lúc ly hôn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vương Gia Linh nói: “Lục Đình này… mẹ phải tìm hiểu kỹ càng về cậu ta một lần nữa. Nếu cậu ta thực sự là người chống lưng cho Tô Cẩm Tinh, và Tô Cẩm Tinh kia thực sự muốn đối phó với Lưu Phấn thì thật đúng là một chuyện phiền toái.”

Đang nói chuyện, cách đó không xa có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng chuông…

Nhưng nơi đó ở bên trong cầu thang, tối om, không thể biết ai ở bên trong.

Vương Gia Linh kéo cô ta đi: “Đi thôi, đừng nhìn nữa. Chúng ta đi tìm bác sĩ khác. Cuộc phẫu thuật này phải tiến hành càng sớm càng tốt.”

“Ồ.”

Mãi cho đến khi hai người đi thang máy xuống lầu, Tô Cẩm Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi hai người này đột nhiên bị bác sĩ đuổi ra ngoài, Hà Hiểu Hiểu kéo cô bỏ chạy vào trong gian cầu thang gần nhất mà trốn, ai biết đúng lúc này, điện thoại của tiên sinh đột nhiên gọi tới.

Cô nhanh chóng nhấc máy: “Alo?”

Giọng nói tiên sinh có vẻ hơi mệt mỏi: “Ở đâu?”

“Bệnh viện.”

“Anh biết em đang ở bệnh viện. Vừa rồi tài xế gọi cho anh, nói là anh ta không tìm thấy em. Cẩm Tinh, hiện tại em đang ở đâu? Mọi chuyện ổn chứ? Không gặp chuyện gì nguy hiểm đúng không?”

Giọng điệu của tiên sinh rất dồn dập, lại mang theo vẻ vội vã và lo lắng, trong lòng Tô Cẩm Tinh rất ấm áp: “Không sao đâu, anh đừng lo lắng, vừa hay Hiểu Hiểu đến đây thăm mẹ em, bọn em mới nói chuyện vài câu.”

“Cẩm Tinh…” Giọng nói dịu dàng của tiên sinh truyền ra từ trong ống nghe điện thoại: “Đừng chạy lung tung được không? Anh sẽ lo lắng.”

“Tiên sinh, em không còn là một đứa trẻ nữa, vả lại đây là trong bệnh viện, cho dù cậu em hay là Dương Tuyết Duyệt muốn trả thù em thì họ cũng không dám ra tay trong bệnh viện đâu. Huống chi, bây giờ có lẽ bọn họ đều biết rằng bên cạnh em đã có một người rất mạnh mẽ rồi, vì vậy cũng không dám tùy tiện đến gây chuyện với em đâu.”

Điều Tiêu Cận Ngôn lo lắng không phải là bọn họ.

Lưu Phấn không có lá gan này, còn mẹ con Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh thì không có khả năng này.

Điều anh lo lắng là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.