Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 106: Chương 106: Anh không phải tiên sinh, đúng không?




“Ngay cả đến tên cô ấy con cũng không biết?”

“Có quan trọng không ạ?” Lục Đình hỏi ngược lại: “Những đối tượng xem mắt mà mẹ giới thiệu cho con ấy, tên của bọn họ là gì?”

Bà Lục lập tức thở hổn hển vì tức giận, khuôn mặt tái nhợt, nhũn người ngã xuống ghế sô pha.

“Mẹ?” Bấy giờ Lục Đình hơi hoảng hốt: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Có lẽ là do bệnh cao huyết áp hoặc bệnh về tim mạch.” Tô Cẩm Tinh bước tới xem bà ấy bị làm sao, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Mau, anh mau mở cửa sổ cho thông gió đi!”

Lục Đình nhanh chóng mở tất cả cửa sổ của phòng khách VIP ra.

Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, nói: “Bà Lục, xin thất lễ.”

Cô nhanh chóng mở chiếc túi xách tay của bà ấy ra, tìm thấy vài lọ thuốc, sau đó chọn một lọ trong số đó, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng cho bà Lục.

Lục Đình lập tức kéo tay cô lại, hỏi: “Cô cho mẹ tôi uống cái gì vậy? Cô biết một lần dùng bao nhiêu liều lượng không?”

Tô Cẩm Tinh bị anh ta kéo cánh tay đến phát đau, đồng thời động phải vết thương nên cũng hơi đau đớn. Cô nhíu mày, co người vào một góc nhắm mắt chịu đựng cơn đau.

“Mẹ… mẹ thấy thế nào rồi?”

“… Mẹ, sớm muộn gì mẹ cũng bị con làm cho tức chết thôi!”

“Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi.”

Bà Lục ôm ngực, từ từ ngồi dậy, dần dần bình phục lại. Ánh mắt bà ấy lại nhìn về phía Tô Cẩm Tinh đang co người ở trong góc không nói lời nào, hỏi: “Có phải con làm con gái nhà người ta bị đau rồi không?”

Lục Đình cau mày đáp: “Con đâu có dùng nhiều lực…”

“Con là đàn ông con trai, người ta là con gái, sức lực chênh lệch rất lớn, hơn nữa còn là dưới tình huống lo lắng nôn nóng, làm sao có thể so bì được?” Bà Lục nghiêm mặt trách mắng anh ta: “Mẹ không sao rồi, con mau đi xem cô gái kia bị làm sao đi?”

Lục Đình vẫn hơi không yên tâm: “Hay là con đưa mẹ đến bệnh viện.”

“Không cần, chỉ là bệnh cũ tái phát. Hơn nữa, mẹ đã gọi điện cho anh con rồi, nó sẽ đến nhanh thôi.”

“Anh con ư?”

“Đúng vậy, me biết có lẽ mẹ không thuyết phục được con, người con ngưỡng mộ sùng bái nhất không phải là anh trai con hay sao? Mẹ bảo nó đến khuyên nhủ con.”

Bọn họ đang nói chuyện thì cánh cửa phòng khách VIP bị đẩy ra.

Bóng dáng Lục Tước xuất hiện trước cửa: “Mẹ.”

Bà Lục nhìn thấy con trai cả, rõ ràng là thấy yên tâm hơn: “Con đến đúng lúc lắm, mau đi hỏi thăm cô gái ở góc kia đi, vừa nãy có lẽ em trai con đã làm người ta bị đau rồi.”

Lục Tước gật đầu, nhẹ nhàng bước tới rồi cúi người xuống, hỏi: “Chào cô, tôi thay em trai tôi xin lỗi cô, con người nó làm gì cũng luôn lỗ mãng. Nếu nó đã làm cô bị thương, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về tiền viện phí của cô. Ngoài ra chúng tôi còn có thể bồi thường tổn thất về tinh thần cho cô, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé, được không?”

Cơn đau giữa bụng và ngực đã từ từ dịu đi, mà Tô Cẩm Tinh cũng dần trở nên tỉnh táo.

Giọng nói này…

Sao nghe lại… hơi hơi khác với giọng nói của tiên sinh như vậy?

Rõ ràng là lần trước gặp anh ta, còn cả mấy cuộc điện thoại, giọng nói của Lục Tước đều trầm thấp và khàn hơn so với giọng anh ta của bây giờ rất nhiều, rất giống với tiên sinh, nhưng hiện giờ… lại giống như một người khác vậy.

Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Trước đó ánh mắt của Lục Tước ngập tràn sự quan tâm, nhưng sau khi nhìn rõ mặt cô, anh ta lập tức khựng lại: “… Cẩm Tinh, sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?”

Khóe miệng Tô Cẩm Tinh hơi nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Lục… Lục tiên sinh, bây giờ tôi đang làm việc ở công ty của Lục thị. Hơn nữa… anh còn dặn dò má Phúc, anh biết hôm nay tôi đi làm mà.”

Sắc mặt của Lục Tước hiện lên một chút lúng túng kín đáo, anh ta liếm môi đáp: “À, đúng rồi, phải, tôi… vừa rồi tôi lo lắng nên quên mất, đầu óc trống rỗng… cô vẫn ổn chứ?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Tôi không sao.”

“Cô thật sự không sao chứ?”

“… Chỉ là hơi đau thôi, vừa rồi bị tổng giám đốc Lục kéo một cái, có lẽ là chạm vào vết thương rồi.”

Lục Tước lập tức đứng dậy, nói: “Vây để tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Trông anh ta có vẻ rất gấp gáp và lo lắng, nhưng vẫn lựa chọn tư thế dìu đỡ cô, chầm chậm bước ra ngoài.

“Anh trai, anh quen cô ta hả?”

“Lục Tước, cô gái này là…”

Không hổ là hai mẹ con, hai người đồng thanh cất tiếng hỏi, nội dung câu hỏi cũng không khác nhau là mấy.

Lục Tước khựng lại, dường như anh ta cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ đáp: “Cô Tô cũng được coi là một người bạn của con.”

Ánh mắt Lục Đình hết nhìn sang anh trai mình lại nhìn sang Tô Cẩm Tinh, hỏi: “Bạn ư? Hay là… bạn gái?”

“… Sự tình hơi phức tạp. Lúc về có thời gian anh sẽ giải thích với hai người sau, anh đưa cô ấy đến bệnh viện trước.” Nói xong, anh ta quay đầu lại cẩn thận đỡ Tô Cẩm Tinh, nói: “Cô Tô, cẩn thận dưới chân.”

“Ừm, được.”

Bà Lục nhìn thấy cảnh tượng đó thì sắc mặt trở nên xanh xám, quay đầu lại chỉ vào Lục Đình, hỏi: “Rốt cuộc cô ấy là bạn gái của con hay bạn gái của anh trai con?”

Lúc này Lục Đình cũng không diễn được nữa, thành thật đáp: “… Mẹ, mẹ đừng kích động, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước đi ạ. Đúng là cô ấy không phải bạn gái con, chỉ là một nhà thiết kế trong công ty con mà thôi. Khi nãy lúc con ra ngoài vừa khéo gặp được cô ấy, con liền tiện tay kéo cô ấy vào trong…”

“Giỏi lắm, bây giờ con còn tùy tiện kéo một cô gái đến nói muốn kết hôn để qua loa lấy lệ với mẹ đúng không?”

Lục Đình cũng rất khổ não: “Mẹ, nếu không phải mẹ ép con kết hôn thì con cũng sẽ không làm vậy đâu. Hơn nữa, làm sao mà con biết được cô ấy lại là bạn gái của anh con. Con còn tường anh con vẫn không quên được Hà Hiểu Hiểu chứ…”

Lúc anh ta nói đến cái tên Hà Hiểu Hiểu kia, Tô Cẩm Tinh cảm thấy bàn tay đang đỡ mình hơi run lên.

“Tổng giám đốc Lục?”

“Tôi không sao, chúng ta đi thôi.”

Tô Cẩm Tinh thở dài, nói: “Tôi không sao, không cần đến bệnh viện đâu.”

Lục Tước vẫn không yên tâm, nói: “Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào với…”

Ăn nói với ai cơ?

Nhưng anh ta lại nói cái tên đó một cách rất mơ hồ, thậm chí là hai người hay ba chữ cô cũng không nghe rõ.

“Tổng giám đốc Lục, vừa rồi anh nói, mình phải ăn nói với ai cơ?”

“Với…” Lục Tước hơi ngập ngừng, sau đó lập tức đáp: “Tôi không biết phải ăn nói với người bố đã mất của cô thế nào, cô là con gái duy nhất của ông ấy, cô không thể xảy ra chuyện gì được.”

“Không đúng.” Tô Cẩm Tinh khẽ đẩy bàn tay đang đỡ mình của anh ta ra, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh nói thật cho tôi biết đi, anh không phải tiên sinh, đúng không?”

“Tôi…”

“Tổng giám đốc Lục, anh đừng gạt tôi nữa được không?” Tô Cẩm Tinh nói: “Nếu anh không thể nói ra anh ấy là ai, tôi cũng không ép anh. Tôi chỉ muốn biết anh có phải tiên sinh hay không thôi.”

Sự tình đã đến nước này, Lục Tước cũng đành phải thừa nhận.

Anh ta chậm rãi gật đầu đáp: “Không sai, tôi không phải tiên sinh.”

“…Ừm.”

“Cẩm Tinh, làm sao cô phát hiện ra?”

“Là giọng nói của anh, còn có mùi hương trên người anh nữa. Giọng nói của tiên sinh thấp trầm và khàn hơn giọng anh một chút. Hơn nữa, trên người anh ấy luôn có một mùi nước hoa, hôm nay trên người anh không có.”

Lục Tước cười khổ: “Tôi biết mà, muốn lừa được cô đâu có dễ dàng như vậy, anh ta còn không tin.”

“Là anh ấy bảo anh làm vậy ư?”

“Đúng, anh ta đã đề nghị tôi giúp một cách rất chân thành, tôi không thể từ chối được. Nhưng Cẩm Tinh à, xin lỗi cô, tạm thời anh ta vẫn không thể để cô biết thân phận thật của mình, anh ta có nỗi khổ của riêng mình, anh ta cũng không thoải mái, dễ dàng gì.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”

Lục Tước thời dài bất lực, nói: “Thực ra cô biết sớm một chút cũng tốt, tôi cũng không cần phải giả vờ mệt mỏi như vậy nữa.”

“Vậy, anh vẫn yêu Hiểu Hiểu đúng không?”

Lục Tước có vẻ hơi bất ngờ, rõ ràng khi nãy bọn họ vẫn còn nói chuyện về tiên sinh, sao cô lại đột nhiên nói đến Hà Hiểu Hiểu rồi?

Nhưng anh ta vẫn thành thật gật đầu, đáp: “…Đúng vậy.”

“Cô không cần cảm ơn tôi, người cô nên cảm ơn nhất vẫn là tiên sinh.” Lục Tước cười khổ đáp: “Có lẽ cô không bao giờ có thể biết được anh ta đã luôn vì cô mà bỏ ra bao nhiêu, đến một người đàn ông như tôi nhìn mà cũng phải cảm động.”

Bà Lục lại hơi khó hiểu, hỏi: “Thế nên… Lục Tước, cô gái này cũng không phải bạn gái con sao? Hiện tại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tô Cẩm Tinh thở dài một hơi, nở một nụ cười thật tươi, đáp: “Xin lỗi bà Lục, đây là chuyện riêng của tôi, không nên đem đến công ty. Tôi tên Tô Cẩm Tinh, là một nhà thiết kế của tập đoàn trang sức Duy nhất, năm trăm bộ trang sức mà bà đặt làm có yêu cầu gì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng thiết kế ra những món trang sức khiến bà vừa ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.